Ngoại trừ lúc thi lên cấp ba từng bùng nổ một lần, lên được lớp 10, thì từ đó Trần Dã chưa bao giờ thi được điểm cao như vậy nữa, bà nội vui vẻ vô cùng, sáng sớm hôm sau, bà chải đầu gọn gàng, chọn một chiếc váy đẹp, phối với một cái áo gile nhỏ, còn chọn thêm một cái túi thêu hoa, sửa soạn mất cả buổi trời rồi mới chuẩn bị ra khỏi cửa.

Trần Dã đang đánh răng thì nghe thấy tiếng động, bèn vén rèm nhà tắm lên, tựa vào khung cửa, nhìn bà một lượt đánh giá: “Hôm nay trời mưa, ra ngoài nên mặc quần.”

Bà: “……”

Trần Dã thấy bà không nói gì, đành hỏi: “Bà đi đâu vậy bà?’

Bà mặc kệ cậu: “Đi mua thức ăn.”

Trần Dã trở vào nhà tắm nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, vốc nước cho lên mặt, mang cái mặt ướt bọt nước đi ra, nói: “Để con đi cho, bà ăn gì?”

Bà kêu ôi dào, đi tới cửa thay dép, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Thôi khỏi mượn con, mua mấy cọng rau thôi mà còn chẳng biết đường mua, bà chải đầu chải tóc xong xuôi hết rồi, bà tự đi lấy.”

Trần Dã: “Chờ con mặc áo rồi con đưa bà đi.”

“Bà hẹn nhau với bà Chương lầu trên rồi, con đừng đi theo làm chi mất công.” Bà xỏ dép xăng đan vào chân rồi đẩy cửa ra, “Lau sạch nước trên mặt đi, bữa sáng đang để trong nồi đấy, mau ăn đi, bà đi đây.”

Trần Dã giơ tay lau nước trên mặt, tặc lưỡi chép miệng, trông theo bóng bà đi xuống lầu. Cậu vào nhà ăn nốt bữa sáng rồi sửa soạn đồ đạc, đạp xe đi đến quyền quán.

Bình thường vào ngày cậu trực ban, lúc mà không có khách hàng yêu cầu đánh lôi đài 1vs1, cậu sẽ ở đại sảnh quyền quán chỉ dẫn mọi người luyện tập hoặc là chỉnh sửa động tác.

Tối hôm trước Lưu Dương bỏ đi quá nhanh nên cậu chẳng kịp nói gì. Song Lưu Dương hình như không khiếu nại cậu. Chỉ nghe Ninh Lan lễ tân nói, Lưu Dương đã xin đổi huấn luyện viên.

Đồng tính luyến ái gì gì đó, Trần Dã chỉ mới nghe qua chứ trước nay chưa gặp bao giờ. Cũng có thể đã gặp rồi nhưng không biết thôi, dù sao cũng chẳng ai hô hào cho người khác rằng tôi là đồng tính đây.

Nam thích nam.

Trần Dã ngẫm nghĩ, mà chẳng nghĩ ra được hình ảnh gì.

“Đứng đằng kia làm cái gì đó, thằng nhóc cởi trần kia.” Ông chủ quyền quán Bành Dũng tươi cười bước tới gần, cất lời khen ngợi: “Ô chà, cơ bụng xịn ghê ha!”

“Vừa mới dạy người ta đánh quyền xong, cháu lười thay đồ vận động nên kéo áo lên.” Trần Dã cũng cười, “Không phải chú đang ở tỉnh ngoài khảo sát địa điểm sao?”

“Khảo sát xong rồi, mệt chết mất.” Bành Dũng xua tay, chợt nhớ tới việc gì đó, bèn hỏi: “Lưu tiên sinh đổi huấn luyện viên hả?”

“Vâng.” Trần Dã thuận miệng trả lời, không muốn nói nhiều.

Bành Dũng lấy làm lạ: “Từ trước tới nay cậu ta vẫn do cháu huấn luyện mà, sao tự dưng lại đổi người nhỉ?”

“Cũng chẳng sao lắm.” Nhắc tới là Trần Dã lại bực mình.

