Nước mưa trên mái hiên tí tách.
Sau khi nghỉ ngơi cả đêm, cổ họng Thư Hoàn đã không còn rát nữa, bệnh phong hàn cũng gần khỏi, ngoại trừ thỉnh thoảng không khỏe thì không khác mấy với người bình thường, tiếp tục chú ý một chút đừng để cảm lạnh nữa là được, nhưng còn cần uống mấy ngày thuốc nữa.
Thư Hoàn thử đi dạo mấy vòng trên mặt đất, eo không mỏi chân không đau. Ám vệ Lục bưng chậu nước rửa mặt tới, Thư Hoàn xoay người lại soi gương chải đầu.
Lúc ăn bữa sáng, Thư Hoàn chú ý trên bàn có thêm một đĩa thịt nướng, dùng đũa chọc chọc, "Đây là cái gì?"
"Chim bồ câu nướng!" Ám vệ Lục mặt không đổi sắc, giống như ăn thịt chim bồ câu hắn nuôi không hề có chút khó chịu, có lẽ không có cơ hội ăn tươi nuốt sống toàn bộ con bồ câu.
"Khách điếm có bán chim bồ câu nướng hả!" Thư Hoàn vô cùng kinh ngạc, món này mấy khách điếm trước kia đều không có, không nhịn được ăn nhiều một chút. Đang ăn ngon chợt nghe thấy tiểu nhị ở ngoài gõ cửa nói: "Cô nương, dưới lầu có một tiểu phụ nhân mang thai tìm cô!"
Tiểu phụ nhân mang thai? Tìm nàng?
Thư Hoàn cắn đũa suy nghĩ, dường như nàng chỉ miết mỗi Kiều San là thai phụ thì phải? Nếu là ngày thường, có người dám quá đáng với công chúa đại nhân nàng, như vậy lúc qua lại với công chúa đại nhân nàng tuyệt đối không để ý tới đối phương, nhưng lần này nàng nể mặt Kiều San đang mang thai thân thể bất tiện lại bị nam nhân bắt nạt không dám phản kháng, công chúa đại nhân nàng đi xem Kiều San có chuyện gì.
"Bảo phụ nhân kia đợi ở dưới lầu, tính vào tiền ăn của ta!"
"Được!"
Tiểu nhị xuống lầu dựa theo phân phó của Thư Hoàn nói lại với Kiều San.
Kiều San nghe xong ngược lại không có phản ứng gì đăc biệt, tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống, đêm qua mưa lớn, đường xá lầy lội đi đến khách điếm khiến bụng nàng có chút khó chịu, ngồi trên ghế nghỉ ngơi tốt không gì bằng.
Thụ Thôn vừa nghe tiểu nhị nói Thư Hoàn mời khách, liền cà lơ phất phơ ngồi xuống bên cạnh bàn, giống như đại gia gõ gõ ngón tay trên bàn, "Mau mang cho ông hai cân thịt bò, một mâm cá hấp, một mâm cá kho tàu, một vò rượu trắng, ngoài ra mang một vài món ăn chiêu bài trong quán đến đây!"
Loại người giả bộ đắc ý này sao tiểu nhị lại chưa gặp qua, sững sờ tại chỗ rất nhanh kịp phản ứng lại, đáp một tiếng liền đi làm theo phân phó, nhưng trong bụng lại đang nói thầm, vị cô nương áo trắng kia nhìn không giống người thường, tại sao lại quen biết với thai phụ và gã lưu manh này?
Kiều San bị Thụ Thôn buộc tìm đến đã thấy khó chịu rồi, hôm nay Thụ Thôn nghe người ta muốn mời khách thì không biết xấu hổ ăn uống thả cửa, đều gọi món đắt tiền, làm nàng nào còn mặt mũi đi nói chuyện với Thư Hoàn chứ?
"Chàng đủ rồi đấy! Không phải nói đến mượn bạc là về sao? Chàng không thể giữ lại chút mặt mũi hả!"
