Phong Ngâm đứng lẳng lặng trước cửa sổ ngắm tuyết rơi, khóe miệng mang nụ cười yếu ớt đạm bạc. Thân thể hắn được Sở Tương Tích dốc lòng điều trị đã tốt hơn nhiều rồi, chính là vẫn như cũ có vẻ yếu ớt, sắc mặt vẫn tái nhợt như thế.

Nam Cung Kiệt một đường vội vàng một đường chạy đến Phù Nguyệt các, nhưng lại đứng dưới tàng cây bạch mai xa xa nhìn Phong Ngâm chậm rãi nắm sáo ngọc trong tay lên, thổi ra khúc sầu triền miên. Mai hương quây quẩn, tiếng sáo du dương, Nam Cung Kiệt nhắm mắt lại, hồi tưởng hết thảy những gì xảy ra.

“Ngươi thổi sáo, ta múa kiếm”.

Phong Ngâm chần chừ dừng lại, đầu ngón tay nắm sáo run nhè nhẹ. Phía sau là âm thanh quen thuộc của Nam Cung Kiệt, lời nói quen thuộc…..

Nam Cung Kiệt vòng lấy thắt lưng của Phong Ngâm, ghé vào lỗ tai hắn nói lại một lần nữa_: “Ngươi thổi sao, ta múa kiếm. Thế nào?”.

Phong Ngâm hơi nhắm mắt, cười yếu ớt gật đầu.

Nam Cung Kiệt múa (may) nhành mai trong tay, không khí xung quanh lưu động thoáng chốc xoay tròn đứng lên. Đóa hoa bạch mai trên cây từng mảnh trắng xoa rơi xuống, cùng với lớp tuyết xốp, bay lả tả chung quanh y.

Có cái gì không giống? Ở trong tiếng sao Phong Ngâm thổi ra, âm điệu cùng với ngày xưa hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng cùng một ca khúc, lại luôn lơ đãng thản nhiên toát ra sự ai oán cùng bi thương.

Tiếng sáo còn chưa dứt, Nam Cung Kiệt đã không kìm chế được tâm tình nôn nóng của mình, đem nhành mai vung lên thật mạnh rồi đam sâu xuống nền tuyết dưới chân, thân hình khẽ nhúc nhích, nhảy đến bên cạnh Phong Ngâm phía trước cửa sổ.

Phong Ngâm bị động tác đột nhiên của Nam Cung Kiệt làm cho cả kinh trừng to mắt, bước chân theo bản năng lui về phía sau lại bị cửa sổ chặn lại liền bị Nam Cung Kiệt một phen giữ chặt lấy, toàn bộ nửa người trên bị hắn ôm vào trong ngực.

-“Kiệt……”_Phong Ngâm kinh ngạc thở hổn hển,kích động nói ra cái tên mà mình vẫn ái mộ trong lòng.

Nam Cung Kiệt giống như muốn đem cả người Phong Ngâm nhu tiến vào trong cơ thể chính mình, làm cho hắn nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình, mở miệng hỏi_: “Đứa nhỏ…….có phải là của ta hay không?”.

Thân mình Phong Ngâm chấn động, kinh ngạc mở miệng, không nói nên nửa lời.

Nam Cung Kiệt thấy Phong Ngâm không trả lời mình, lo lắng hỏi_: “Ta ở hồ lạnh Huyền Băng có phải đã từng tình lai hay không? Có phải hay không? Có phải hay không?.”

-“Ngươi…….”_Phong Ngâm môi càng không ngừng run rẩy, hai tay nắm chặt lấy vạt áo Nam Cung Kiệt, liều mạng nhịn xuống nước mắt sắp trào ra.

Nam Cung Kiệt kéo Phong Ngâm lại, hai tay nắm lấy bả vai hắn, yên lặng nhìn đôi mắt đầy nước của Phong Ngâm_: “Nói cho ta biết có phải hay không? Ta chỉ tin một mình người, ta chỉ tin ngươi……Nói cho ta biết……”

Phong Ngâm trước mắt mơ hồ một mảnh, chỉ lờ mờ thấy khuôn mặt tuấn lãng của Nam Cung Kiệt cùng tròng mắt tối đen như đêm, vội đem tầm mắt dời đi, rời khỏi tay Nam Cung Kiệt, nghiêng đi thân người hít sâu một hơi_; “Thật xin lỗi, ta……”.