“Cái tính nóng nảy này của cháu, giống y hệt bố cháu, thôi chú không hỏi nữa.” Bành Dũng cười vỗ vai cậu, “Gần đây có mấy cô bé đến đăng ký ở chỗ mình đấy, chú kéo hết về bên này cho cháu. Đã hẹn lịch thứ bảy và chủ nhật rồi. Haiz, từ đầu chú đã muốn nói rồi, không thể nghỉ học mãi được, dù thành tích có kém thì cháu cũng vẫn đang là học sinh, đến chỗ chú làm thêm thôi chứ mà bỏ học hẳn thì bà cháu sẽ xé xác chú ra mất. Bây giờ làm vào thứ bảy chủ nhật cũng đã rất tốt rồi.”

“Vâng ạ.” Trần Dã gật đầu.

“Nào, hai chú cháu ta luyện tập một chút nhé?” Bành Dũng khua khua tay.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là của Trần Dã.

Trần Dã cầm di động lên nhìn thoáng qua, là một số lạ.

Cậu bấm nghe, đặt di động lên tai: “A lô.”

“Chào cậu, đây là phòng cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố, bà cậu là Đỗ Lan Hương vì phát bệnh tim nên được đưa tới cấp cứu, xin cậu hãy mau tới đây.”

Trần Dã run lên, mặt cắt không còn hột máu.

Sau khi phản ứng lại, Trần Dã nắm chặt điện thoại chạy xộc ra ngoài, nhưng chạy được mấy bước thì lại quay về.

“Chú Dũng, cho cháu mượn xe máy của chú nhé!” Trần Dã hô to.

“Làm sao vậy!” Bành Dũng bị sắc mặt cậu dọa sợ, cũng cuống quít sờ soạng khắp người để tìm chìa khóe xe máy, cuối cùng lôi được chìa khóa ra từ trong túi quần sau, lập tức ném cho Trần Dã, “Xảy ra chuyện gì thế?”

Trần Dã bắt lấy chìa khóa xe máy, lại chạy xồng xộc ra ngoài.

Bành Dũng chạy theo hai bước thì chú ý thấy thằng nhỏ này đang cởi trần, chú vội vã vớ lấy cái áo bên cạnh rồi lại chạy ra ngoài, kêu lên: “Này! Tiểu Dã! Mặc cái áo vào đã!”

Chờ chú đuổi tới nơi thì chỉ ngửi thấy tiếng khói xe.

Bấy giờ cơn mưa vẫn chưa ngớt, Trần Dã chưa kịp đội mũ, chạy xe được một đoạn, nước mưa lạnh như băng táp hết vào mắt.

Lúc này xe cộ trên đường không nhiều lắm, đường xá thênh thang trống trải. Đèn xanh trước mắt đang đếm ngược thời gian.

Khoảnh khắc Trần Dã lao tới, đèn giao thông chuyển sang màu đỏ.

Trong tầm nhìn mơ hồ, Trần Dã bóp phanh, đưa tay ra sau vớ lấy cái mũ bảo hiểm treo ở thân xe. Một tay lau mặt, vuốt vuốt mớ tóc rồi cài chặt quai mũ, đến khi đèn xanh sáng lên, cậu lại lần nữa lao đi trong màn mưa.

Chiếc xe máy lao như bay, chưa đầy 5 phút đã tới bệnh viện nhân dân thành phố.

Trần Dã rút chìa khoá, nhảy xuống khỏi xe, té ngã oạch một cái rồi chật vật đứng dậy, chạy vào khoa cấp cứu.

Y tá đứng ở quầy vừa chỉnh lý tư liệu bệnh nhân xong, mới ngước mắt lên thì đã thấy một đôi tay chống trên chiếc bàn thấp, dưới làn da trắng dã lộ ra gân xanh căng gồng.

“Mới được đưa vào đây, là một bà cụ, hơn 70 tuổi, tên Đỗ Lan Hương.” Trần Dã hỏi.

Y tá bị dọa hết hồn.

Cậu thiếu niên để trần trên thân, cả người ướt đẫm nước mưa, xuyên qua mái tóc ướt nhẹp có thể nhìn thấy tơ máu in hằn trong đôi mắt.

“Ở đâu!” Trần Dã nhíu mày nôn nóng.

