Sau khi Yêu Nguyệt lại nổi giận, đánh Vô Khuyết một chưởng, ta đã hạ quyết tâm.

Ngày hôm đó ta hái rất nhiều hoa mai, đến nhà bếp làm bánh rồi mang tới điện Hi Hòa.

Yêu Nguyệt không giễu cợt ta nữa, nàng im lặng ngồi ăn bánh hoa mai.

Ta thấp thỏm, bất an nhìn nàng.

Một lát sau, đột nhiên mặt nàng biến sắc, che ngực ngã xuống.

Mặc dù là chuyện có sẵn trong dự liệu, thế nhưng ta vẫn cảm thấy mơ hồ, những năm vừa qua, sự sợ hãi như lần đầu tiên trông thấy nàng lại ùa về, ta cúi người kiểm tra hơi thở của nàng, ngửi được mùi hương lành lạnh như ẩn như hiện của nàng khiến gò má ửng đỏ, ta không nhịn được đưa tay vuốt ve mặt nàng, nàng không nhúc nhích, ta lại cầm lấy tay nàng, ngón tay giá như băng.

Ta triệu Tử Kinh đi gọi Vạn Xuân Lưu.

Tử Kinh còn chưa trở lại, thị nữ trông cổng đã hoang mang chạy vào báo, "Nhị cung chủ, Vạn Xuân Lưu dẫn theo vô số nhân sĩ võ lâm tiến tới đây!"

Ta muốn đứng dậy để ra ngoài thì chợt chân tê rần, té xuống đất, đám người võ lâm đã tiến quân thần tốc vào trong, đám thị nữ giơ kiếm phản kháng, chẳng mấy chốc bị bắt lại toàn bộ, bó thành bánh chưng ném lên quảng trường.

Ta nhìn Dương Lỗi, giận dữ nói, "Anh dám bỏ thuốc tôi hả?"

Dương Lỗi còn chưa kịp đáp, một cô gái diện toàn thân áo tím đứng bên anh ta đã bảo, "Giữ ngươi lại để hạ độc mỗi Yêu Nguyệt thì có ích gì?" Vóc dáng thiếu nữ này mềm mại uyển chuyển, tựa hồ như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ả ta bay mất, thần sắc của ả mang theo một cảm giác khinh miệt và lạnh nhạt, tựa hồ chẳng hề quan tâm tới bất cứ chuyện gì trên đời này, ả đến gần ta, đưa tay nâng cằm ta lên, bàn tay trắng như tuyết của ả khiến ta cảm thấy vô cùng căm ghét, ta bèn ghé người né tránh, cả người đè lên Yêu Nguyệt. Cô gái kia giơ tay định đánh ta, Dương Lỗi ngăn ả lại, Dương Lỗi mắng, "A Thất, đừng làm khó nàng."

Hóa ra cô gái kia là Mộ Dung Thất.

Mộ Dung Thất lạnh lùng nhìn Dương Lỗi, "Với thân phận của ngươi lại dám sai bảo ta sao?"

Vẻ mặt Dương Lỗi lập tức thay đổi, ta khẽ lắc đầu, quả nhiên dân IT ít tình cảm, với tình thế trước mắt thế này, không nên để anh ta làm chủ.

Nhắc đến mưu đồ mặc dù rập khuân của Dương Lỗi, thế nhưng lại khá là hữu dụng, đánh thuốc chúng ta, liên hiệp cùng nhà họ Mộ Dung, tấn công cung Di Hoa, trông biểu hiện của anh ta, ước chừng anh ta đã có ước định với Mộ Dung gia rằng công phá xong cung Di Hoa sẽ để hai bọn ta được đi, thế mà anh ta cũng tin, không nghĩ sao Mộ Dung thế gia lại có thể dễ dàng bỏ qua cho nhị cung chủ như ta à?

Tuy nhiên cuối cùng Mộ Dung Thất cũng không đánh ta.

Một lát sau, lại có ngươi lục đục dẫn ngựa áp tải thị nữ của cung Di Hoa đang bị bó như cái bánh chưng tới, phần lớn đều là đệ tử của Mộ Dung gia, số còn lại chiếm phần nhỏ là thuộc hạ cung Di Hoa.

Đã hội tụ đông đủ, đứng chật cả đại điện rồi.

Mộ Dung gia xếp hàng đầu, dẫn theo cả chồng của cả bảy chị em theo, hẳn là hôm nay ai cũng ở trong tình thế bắt buộc.

Có điều không biết vì sao, ta không trông thấy Yến Nam Thiên.

Ta đang suy nghĩ miên man thì đám người của Mộ Dung gia bước tới, muốn dùng dây trói ta lại.

Ta còn chưa kịp cử động, Yêu Nguyệt đã phi thân lên, trong điện phun ngập lửa, khiến cho những ai ở xung quanh chết ngay tại chỗ.

Tất cả ngây người.

Mộ Dung Thất phản ứng trước nhất, chỉ ta bảo, "Bắt Liên Tinh đi!"

Ả vừa dứt lời, Yêu Nguyệt đã đánh một chưởng vào ngực ả, một chưởng oai phong lẫm liệt, ngay cả máu tươi ả phun ra cũng bắn ngược trở về, vẩy lên vạt áo sắc lục của ả, ta đột nhiên nghĩ phong tục tế lễ phối hợp đỏ và xanh rồi vô tình bật thốt, Yêu Nguyệt dừng lại một lát rồi đột nhiên đánh tiếp một chưởng, một chưởng này không thấy có máu nữa, đám chung quanh ngã gục hết cả.