"Con đàn bà ngươi mới đủ đấy! Ông đây không ăn của ngươi ngươi đau lòng cái rắm! Những kẻ có tiền này sao có thể cảm nhận được sự khổ não của ngươi nghèo chúng ta, ăn của cô ta chút tiền thì đáng là gì hả?" Thụ Thôn ném đũa, giọng lớn đến mức người ngồi trong mấy khách điếm lân cận cũng nghe thấy, cũng có không ít người len lén nhìn bọn họ xem náo nhiệt.
Trong nháy mắt mặt Kiều San đỏ lên, "chàng chàng" không ngừng, sửng sốt nói không ra nửa câu cãi lại. Cô nương người ta phú quý quả thực không thể nhận thức được vấn đề nghèo khổ, nói như vậy cũng không sai, nhưng vì sao câu này từ trong miệng Thụ Thôn phát ra lại cảm thấy không đúng? Dường như có rất nhiều chỗ khiến người ta kinh bỉ!
"Ha ha ha ha ha!" Tiếng cười to đóng chiết phiết trong khách điếm không phải là ai khác, chính là một vị công tử áo xanh, vị công tử này mày xinh mắt đẹp, cước bộ thản nhiên đi đến trước mặt Kiều San chắp tay nói: "Tại hạ xưng là Hoa Diện công tử, không biết vừa rồi phu nhân nhắc tới vị Thư Hoàn cô nương kia đang ở đâu?"
Lần đầu tiên có nam tử lễ phép nói chuyện nhỏ nhẹ với mình, Kiều San nhất thời luống cuống, "Nàng ấy, nàng ấy, Thư Hoàn cô nương nói nàng ấy ở khách điếm này, có việc có thể tới tìm!"
"Này! Ngươi là ai?" Thụ Thôn hiếm khi nhìn thấy thê tử xưa nay quắc mắt trừng mi với mình bày ra vẻ mặt thẹn thùng với người khác, liền vỗ bàn lớn tiếng gắt gỏng hỏi công tử áo xanh.
"Ta sao?" Hoa Diện bình tĩnh cười, "Đã nói, xưng là Hoa Diện!"
"Ta quản ngươi hoa gì mặt trắng gì, cách xa nương tử của ta một chút!" Thụ Thôn cảm thấy trong lòng khó chịu. (diện có nghĩ là mặt)
"Đó là đương nhiên!" Hoa Diện buồn cười lắc đầu, "Khẩu vị của ta xưa nay phức tạp, nhưng đối với phụ nữ có chồng lại không có hứng thú, nhưng ta cũng không thể hùng hổ hỏi han nương tử của ngươi được? Vậy ta thành hạng người gì? Cho dù là lưu manh du côn cũng phải nói tố chất!" Một câu cuối cùng của Hoa Diện rất có ý vị thâm trường.
Mà Thụ Thôn cũng không ngốc, nghe ra người khác đang chửi xiên chửi xỏ mình không có tố chất, hắn lập tức xắn tay áo lên, "Ối chà chà! Tên mặt trắng nhỏ ngươi muốn ăn đòn phải không?"
Nhìn bên ngoài, quả thực Hoa Diện gầy yếu, kém xa Thụ Thôn mạnh mẽ người cao ngựa lớn, giá trị vũ lực liếc mắt một cái cũng thấy rõ ràng! Nhưng làm người không thể trông mặt mà bắt hình dong không phải sao? Đặc biệt là đối tượng Hoa Diện có dáng người vô cùng gầy gò mà nói, rất không thích người khác dùng thân thể để chế giễu hắn, ba chữ "mặt trắng nhỏ" quả thật sỉ nhục hắn.
"Sợ? Sao không nói chuyện? Sợ thì cút về nơi nên cút đi!" Thụ Thôn không nhận được đáp án càng lộ vẻ kiêu ngạo, ngẩng cằm vừa vỗ bàn vừa đuổi người đi.
