Dường như  sau đêm đó, tên tuổi của danh kỹ Dương Châu An Minh Hiên đã vang dội khắp đại giang nam bắc. Quan to hiển hách, giang hồ hào kiệt, tất cả cùng dồn dập nhào tới. Trong khoảng thời gian ngắn mà tranh luận nổi lên khắp nơi: rốt cuộc An Minh Hiên này là một tiểu mĩ nhân như thế nào?

Tuy rằng tên như nhau, thế nhưng không ai dám liên tưởng, danh kỹ An Minh Hiên, chính là Hiên Vương gia chuyên gây hoạ kia. Một người là thiên chi kiêu tử, một người là nam kỹ, làm sao có thể là một được? Trong thanh lâu không hề phân ngày đêm, tân khách nườm nượp không dứt.

Một người người vạm vỡ, trên dưới bốn mươi tuổi, bên hông đeo một thanh nguyệt đao. Nếu như ngươi thường đi lại trong giang hồ, ngươi sẽ biết ngay, người này chính là chưởng môn Đao Kính môn, Dương Trích Tinh, đao pháp của hắn sử dụng một bảo đao to lớn nặng nề, nhưng vẫn có thể sử dụng rất linh hoạt, khiến người ta không thể thấy rõ chiêu thức, như đang bị lạc trong sương mù, người liền bại trận a.

Tú bà vội vàng tiến lên, nịnh nọt cười nói: ”Các vị đại gia, mời vào trong a!”

Dương Trích Tinh lạnh lùng nhìn tú bà nói: “An Minh Hiên ở nơi nào?”

Tú bà nói: ”Ai u, thật không may Hiên công tử nhà chúng ta hiện nay đang phải tiếp khách mất rồi. Đại gia, cô nương của chúng ta cũng đều là mỹ nhân tươi ngon mọng nước hết đấy.”

Đệ tử bên cạnh Dương Trích Tinh nói: “Không cần nhiều lời vô ích! Chưởng môn chúng ta muốn tìm An Minh Hiên! Mau sắp xếp đi!”

Tú bà có chút bối rối nói: ”Vị đại gia này…. Đều là khách nhân, ta cũng không thể đắc tội a.”

Đệ tử kia tức giận nói: ”Chưởng môn chúng ta chẳng lẽ không phải khách quý? Bớt sàm ngôn đi!Đuổi người đang ở trong phòng An Minh Hiên ra!”

Bên này đang tranh cãi kịch liệt, trong phòng lại là…. một cảnh tượng khác.

“Ngươi được tôn vinh là Dương Châu danh kỹ? Nổi danh khắp đại giang nam bắc? Ngươi chính là một nam nhân, quyến rũ chỗ nào chứ? Xinh đẹp chỗ nào chứ? Con bà nó! Lão tử bị lừa! Ai nói ngươi là Dương Châu đệ nhất diễm kỹ, toàn là lừa gạt ta!” Công tử trẻ tuổi ảo não không ngớt, thân thể béo mập run rẩy không ngừng.

An Minh Hiên cười nói: ”Ta đây có chỗ nào không xinh đẹp không quyến rũ? Con mắt ngươi bị mù rồi sao?”

Hoa phục công tử tai to mặt lớn nói; ”Ta phi! Thực sự là đồ hỏng từ tám đời, mấy nghìn lượng bạc a, lại lãng phí trên người ngươi! Sớm biết thế này ta chi bằng đi thú mấy người tiểu thiếp a!”

An Minh Hiên sửng sốt một chút: “Mấy nghìn lượng bạc? Ta hiện tại cao giá như vậy a? Mấy ngày hôm trước chỉ có một trăm lượng a, không sai không sai, xem ra ta rất có tố chất làm danh kỹ.”

“Con bà nó, ngươi đi chết đi! Lãng phí tiền bạc của bản công tử! Kỹ viện các ngươi thổi phồng lung tung, có tiếng mà không có miếng, chờ thiếu gia ta trở lại nhất định nói cho phụ thân ta biết, nhượng phụ thân ta phái người niêm phong các ngươi!”

An Minh Hiên cười cười nói: ”Phụ thân ngươi đương làm quan? Là chức quan gì?”

Công tử béo mập sống lưng thẳng tắp, không ai bì nổi nói: ”Nói ra hù chết ngươi! Cha ta là tri phủ Dương Châu!”

An Minh Hiên bưng ly trà trên bàn lên, nhấp một ngụm nói: ”Bổng lộc của tri phủ Dương Châu là mười sáu thạch, ngươi vừa nói muốn tìm ta, đã tiêu mất mấy nghìn lượng bạc. Nói như thế, cha ngươi là tham quan rồi!”

Công tử kia nóng nảy nói: “Cha ngươi mới là tham quan! Cha ta thanh chính liêm khiết! Nhà của chúng ta nghèo khó vô cùng, con chuột tiến vào một vòng lại phải khóc lóc đi ra ngoài!”

An Minh Hiên cười cười, cha ta mà còn phải làm tham quan sao, toàn bộ thiên hạ đều là của một mình hắn.