Nam Cung Kiệt một phen kéo lấy cánh tay Phong Ngâm, buộc hắn nhìn vào chính mình_: “Ta tin tưởng ngươi! Ta tin tưởng chỉ có mình ngươi! Dù cho đáp án có như thế nào, ta cũng chỉ tin ngươi…….”_Nam Cung Kiệt ôm lấy mặt Phong Ngâm, dùng sức ở trên môi hắn hạ xuống dấu hôn, dùng ngữ khí gần như cầu xin nói_: “Nói cho ta biết…..”.

Phong Ngâm nhìn vào mặt Nam Cung Kiệt thật lâu, cuối cùng không rõ là thống khổ hay là an tâm mà nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Vào lúc này, hắn tin tưởng Nam Cung Kiệt vẫn còn thương hắn, chưa bao giờ thay đổi.

Nam Cung Kiệt hưng phấn vượt qua cửa sổ, kéo mạnh Phong Ngâm vào ngực của mình, thở một hơi thật dài, cúi đầu hôn xuống môi Phong Ngâm khóe mắt đã rơi lệ_: “Ta tin ngươi! Ta cái gì cũng đều tin ngươi. Đứa nhỏ là của chúng ta thật, là của chúng ta….”

Phong Ngâm đem mặt chôn vào trong ngực Nam Cung Kiệt, giang hai tay gắt gao ôm lấy bả vai dày rộng của y, rất sợ một khi buông tay, hạnh phúc sẽ lướt qua trong giây lát.

-“Thực xin lỗi, là ta không tốt”._Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy lưng Phong Ngâm, ôn nhu mà ghé và tai hắn an ủi_: “Ta nhất định sẽ nhớ lại, ta nhất định sẽ nhớ lại………”.

Phong Ngâm dù biết rõ Nam Cung Kiệt không có chân chính nhớ đến. Y đối với mình có lẽ là muốn giữ lấy chứ không có yêu, nhưng vẫn tình nguyện lừa gạt chính bản thân mình, tình nguyện tin tưởng người hiện tại ôm chặt lấy mình chính là Nam Cung Kiệt ở hồ lạnh Huyền Băng lúc trước, hết thảy đều không có gì thay đổi. Thậm chí thẳng đến cảm giác của cái ôm trở nên rõ ràng như thế, cảm giác đau lòng sắc bén như thế, Phong Ngâm vẫn còn đang suy nghĩ, đây hẳn là mộng đi, một hồi vĩnh viễn cũng không nguyện tỉnh mộng.

Nam Cung Kiệt vừa lòng cười hôn lên thái dương Phong Ngâm, nhẹ nhàng nói_: “Ta ngay bây giờ sẽ đi hủy bỏ hôn sự.”

Thân mình Phong Ngâm đột nhiên cứng còng, chậm rãi đẩy Nam Cung Kiệt ra, âm thanh thưa thớt_: “Làm như vậy, đối với Nhạn nhị tiểu thư không công bằng.”

-“Ta chạm cũng chưa từng chạm qua nàng ta, như thế nào lại không công bằng? Ta nếu như thật sự thành thân, đối với người mới là không công bằng.”_Nam Cung Kiệt đem Phong Ngâm kéo vào trong ngực, cười nói_: “ Cha ta chẳng qua cũng chỉ muốn tìm một người giúp truyền tục hương khói, hiện tại trong bụng ngươi đã có hài tử của ta, ta còn thành thân để làm gì?”.

Phong Ngâm ngả đầu vào lồng ngực Nam Cung Kiệt, rầu rĩ “Ân” một tiếng, chỉ cảm thấy hạnh phúc đến quá đột nhiên, hết thảy tự mình ảo tưởng giống như thực, còn chưa kịp tự hỏi đã bị lý trí của hắn đánh tan.

Nam Cung Kiệt mổ nhẹ trên lông mi Phong Ngâm, nhìn chăm chú thật lâu hai mắt tràn đầy hơi nước của hắn. Còn chưa kịp phản ứng trong nháy mắt Phong Ngâm đã ngẩng đầu hôn lên môi mình.