Bất Tử Bất Diệt

Chương 102: Tiến quân sa mạc

Chúng nhân biết nguyên nhân vì người họ Vương đã tu luyện Khiếu Thiên kiếm pháp, nên nhận ra manh mối.

Vương Tây Phong coi chúng nhân là không khí, diễn luyện Khiếu Thiên kiếm pháp như say như si, kiếm khí tung hoành. Hai thúc thúc và đệ đệ của y nhíu mày nhìn bốn chữ "Thiện đãi mục dân" hồi lâu rồi đứng dậy cầm kiếm lên, hập tứ thức Khiếu Thiên kiếm pháp được ba người luyện đi luyện lại nhưng uy lực của đệ thập ngũ thức không hề xuất hiện.

"Ôi, nhìn thấy chân ý của Khiếu Thiên kiếm pháp mà không thể luyện thành đệ thập ngũ thức, lão hủ ngu độn."

"Xem ra chúng ta vô duyên với Khiếu Thiên kiếm pháp."

Hai thúc thúc của Vương Tây Phong cảm thán.

Đệ đệ của Vương Tây Phong như phát điên, liên tục múa tít trường kiếm. Chúng nhân đều lắc đầu thở dài, luyện thế này đừng nói ngộ ra đệ thập ngũ thức, ngay cả tinh luyện căn bản vốn có cũng không thể. Tính nóng nảy là đại kị của tu luyện kiếm pháp, không tẩu hỏa nhập ma là may.

"A!" đệ đệ của Vương Tây Phong kêu lên thê thảm, phun ra một ngụm máu lớn, trường kiếm tuột tay, gục xuống.

"Tiểu Ngôn, cháu sao rồi?" Hai thúc thúc của y vội chạy đến, đỡ y khỏi đống bùn, xoa bóp hoạt huyết. "Hài tử ngốc, luyện kiếm như cháu không phải sẽ hỏa nhập ma mạ ư, đạo võ công trọng một chữ ngộ, không thể nóng lòng được."

Các vương cấp cao thủ cùng cao thủ thứ vương cấp vây quanh nhìn bốn chữ dưới đất mà không hiểu gì, không hiểu sao Độc Cô Bại Thiên để lại kiếm ý. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vương Tây Phong hoàn toàn chìm đắm vào kiếm pháp, phảng phất không để ý đến ngoại giới, quanh y kiếm quang lấp lánh, loáng thoáng có tiếng sấm.

Một vương cấp cao thủ nói: "Khá lắm, tiểu tử quả nhiên có ngộ tính."

Một vương cấp cao thủ khác tỏ vẻ ngưng trọng: "Độc Cô Bại Thiên chẳng phải ngày càng bất phàm ư!"

"Đúng, mỗ thấy phải có việc gì đó đặc thù xảy ra, với công lực hiện tại của hắn vốn không thể đạt đến cảnh giới này."

"Ầm."

Tia sét vạch ngang tầng không, chiếu sáng mặt đất.

Vương Tây Phong tỉnh ra, thu trường kiếm vào vỏ, chăm chú nhìn bốn chữ, hồi lâu vẫn không nói gì.

Mưa gió đã tạnh, phương đông sáng dần, chúng cao thủ thảo luận cả đêm cũng không đi đến kết luận gì, không hiểu việc gì xảy ra với Độc Cô Bại Thiên.

Sau cùng họ nhất trí rằng thực lực chân chính của hắn chưa đạt đến mức đáng sợ như đêm qua, quyết định đuổi theo tiếp.

Vương cấp cao thủ lại chia nhân thủ truy tìm hành tung của hắn, lúc phân phó đến Vương Tây Phong, y không cự tuyệt. Từ đêm qua ngộ ra đệ thập ngũ thức của Khiếu Thiên kiếm pháp, y trở nêm trầm mặc.

Một thúc thúc nói với y: "Tây Phong, cháu nên nghĩ thông, đừng quên rằng nghĩa vụ của người võ lâm là trừ ma vệ đạo. Hắn dù để lại bốn chữ chân ngôn khiến cháu hiểu được kiếm chiêu thứ mười lăm nhưng ma vẫn là ma, từ cổ đạo ma không thể đứng cùng nhau."

"Tiểu điệt biết mình làm gì, càng hiểu rõ thế nào là đúng là sai. Thúc thúc, mau về nhà, đưa cả bốn chữ này về trưởng lão đường, để phụ thân tiểu điệt và các trưởng lão nghiên cứu kĩ lưỡng."