“A….. A!” Y tá sực tỉnh, lập tức đi tra danh sách, “Đã cứu chữa xong rồi, bây giờ đang ở phòng bệnh số 206 để tiến hành theo dõi.”

Trần Dã toan chạy đi.

“A, bác sĩ Giang!” Y tá gọi một người mặc áo blouse đi ngang qua lại, rồi lại gọi Trần Dã, “Đây chính là bác sĩ Giang, người đã cứu chữa cho bệnh nhân Đỗ Lan Hương!”

“Cháu là người nhà hả?” Bác sĩ Giang bước tới.

“Bà cháu sao rồi ạ?” Trần Dã vội vàng hỏi.

“Được đưa đến kịp thời.” Bác sĩ Giang dẫn cậu đi về phía trước, “Có điều bệnh nhân đã cao tuổi, có phải trước đây từng làm giải phẫu tim rồi không?”

“Vâng.” Trần Dã gật đầu.

“Cháu vào thăm bà trước đi, lát nữa chú sẽ nói chuyện với cháu sau.” Bác sĩ Giang đẩy cửa một phòng bệnh bên tay trái.

Sau cánh cửa có một người đang đứng, hình như cũng chuẩn bị đi ra.

“Lục Tuần?” Trần Dã ngạc nhiên, “Sao cậu lại ở đây?”

Lục Tuần cũng sửng sốt.

“Bệnh nhân là bà của cháu đúng không, cậu bé này là người đã đưa bà cháu tới đây.” Bác sĩ Giang giải thích.

Trần Dã: “Cậu ——”

“Bà ấy vừa mới tỉnh.” Lục Tuần nói với bác sĩ.

“Tỉnh thì không sao nữa rồi.” Bác sĩ Giang gật đầu, “Một lát nữa chú sẽ vào kiểm tra lần nữa.”

Trần Dã vội gật đầu rồi tiến vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh có hai bà cụ còn đang nằm, bà nội cậu nằm ở tít trong cùng, thấy cậu đến thì còn vẫy vẫy tay.

“Bà ơi.” Trần Dã đi tới, nắm lấy tay bà.

Từ lúc ấy, Trần Dã mới bắt đầu hoảng hốt tột độ, bàn tay nắm lấy tay bà cứ run rẩy không ngừng.

“Bà không sao cả, chỉ bị giật mình thôi.” Bà đau lòng nhìn Trần Dã, “Sao lại ăn mặc thế này? Có lạnh không con? Sao con không mặc áo vậy hả?”

“Con ra ngoài vội quá.” Trần Dã ngồi xuống ghế, chân hơi nhũn ra.

“Cậu mặc cái này đi.” Giọng của Lục Tuần từ phía sau truyền tới.

Trần Dã quay người, một chiếc áo cộc màu trắng được Lục Tuần đưa tới trước mặt cậu.

“Sao cậu còn mang quần áo theo bên người vậy?” Trần Dã thắc mắc.

“Vừa đi lấy đồ từ tiệm giặt về.” Lục Tuần trả lời.

Trần Dã cũng không nói nhiều, tròng áo mặc lên người, hơi rộng một chút, nhưng dù gì vẫn tốt hơn là cởi trần.

Các ông bà khác trong phòng bệnh cuối cùng cũng hướng mắt về phía cậu.

“Chuyện là sao vậy hả bà, bà mua thức ăn xong rồi thì về nhà đi chứ.” Thấy sắc mặt bà vẫn tốt, tay Trần Dã rốt cuộc không run nữa, lửa giận lại bốc lên, “Con đã bảo để con đi mua cho mà, để con mua, thay đồ cái là đi, bà đừng có đi.”

“Ầy, trên đường đụng phải một người nhảy lầu.” Bà hờ hững xua tay, “Chỉ bị giật mình thôi, không làm sao cả, không có gì to tát đâu.”

“Bị giật mình như thế mà còn không có gì to tát?” Trần Dã tức giận đứng bật dậy, “Việc này cực kỳ to tát đấy! Đỗ Lan Hương, bà làm con sợ muốn chết!”

“Ây da, con nhỏ giọng chút đi.” Bà bật cười bởi dáng vẻ phồng mang trợn mắt của cậu, “Đừng dọa các ông các bà khác sợ chứ.”

