Bảy người tại đỉnh núi bắt đầu tìm kiếm. Không lâu sau thì nghe đào khí nữ kêu lên:

"Mọi người mau qua đây xem ta đã tìm thấy cái gì"

Thanh âm vừa dứt thì nghe Bặc Vũ Ti nói phía sau:

"Muội muội phát hiện ra cái gì thế. Có cần tỷ tỷ giúp đỡ không?"

"Cho ngươi"

Chỉ thấy một thân hình nam nhân cao lớn bay thẳng về hướng nàng ta, nhìn kỹ thì thấy chính là người đã chiếm tiện nghi – Độc Cô Bại Thiên. Lúc này hắn hai mắt nhắm chặt, đang bị hôn mê bất tỉnh. Bặc Vũ Ti đưa chân đá thật mạnh vào mông Độc Cô Bại Thiên khiến hắn bị đá văng ra bên ngoài.

"Uỵch"

Độc Cô Bại Thiên nằm dài trên mặt đất, Mặc dù vẫn còn hôn mê nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ nét đau đớn.

Lúc này năm người còn lại cũng đã chạy tới. Thắng Nam giận dữ nói:

"Yêu nữ, ngươi sao có thể làm vậy chứ. Vừa nghe có cái gì đã là người chạy lại đầu tiên. Vừa thấy Độc Cô Bại Thiên thì cho hắn một cước bay đi. Ngươi đừng quên là Lăng tông chủ kêu chúng ta đi tìm hắn đó"

"Hảo muội muội đừng có giận dữ quá. Ai đã kêu ngươi là đào khí nữ, ai đã dám giỡn mặt với ta. Tỷ tỷ ta lại có lá gan nhỏ. Ta chỉ thấy có một người bay tới tập kích nên theo bản năng cho hắn một cước thôi. Ta làm sao mà biết đó là Độc Cô Bại Thiên chứ"

Rõ ràng là biết ả đang nói dối nhưng Đào khí nữ cũng chẳng biết làm gì.

Không lâu sau, ba huynh đệ Tư Đồ cùng khá đông quần hùng tham gia đại hội tinh nguyên thạch cũng tới nơi. Bọn họ nhìn thấy khung cảnh xung quanh nhấn thời đều kêu lên kinh hãi.

Độc Cô Bại Thiên được đưa trở về Vụ Ẩn phong. Khi hắn tỉnh cũng là lúc người ta bắt đầu treo đèn. Từ từ mở mắt ra, hắn cảm nhận được ánh sáng ôn hòa tỏa sáng trong căn phòng không chút nhiễm bụi trần. Chầm chậm khép mắt lại, tronf đầu hắn hiện lên khung cảnh đại chiến với tiên linh. Mặc dù không hề có chút âm thanh chỉ dẫn nào nhưng những hình ảnh của cuộc đại chiến cũng đã gợi mở cho hắn rất nhiều thứ. Mặc dù sự xuất hiện của tiên linh làm hắn rất kinh hãi nhưng trải qua lần "Kinh thiên trở về" tại Khai Nguyên thành ở Thanh Phong đế quốc khiến cho hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đối với những việc kì quái xảy ra trên người hắn, hắn có một cảm giác rất mơ hồ nhưng trong đó lại như có chút gì đó rõ ràng.

"Chiến Thiên quyết"

Ba chữ này lần nữa hiện ra trong đầu hắn. Đây chính là công pháp Kinh đào thiên trọng đã hoàn thiện hơn. Không chỉ nó bổ khuyết cho Kinh đào thiên trọng những thiếu sót mà còn tiến lên một cảnh giới mới, đạt đến độ hoàn mĩ hơn.

Kinh Thiên quyết cùng Kinh đào thiên trọng hoàn thiện Chiến Thiên quyết đồng thời vận chuyển trong người hắn. Hai luồng chân khí như dòng nước cùng tụ lại một chỗ rồi không ngừng từ đan điền lưu chuyển khắp bách mạch, tuần hoàn không ngừng. Đế cấp thần thức từ trong phòng hướng ra bên ngoài. Hắn bắt đầu có một thứ linh giác --- hắn cảm giác thấy ba huynh đệ Tư Đồ, lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích cả đám người đang tiến về trong phòng.

Một lúc sau thì đã thấy mọi người đẩy cửa tiến vào. Vừa bước vào Lão Thích đã nói:

"Lão đại không cẩn thận bị đánh như thế này. Nhưng tính ra cũng là may mắn vì nếu không như vậy thì chúng ta sao có thể ở lại Vụ Ẩn phong chứ:

Trương Bình noi:

"Bỗng nhiên bị một con yêu quái ở đâu bắt đi cả một thời gian. Khi trở về thì y phục lôi thôi, sắc mặt trắng bạch xem ra nhất định là đã bị hút lấy nguyên dương. Các người nói có đúng….."

"Đúng cái đầu ngươi"

Độc Cô Bại Thiên bật người dậy, một quyền đánh vào đầu Trương Bình. Sắc mặt hắn giờ này hồng hào, tinh thần tràn trề, không hề có dấu hiệu nào cho thấy mệt mỏi.

Ba huynh đệ Tư Đồ thấy hắn tỉnh lại thì cao hứng không thôi. Mẫn Nguyệt không ngừng ôm lấy hai vai của hắn lắc lắc. Tư Đồ Hạo Nguyệt thì cười nói:

" Tên khùng nhà ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh lại, thật làm bọn ta lo lắng muốn chết"

Vừa nói vừa đưa tay đánh vào ngực hắn một cái.