Một vương cấp cao thủ giao tình sâu sắc với Vương gia ở Tân Minh đế quốc nói: "Bốn chữ này với Vương gia các vị đúng là tài sản vô giá, nên đưa về trước, nếu Khiếu Thiên kiếm pháp lại hiện thế, chính đạo võ lâm lại có thêm một môn thần công tuyệt kĩ hoàn thiện."

Sau cùng đệ đệ và hai thúc thúc của Vương Tây Phong quay lại Tân Minh đế quốc, bản thân y đi vào thảo nguyên.

Trời đã sáng, được mưa rào rửa sạch, không khí thảo nguyên trong lành đặc biệt. Tầng không xanh biếc, ngàn dặm không một gợn mây, bực dọc trong lòng Độc Cô Bại Thiên bay biến sạch, bình tĩnh vô cùng. Hắn bỏ xa chúng nhân, ung dung cất bước trên thảo nguyên.

Đêm qua ba thúc điệt Vương Tây Phong thi triển Khiếu Thiên kiếm pháp khiến hắn nảy sinh cảm giác thân thiết, quen thuộc chưa từng có, nảy sinh một tia minh ngộ, xung động chỉ muốn xuất ra Khiếu Thiên kiếm pháp, thân thể tự thực hiện động tác, kiếm chiêu tinh diệu cùng kiếm ý thâm ảo được hắn thể hiện hoàn hảo.

Lúc đó hắn chìm vào cảnh giới vi diệu, tu vi lập tức tăng lên mức tuyệt thế cường giả, đủ lòng tin hủy thiên diệt địa. Trong lòng hắn lại an bình, vô hỉ vô ưu, vô dục vô cầu, thấy chúng nhân bỏ chạy cũng không nổi sát cư, thậm chí quên cả việc họ là cừu nhân đang truy bắt mình.

Nhát kiếm thứ mười bảy có uy lực hủy thiên diệt địa bị hắn găm xuống đất, chấn động đó khiến tâm linh hắn run rẩy, ba chữ Khiếu Thiên quyết ánh lên trong óc. Hắn không hiểu từ lúc cảm ngộ Khiếu Thiên kiếm pháp lại dấy lên bí mật trong sấu thẳm cõi lòng, hay Khiếu Thiên quyết ẩn trong đó khiến hắn ngộ ra Khiếu Thiên kiếm pháp. Bất quá, sau những gì xảy ra với Kinh Thiên quyết và Chiến Thiên quyết, hắn không còn mẫn cảm với chấn động thần bí đó nữa. So ra, lần này còn bình tĩnh hơn, hắn vẫn tỉnh táo, không hề "mê man" tí nào.

Thần thức mẫn duệ của hắn "nhìn rõ" nhất cử nhất động của Vương Tây Phong, nhận ra cố chấp với kiếm pháp và ý tưởng đặc dị của y, liền nảy sinh hảo cảm, cố ý để lại kiếm ý trong bốn chữ.

……

Nhiều ngày nay, Độc Cô Bại Thiên luốôn sống giữa sinh tử, tiềm năng thân thể được giải phóng, ngày nào tu vi cũng gia tăng mãnh liệt, công lực một ngày đi ngàn dặm. Cũng như mực nước trong túi luôn dâng, sau cùng đến cực hạn, từng giọt nước tụ lại khiến túi trũng xuống. Được "giọt nước" Khiếu Thiên quyết kích thích, hắn xung phá được hạn chế của thứ vương cấp, tiến vào lĩnh vực vương cấp.

Ba ngày trôi qua, Độc Cô Bại Thiên đến rìa thảo nguyên, bổ sung đầy đủ nước uống rồi tiến vào đại mạc mênh mông.

Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên. (Cột khói lẻ loi trên sa mạc, mặt trời lặn xuống sông dài. Vốn là 2 câu thơ trong bài Sứ chí tái thượng của Thi phật Vương Duy đời Đường)

Biển cát mênh mông trải ra trước mắt, trong sâu thẳm là ma vực khiến các đế cảnh cao thủ cũng sợ hãi, hắn biết chuyến đi này là chuyên đi chết chóc, nhưng cũng quyến rũ cực độ, buộc hắn cất bước. Hắn khát vọng tìm hiểu nhưng lĩnh vực chưa biết, muốn biết nơi đó ẩn chứa gì. Những gì chưa biết khiến người ta hiếu kì, đầy hưng phấn. Hắn mang tâm trạng đó đi liền ba ngày trong sa mạc.

Dao động khe khẽ dấy lên từ vùng sâu sa mạc, lòng y cũng dao động theo.