"Cổ nhân nói, có qua có lại mới toại lòng nhau!" Hoa Diện nheo mắt cười nhạt nói.
Thư Hoàn vừa mới đi đến đầu bậc thang nghe thấy, liền quay đầu nhỏ giọng nói với ám vệ Lục: "Người này dường như rất nham hiểm."
Ám vệ Lục lắc đầu, "Hắn nghe thấy."
"Hả???"
Thư Hoàn hỏi xong vô thức nhìn xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy công tử áo xanh kia quay đầu mỉm cười với nàng, hắn không kịp đi tìm Thụ Thôn tính sổ lại có thời gian cười nói với nàng, "Nhìn cô nương một thân áo trắng, đôi mắt xinh đẹp, hàm răng trắng tinh, không biết có thể mời cô nương đi du thuyền một chuyến không?"
"Hắn nhìn trúng cô." Khóe môi của ám vệ Lục hơi chạm vào lỗ tai Thư Hoàn, khiến Thư Hoàn đang chuẩn bị đáp ứng Hoa Diện đi du thuyền đột ngột nghẹn trở lại, sửa lời nói: "Đa tạ công tử thịnh mời, nhưng gần đây thân thể không khỏe, sợ quấy rầy hứng thú của công tử."
"Không sao." Hoa Diện tạm thời buông ân oán với Thụ Thôn xuống, đi lên lầu, "Không biết khi nào mới có cơ hội mời cô nương đi?"
"Không có thời gian." Ám vệ Lục cường thế ngăn ở trước người Thư Hoàn, giọng nói bình tĩnh không hề phập phồng, "Cô nương nhà ta thân thể quý giá, không thích hợp ra ngoài, mời vị công tử này lui xa một chút."
Hoa Diện nheo mắt có chút nguy hiểm, "Có phải ngươi muốn cản đường của ta không?"
Ám vệ Lục không muốn nói chuyện với loại người tự cho mình là siêu phàm, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Kiều San hỏi, "Tìm Thư Hoàn cô nương có chuyện gì?"
"Ta..." Kiều San lúng ta lúng túng, chuyện mượn bạc không biết xấu hổ như thế làm sao mà nói ra, nhất là mở miệng với cô nương chỉ mới gặp mặt hai lần.
"Đàn bà bại gia đần độn đi chết đi!" Thụ Thôn dùng sức Kiều San ra, suýt chút nữa đẩy nàng ta ngã xuống đất, Thụ Thôn không quan tâm bày ra sắc mặt nịnh nọt nói với ám vệ Lục: "Đại gia, nể mặt có chút quen biết, có thể thưởng chút không?"
"Há!" Thư Hoàn gục ở trên vai ám vệ Lục cười ra tiếng, lụa mỏng ở trên mặt theo tiếng cười run lên một cái, nàng nói: "Lời này do nữ tử nói còn có thể nghe được, thanh niên trai tráng như ngươi bày ra bộ dạng sắc mặt này, thực sự buồn cười!"
Thụ Thôn hai mắt tỏa sáng nhìn Thư Hoàn, muốn tiếp tục khóc than, không ngờ lại bị sự xuất hiện khó hiểu của Hoa Diện cắt ngang.
Xưa nay Hoa Diện nghe tiếng nhìn người, nghe tiếng của cô nương này cảm thấy tuyệt vời, khuôn mặt dưới lụa mỏng nhất định càng mê người hơn, trước đó không lâu hắn còn nói trấn nhỏ này mỹ nữ ít, nhưng lần này thật đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu. Hoa Diện quét mắt nhìn "gã sai vặt áo đen" khiến người ta chướng mắt, rồi hướng về phía Thư Hoàn nho nhã lễ độ nói: "Cô nương, tại hạ mới tới trấn này không lâu, không mấy quen thuộc với trấn, không biết cô nương có thể mang tại hạ đi dạo bốn phía được không?"