Cả đêm Thư Hoàn ngủ không an giấc.

Trước khi ngủ ăn khá nhiều nên bụng nàng căng lên, xấu hổ hơn là còn thả hơn mười cái rắm, chỉ có thể nói may mà không thúi, nếu không gấp chết người rồi!

Sáng ngày hôm sau, vừa mới đánh răng, Thư Hoàn không nhịn được chạy ra ngoài, thầm nghĩ xuất hết ra toàn bộ sức lực của nàng!

Gần đến trước nhà xí, Thư Hoàn mới phát hiện trên cửa có treo đai lưng của ám vệ Lục...

Thư Hoàn mài răng!

Van cầu ngươi đi ra đi có được không!

“Lục tử Lục tử!”

“Hả?” Ám vệ Lục buồn bực.

“Mau ra đây!” Gấp lắm rồi.

“Sắp rồi!” Động tác thay quần áo của ám vệ Lục dừng lại, hắn mới dùng thân phận Lưu Chỉ Hàn đi ra ngoài một chuyến, cố ý nghe ngóng động tĩnh ngày hôm qua của nhà họ Vương, lúc trở lại vì để tránh gặp Lâm phu nhân thức dậy nấu cơm, hắn không muốn chạm mặt nên đành đến nhà vệ sinh thay quần áo.

Đợi Thư Hoàn vào được nhà vệ sinh như ý nguyện, lại nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, thời gian đã qua một nén nhang.

Sáng nay Lâm phu nhân làm mì Trường Nhạc, Lâm tiên sinh nói hôm nay cho học đường nghỉ một ngày, ông đang dạy cho hai đứa bé đọc sách viết chữ.

Ám vệ Lục vốn quyết định học làm bánh trôi cho Thư Hoàn ăn, nhưng đúng lúc là lễ Trường Diện, dứt khoát theo Lâm phu nhân học làm mì.

Lâm phu nhân cười nói: “Làm mì đều là các cô nương làm cho nam nhân mình thầm mến ăn, còn nam nhân làm mì cho cô nương mình ái mộ ngược lại là lần đầu tiên nhìn thấy!”

Thư Hoàn ngân nga điệu dân ca đi vào nhà vừa vặn nghe thấy hai câu này, vẻ mặt rối rắm vỗ bả vai hắn, “Ta cải tà quy chính làm canh cho ngươi ăn nhé!”

“Nàng?” Ám vệ Lục không chịu nổi dáng vẻ nỗ lực vượt khó của Thư Hoàn, “Sợ bị độc chết!”

Là ý nói nàng làm đồ ăn quá khó ăn?

“Làm như người từng nếm mì của bản... bản cô nương làm rồi ý!” Thư Hoàn cướp mì đã được nặn xong trong tay hắn, không phục nói.

“Nàng không cải tà quy chính!” Giọng điệu ám vệ Lục lành lạnh.

Hai má ánh lên chút hồng, Thư Hoàn không nói xấu hổ hay tức giận.

Lâm phu nhân chạy tới giảng hoà, trong tay bưng chậu cùng khăn mặt hỏi, “Cô nương muốn ăn mì Trường Nhạc có mùi vị gì? Chua ngọt hay mặn cay?”

“Vị chua ngọt đi, bỏ thêm chút cay nữa!” Thư Hoàn nhận lấy khăn mặt đi vào phòng rửa mặt.

Lại nói đến Lý Nhược Mai ngủ trên xe ngựa một đêm giờ eo đau lưng mỏi;

Vì để tối nay không ngủ ngoài đồng hoang, nàng bảo xa phu lên đừng nhanh chút, đừng đi chậm nữa.

Xa phu là gã sai vặt Lý phủ, đương nhiên trăm chiều nghe theo, cúi đầu khom lưng lên tiếng trả lời.

Bội Hương đổ chút nước ở trong túi nước ra cho tiểu thư nhà mình rửa mặt, hơi mất tự nhiên nhắc nhở một câu, “Xe ngựa đi quá nhanh người sẽ xóc nảy ạ!”

“Được rồi được rồi! Điều cơ bản này bản tiểu thư vẫn biết!” Lý Nhược Mai hừ nhẹ.

Bội Hương không dám nhiều lời nữa.

Mùa này không lạnh mấy, trời vẫn còn rất nóng, nên sáng sớm Lâm phu nhân không nấu nước nóng; còn Thư Hoàn ngại thể chất có vấn đề, từ nhỏ đến lớn chưa từng dùng nước lạnh rửa mặt, mặc dù sau khi xuất cung điều kiện cuộc sống giảm đi nhiều, nhưng ám vệ Lục cũng không bao giờ để nàng chịu uất ức. Nhìn nước lạnh trong chậu Thư Hoàn nhíu chặt mày lại, không biết là tức giận đạo đãi khách của Lâm phu nhân hay là tức giận ám vệ Lục sơ ý lơ là.

Đúng vào thời khắc này có người đẩy cửa đi vào;

Thư Hoàn duỗi tay vào trong nước, hờn dỗi nói: “Không quy không cũ!”

Ám vệ Lục kéo tay nàng ra, “Đừng rửa! Đi vào trước, ta nói Lâm phu nhân nấu nước!”

Thư Hoàn giãy giụa hai cái cũng cho qua, lúc ám vệ Lục lấy khăn mặt lau tay cho nàng thì đột nhiên nói: “Liếm!”

Ám vệ Lục sửng sốt.