Bấy giờ Yêu Nguyệt mới quay lại bên cạnh ta, cười lạnh nói, "Ta lại không ngờ Liên Tinh tính khí tốt như thế, lại chịu đựng được việc bị những kẻ hèn hạ này đụng chạm vào người."

Ta thở dài, rất muốn giải thích toàn bộ những trò diễn kịch này với nàng, rằng đám người kia hoàn toàn nằm trong tay chúng ta, bọn họ phải xuất đầu lộ diện như thế thì chúng ta mới có thể một lưới bắt hết. Song nhìn vẻ mặt đùng đùng tức giận của nàng, ta vẫn quyết định nuốt hết lời định nói vào, dù sao ta cũng không phải đứa cuồng bị ngược, thà bị Mộ Dung Thất đánh còn hơn là bị Yêu Nguyệt đánh.

Trong số bảy người con rể và bảy tỷ muội của Mộ Dung gia đã có hai người chết, thấy tình thế có vẻ sai sai, cô chị lớn tuổi nhất hét lên, "Bọn họ chỉ có hai người, chúng ta mấy ngàn người, có chết cũng phải chết cùng chúng!"

Thế là đám nhân sĩ của Mộ Dung gia tràn đến như một bầy ong.

Yêu Nguyệt nhìn bọn họ với vẻ khinh miệt, kéo ta đứng dậy bay khỏi đại điện.

Những thị nữ bị trói như bánh chưng ở ngoài cũng đã thoát, còn rất nhiều binh lực ẩn nấp nãy giờ nữa, toàn bộ giờ phút này đã bao vây tứ phía.

Thật là một trận chiến đảo ngược tình thế.

Mấy gã võ công cao cố chấp muốn phá vỡ vòng vây thì bị ta và Yêu Nguyệt xuất thủ giải quyết, những kẻ còn dư lại hoàn toàn không đủ sức để lết đến cổng cung Di Hoa, huống chi đám người này còn kiểu ba đánh một.

Chín mươi phần trăm trở lên đã bị bắt sống, Yêu Nguyệt ra lệnh phế võ công của bọn họ, đuổi đi làm chân lao động: Nàng quyết định xây một cái vườn thật lớn, bên trong phải có vườn thú và vườn hoa phong phú, phải có thêm cả hồ lớn để đi thuyền cùng cây cảnh bốn mùa xuân hạ thu đông, mà để xây dựng thì cần nhân công, người giang hồ da thô thịt dày, hẳn là nhân công thượng hạng.

Thời điểm Tử Kinh áp đám tù binh đi, chợt Yêu Nguyệt như nghĩ đến cái gì đó, hỏi, "Vạn Xuân Lưu đâu rồi?"

Thế là Dương Lỗi bị ném tới trước mặt ta, đứa bé ít tình thương này vẫn đang ngơ ngác chưa hiểu rõ tình hình.

Yêu Nguyệt nhìn ta, cười bảo, "Tinh Nhi à, ngươi nói xem nên xử trí tên đầu sỏ như thế nào đây?"

Ta chỉ kể nàng Vạn Xuân Lưu có ý đồ khích bác ly gián, xúi ta giết nàng để lên làm đại cung chủ, cái này khá là tồi tệ, Yêu Nguyệt không tin lắm, song mặc kệ nàng có tin hay không, ta cũng không thể bỏ mặc Dương Lỗi.

Ngay cả ngươi của Mộ Dung thế gia, ta còn muốn bảo toàn mạng sống cho họ nữa là Dương Lỗi?

"Đầu sỏ là người của Mộ Dung thế gia." Ta nhìn nàng, "Người này chỉ là một công cụ mà thôi, hơn nữa còn là một công cụ hữu dụng, tỷ tỷ giữ hắn lại đi."

Yêu Nguyệt nói, "Nếu ta bảo ngươi giết hắn thì sao?"

Ta tiến tới nói bên tai nàng, "Giết hắn, thế thì ai cứu Yến Nam Thiên? Không có Yến Nam Thiên, ai sẽ nói cho Giang Tiểu Ngư biết chân tướng? Cũng sẽ có bậc trưởng bối nào dạy thằng nhóc võ công, rồi sau đó hướng nó tới con đường trả thù đây?"

Yêu Nguyệt cười lạnh, "Kim tiên sinh có thể."

"Tỷ tỷ cho rằng, so một nhân vật ngạo mạn không rõ lai lịch với bạn chí giao của phụ thân đã vì cứu nó mà trở thành kẻ tàn phế, ai đáng tin hơn? Giang Tiểu Ngư đã mấy lần lén rời khỏi hang Kẻ Xấu, chẳng lẽ tỷ tỷ không biết?"

Sắc mặt nàng thay đổi liên tục, hồi lâu mới hừ một tiếng, xuất thủ đánh Dương Lỗi một chưởng rồi xòe năm ngón, nhanh chóng phế võ công của Vạn Xuân Lưu đi rồi cho người đút anh ta một viên thuốc, tiếp đến, nàng tát ta một cái.

"Cút!" Nàng nói với ta như vậy đấy.

Lời tác giả muốn nói: Chuyện liên quan tới bạn trai cũ là như vầy, bạn trai cũ là một trạch nam ít tình thương (cả hai đời vẫn không thay đổi), thuộc loại hình không để ý trước sau, mấy thứ tình cảm sâu nặng gì đó chỉ là mây trôi, văn của mình là mình không ngược.