“Không sợ không sợ, cháu trai quan tâm bà thế cơ mà.” Bà lão nằm giường bên cũng rất vui vẻ, “Thằng nhỏ nhà bà dáng người đẹp ghê, chẳng bù cho thằng cháu tôi, mới lớp 10 mà đã có bụng bia rồi.”

“Ôi dào, mũm mĩm mới đáng yêu chứ, lên cấp ba là tự nhiên gầy ngay ấy mà.” Bà tươi cười tiếp lời bà cụ giường bên.

Trần Dã lúc này vẫn đứng.

Lục Tuần quay đầu nhìn thoáng qua, rồi ngây ngẩn cả người.

Trần Dã khóc, nhưng khóc cũng rất “đại ca”, viền mắt hoen đỏ, không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Bà đang nói chuyện cũng để ý thấy Trần Dã bỗng dưng lặng thinh, bà bèn quay đầu nhìn sang, lòng đau thắt lại, kéo tay Trần Dã bảo: “Ôi con làm gì vậy chứ, bà không sao cả mà, ngồi xuống ngồi xuống.”

“Bà mà bỏ con lại một mình thì con biết phải làm sao đây.” Tiếng nói của Trần Dã rất nhỏ, nhỏ đến mức chẳng ai nghe thấy.

Bà cụ ngày thường lãng tai lúc này lại nghe được rất rõ ràng, hai mắt bà thoáng chốc đỏ hoe: “Bà không sao mà, bà phải nhìn con lên đại học, rồi cưới vợ nữa chứ, bà sẽ luôn ở cùng con. Thằng nhỏ ngốc này, bà không sao thật mà, bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là sợ quá nên ngạt hơi thôi.”

“Cũng nhờ đưa tới bệnh viện kịp thời, a, chính là cậu nhóc này đã đưa bà tới.” Bà nhìn Lục Tuần đứng cạnh đó, “Thằng bé này nói nó là bạn cùng lớp của con, chúng ta phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng.”

“Dạ.” Trần Dã nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng của mình, gật đầu bảo, “Là bạn cùng bàn của con ạ.”

“Lại còn ngồi cùng bàn nữa hả.” Mắt bà sáng lên, “Thế bạn cùng bàn của con lần này thi cử thế nào?”

Lục Tuần cười: “Cũng tàm tạm ạ.”

“Đúng rồi.” Bà hất cằm kiêu ngạo, “Trần Dã nhà bà lần này thi được 84 điểm toán đó con biết không, cũng tiến bộ nhiều lắm.”

Trần Dã: “!”

Bà nói cái này làm gì hả bà ơi!

Lục Tuần quay sang nhìn Trần Dã, nhớ tới con điểm 34 trên bài thi của cậu: “Ồ…… 84 à.”

Trần Dã nhìn hắn chằm chằm.

Lục Tuần nhíu mày.

“Ra ngoài đi.” Dứt lời, Trần Dã bước ra khỏi phòng bệnh.

Lục Tuần đi theo.

Hai người đứng ở hành lang bệnh viện không lớn không nhỏ, nhìn nhau mặt đối mặt.

“Thi tốt ghê ha.” Lục Tuần nói.

“Im đi.” Trần Dã lấy di động ra, “Bao nhiêu tiền?”

“Gì cơ?” Lục Tuần hỏi.

“Viện phí.” Trần Dã đáp.

Lục Tuần lấy ra một tờ hóa đơn.

Trần Dã chuyển số tiền ghi trên hóa đơn cho hắn.

Chuyển xong thì nhớ mình vẫn đang mặc áo của Lục Tuần.

“Người tôi toàn nước với bùn, chắc không dễ giặt rồi.” Trần Dã nhìn hắn, “Áo bao nhiêu tiền vậy?”

“Thôi.” Lục Tuần nói.

“Bao nhiêu?” Trần Dã cau mày.

“Không cần.” Lục Tuần vẫn bảo.

“Bao nhiêu!” Trần Dã nổi quạo.

“Sáu ngàn hai.” Lục Tuần nói.

“Thôi bỏ đi.” Trần Dã cất điện thoại.

“Ừm.” Lục Tuần gật đầu.