Tư Đồ Ngạo Nguyệt nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đệ ôm hắn nhẹ nhẹ thôi. Hắn mới bị hôn mê tỉnh dậy, phải để hắn nghỉ ngơi nữa"

Thấy bọn họ lo lắng cho an nguy của minh, Độc Cô Bại Thiên thật sự cảm động:

"Không sao, ta hiện tại không còn bệnh gì cả"

Lão phiến tử đứng bên cạnh như có chút suy nghĩ gì đó.

Đúng lúc này một nữ đệ tử Vụ Ẩn phong tiến vào nói:

"Độc Cô công tử quả nhiên đã tỉnh lại, gia sư suy đoán không sai. Tông chủ chúng tôi có lời mời"

Trong một gian tịnh xá, tông chủ Lăng Phi cùng vài vị trưởng lão đang ngồi bên trong. Độc Cô Bại Thiên tiến tới thi lễ. Hai bên sau một hồi chào hỏi, Lăng Phi liền hỏi:

"Thiếu hiệp hiện đã khỏe trở lại, không biết có thể đem sự việc đã xảy ra kể lại cho chúng ta nghe được không?"

"Chỉ sợ khiến cho tông chủ thất vọng. Ta bị đạo quang ảnh đó mang lên giựa không trung thì bị mất hết tri giác. Những việc xảy ra sau đó ta hoàn toàn không biết gì hết."

Lăng Phi nhìu đôi mày, hai mắt phát ra thần quang nhìn thẳng vào Độc Cô Bại Thiên thấy hắn không hề đổi sắc đành phải phất tay nói:

"Ngươi về nghỉ ngơi trước đi"

Độc Cô Bại Thiên thi lễ rồi lui về.

Về tới phòng thì hắn lại bị đám huynh đệ Tư Đồ, Trương Bình, Lão Thích, lão phiến tử chất vấn khiến cho hắn muốn đau cái đầu. Độc Cô Bại Thiên cứ một câu " ta bị đạo quang ảnh mang lên không trung thì bị mất hết tri giác" mang ra trả lời. Vào lúc đó hắn thật cảm thấy xấu hổ vì những người này đều là những người quan tâm đến hắn mà bây giờ hắn lại không nói ra sự thật. Nhưng khi nghĩ tới "bất tử chi ma" thì hắn lại cảm thấy nhẹ nhỏm. Sự việc liên quan tới bất tử chi ma nếu hắn thật nói ra thì không biết dẫn tới cái gì. Có thể huynh đệ sẽ trở mặt thành thù, cũng có lẽ…… nói chung việc này hắn chỉ có thể giấu kỹ ở trong lòng mình mà thôi.

Sáng sớm ngày thứ hai, hơn cả vạn quần hùng tụ tập trên đỉnh Vụ Ẩn phong. Tất cả đều im lặng nhìn tông chủ Vụ Ẩn phong Phi vân lưu tiên thiên vương Lăng Phi. Lăng Phi cung tay lại nói:

"Các vị anh hùng, các vị hào kiệt, hôm qua tại dãy núi cách Vụ Ẩn phong khoảng mười dặm phát sinh dị tượng, tin rằng mọi người ai cũng đều đã nhìn thấy. Bọn ta mặc dù cũng không biết chuyện gì xảy ra nhưng một điểm có thể khẳng định chắc chắn --- đó là thánh tích. Trong hàng trăm năm trở lại đây, các võ giả trên đại lục dù có tư chất cao tuyệt thì cũng đều ngừng lại tại cảnh giới đế cấp không thể tiến xa. Vì thế tuyệt đại đa số đều nhận định võ công đạt tới cảnh giới thánh cấp chỉ có trong truyền thuyết, không có khả năng tồn tại. Nhưng vào hôm qua cả hàng vạn người chúng ta ai cũng tận mắt nhìn thấy thánh tích. Điều đó chính là một sự cổ vũ rất lớn đối với người luyện võ chúng ta….. tiên đạo có thể chứng minh, thiên đạo có thể tìm gặp….."

……………….

Tinh nguyên đại hội cuối cùng cũng kết thúc. Thánh tích xuất hiện trên đỉnh Vụ Ẩn phong trở thành sự kiện truyền đi khắp đại lục.

Từ khi chia tay ba huynh đệ Tư Đồ, đám người Độc Cô Bại Thiên, lão phiến tử, Trương Bình, Lão Thích y như những kẻ lưu vong phải liên tục trốn tránh những người trong võ lâm. Từ lúc hắn bị tiên linh bắt đi khiến cho hắn trở thành tiêu điểm bị để ý. Không có lúc nào là không có người kiếm hắn để "hỏi thăm" khiến hắn phải không ngừng "giải thích" nói là dị tượng hắn hoàn toàn không biết, nhưng dù vậy vẫn còn có người tới kiếm hắn.

Lúc này thì hắn lại đang bị đào khí nữ quấn lấy:

"Đại cá tử, cuối cùng là ngươi nói hay không nói đây? Ta biết hiện ngươi còn đang che giấu rất nhiều việc. Ta không ngươi lại hôn mê trên không trung. Da mặt ngươi dày như thế thì tâm lý sao mà yếu kém như vậy được"

Độc Cô Bại Thiên trừng mắt nói:

"Cô nói cái gi? Ai da mặt dày? Còn nữa, da mặt dày với tâm lý kém thì có quan hệ gì với nhau chứ? Nếu như có quan hệ như cô nói thì chắc trái tim của cô cứng rắn không kém hòn đá đâu"