“Ta nói ngươi dùng đầu lưỡi liếm sạch giúp ta!” Thì ra nàng vẫn còn nhớ hình ảnh liếm móng tay khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn xạ dưới ánh trăng mông lung đêm đó, kìm lòng không được muốn ôn lại.

Nhưng là vì thái độ có chút tức giận của Thư Hoàn với ám vệ Lục hay là ra lệnh, câu nói “Chủ tớ chưa bao giờ có kết quả tốt” kia của Giản Nguyệt Doanh lại chạy đến tác quái.

Ám vệ Lục đẩy đẩy mặt nạ trên mặt, tự giễu nghĩ có lẽ công chúa vốn dĩ không phải thích hắn, mà là đã quen với sự hiện hữu của hắn không nỡ tách ra, mới có thể hết lần này tới lần khác bất chấp cảm thụ của hắn.

“Ta đi ra ngoài trước.” Ám vệ Lục bình thản ung dung đẩy cửa rời đi.

Vành mắt của Thư Hoàn thoáng cái đỏ lên, cực kỳ xấu hổ! Lúc muốn đuổi theo tay đấm chân đá một phen, đột nhiên đau bụng lại muốn đi nhà xí!

Nàng hung hăng nghiến răng quyết định tha cho tên khốn này một lần!

Trong phòng bếp, Lâm phu nhân đã cán mì xong, bà thấy vị khách mới đến hôm qua đang dựa vào tường thừ người ra khó tránh khỏi kỳ quái hỏi, “Sao vậy? Cãi nhau với Thư Hoàn cô nương sao?”

Lắc đầu, giọng nói ám vệ Lục có phần hơi trầm, “Ta và nàng ấy không thích hợp.”

“Tại sao?”

“Nàng ấy là chủ tử của ta!”

Lâm phu nhân nghẹn lời, thân là người từng trải, là mẹ của hai đứa nhỏ, ít nhiều bà cũng hiểu được tâm tư của ám vệ Lục, “Thư Hoàn cô nương không để ý đến vấn đề thân phận là được rồi, ngươi cần gì phải nghĩ nhiều như thế!”

“Nàng ấy để ý!” Ám vệ Lục lâm vào trầm tư, “Vui vẻ thì cho một quả táo ngọt, tức giận thì mở miệng đả thương người! Mặc dù nàng thích, nhưng không sâu đậm!”

Lâm phu nhân im lặng, bà muốn nói vấn đề của hai người nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu không nói rõ sớm muộn gì cũng cãi nhau gây ra mâu thuẫn.

Lâm Sinh đi vào phòng bếp, hai mắt nhìn chung quanh xem có điểm tâm nào ăn đỡ, “Con đói bụng rồi, khi nào có thể ăn mì?”

“Đợi thêm lát nữa!” Lâm phu nhân giật mình hoàn hồn cười nói, nhân tiện nháy mắt ra hiệu cho trượng phu nhà mình, để ông ấy đi khuyên bảo hai người trẻ tuổi, lễ Trường Diện vui mừng hay trường trường cửu cửu không thành trái lại cãi vã nhau.

Lâm Sinh kinh ngạc, nhưng chỉ đi đến một góc tìm kiếm, quay đầu lại cười híp mắt nói với ám vệ Lục, “Đến đây! Uống hai chén với ta đi!”

U thành.

Lưu phủ.

Lưu phu nhân cho bồ câu ăn xong thì cầm lấy bức họa nữ tử do tỳ nữ đưa tới, lúc đi vào trong nhà bà suy nghĩ vị thiên kim này thích hợp làm con dâu nhà mình!

“Thế nào, chọn xong chưa?” Lưu lão gia ngồi trong phòng uống trà, trên bàn bày một dĩa hạt dưa.

“Tướng mạo khí chất không tệ, nhân phẩm thì phải phái tỳ nữ đi ra ngoài nghe ngóng nhiều hơn!” Lưu phu nhân trầm ngâm nói.

Lưu lão gia cười nhẹ hai tiếng, “Bà có thể hiểu rõ sao! Lúc trước thanh danh của Lý Nhược Mai cũng rất tốt, tài mạo song toàn! Nhưng đến mười tuổi thì ngấm ngầm qua lại với biểu ca Tiếu Cảnh Thăng của nàng ta, chưa vào cửa nhà họ Lưu đã cho con trai Chỉ Hàn ta đội nón xanh!”

“Vậy cũng may còn chưa qua cửa, để Chỉ Hàn có đường lựa chọn, nếu không cưới về nhà một nữ nhân phóng đãng thật đúng là gia môn bất hạnh!” Lưu phu nhân thở dài, trong lòng có chút buồn bực, mặc cho ai nhìn trúng con dâu hơn mười năm không dễ gì ngóng trông trưởng thành, kết quả bị người ta chen ngang hái mất, loại tâm trạn muốn hộc máu này thật phức tạp!

Lưu phu nhân mở bức họa của vài vị cô nương ra, cẩn thận quan sát. Con trai hơn hai mươi ba tuổi, đã quá tuổi thành thân nào có đạo lý không thành gia lập nghiệp? Con trai không vội, chỉ có bà là mẹ gấp gáp hôn nhân đại sự cho con, nhìn giúp, tìm giúp, đợi con trai về nhà rồi cùng quyết định.

Cách nghĩ của Lưu phu nhân rất tốt, hơi suy tư đi đến thư phòng viết thư, dùng bồ câu gởi cho con trai.