Công tử to béo đó thấy An Minh Hiên nở nụ cười, lại không biết phải làm gì cho đúng. Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều trầm mặc hẳn đi.

An Minh Hiên nhìn y phục của công tử kia một chút, xác thực là phú quý nhân gia, Dương Châu giàu có như vậy, không tham ô hủ bại cũng thật có lỗi với tín nhiệm của hoàng thượng, An Minh Hiên nói: ”Trở lại nói cho cha ngươi, chức quan này nếu hắn không thể làm, vẫn còn có rất nhiều người chờ thay thế hắn. Nếu còn tái tham ô, thì đừng trách ta không khách khí.”

“Ai u! Ngươi thì có thể làm gì? Đi cáo trạng với nhân tình của ngươi? Hay biến thành lệ quỷ đến tìm phụ thân ta a?” Công tử béo mập đó lộ rõ vẻ khinh thường.

An Minh Hiên giận dữ phản cười: “Cái tên Hiên Vương gia ngươi có từng nghe nói qua?”

“Hoá ra Hiên Vương gia cũng nhân tình của ngươi a! Ngươi đừng đem Vương gia ra mà hù doạ người khác, thiên hạ ai chẳng biết, Hiên Vương gia mọi chuyện đều mặc kệ, luôn sống phóng túng, quả thực là giống những con cháu quý tộc ngu dốt a!”

An Minh Hiên nhịn không được tức giận, hình tượng của ta trong mắt người khác là như vậy ư? An Minh Hiên suy nghĩ một chút lại nói: “Như vậy Y Thần ngươi cũng biết?”

Chưa từng nghĩ gã kia nghe thấy tên Y Thần, nhất thời kinh hãi: ”Danh kỹ, Y thượng thư cũng là tình nhân của ngươi? Cầu lão nhân gia giơ cao đánh khẽ, cha ta không biết ta đi ra ngoài phiêu kỹ. Phụ thân ta cũng không có tham ô, đều là bọn hắn tự đưa tiền đến, nương ta sau khi kiểm tra thì lại quên không bảo bọn họ đem về. Cha ta đúng là  thanh quan a!”

(Đây là cái kiểu thanh quan gì đây vậy trời???)

An Minh Hiên không nghĩ tới danh hào Y Thần so với chính mình còn hữu dụng hơn, xem ra uy danh không tốt của An Minh Hiên hắn đã thâm nhập nhân tâm mất rồi: “Mau cút! Cha ngươi nếu như tái tham tài, ngươi nếu như tiếp tục háo sắc, bản công tử nhất định sẽ xử lý các ngươi!”

Công tử kia như được đại xá, một thân phì nhục vội vàng chạy bán sống bán chết.

An Minh Hiên dựa vào cửa, lúc này mới nhìn thấy tú bà đang cùng mấy người trong đại sảnh cãi nhau om sòm, xem ra là vì mình mà khắc khẩu. Hắn nở nụ cười một chút, làm người có tiếng tăm rất tốt.

“Vân di! Thỉnh Dương chưởng môn lên đây đi!”

Tú bà lo lắng liếc mắt nhìn An Minh Hiên, thân hình như vậy, vừa tiếp vị công tử to béo kia, lại cả vị đại gia này, song song hai người, được không?

An Minh Hiên nhếch môi cười. Hắn hiện tại càng ngày càng nghĩ, mình học cái gì liền hảo cái đó, cái này thanh lâu danh kỹ cũng bị hắn diễn giống y như đúc.

Dương Trích Tinh ngồi ở trước bàn, đoan đoan chính chính lộ ra vẻ cẩn trọng. Các đệ tử của hắn cũng không có theo vào, trong gian phòng to như vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ. Từ khi An Minh Hiên quyết định làm một danh kỹ chuyên nghiệp, hắn đã gọi người đến bố trí lại gian phòng một chút. Bốn bức tường đều treo đầy đông cung đồ, đều là hai người nam tử đang vu sơn vân vũ.

Dương Trích Tinh cho dù ngang dọc giang hồ nhiều năm, cũng không từng dính vào nam sắc, hôm nay lần đầu thấy những đông cung đồ rõ ràng này, khuôn mặt liền tối sầm, cũng thấy hiện lên một vài vệt đỏ.

Hắn nuốt nước bọt nói: “An Minh Hiên?”

An Minh Hiên đột nhiên thấy buồn cười: “Các ngươi tới nơi này không phải là vì tìm ta sao?  Làm sao mà vừa gặp được ta, câu đầu tiên nói đều là cái này? Tại hạ chính là An Minh Hiên, ngươi không có tìm lầm người đâu.”

Dương Trích Tinh khinh thường nói: ”Chỉ là thật không ngờ, ngươi trước đây lưu manh như vậy mà hôm nay lại được mọi người hoan nghênh như thế. Đúng là lòng người dễ thay đổi a!”

An Minh Hiên tỉ mỉ quan sát người trước mặt lúc này, xem ra thì khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thế nhưng giọng nói vì sao lại trẻ trung như vậy? Còn có một chút non nớt, hoàn toàn không giống một chưởng môn, ngược lại còn thấy chút tính trẻ con. Tái nhìn mặt hắn lần nữa, thì thấy dưới cằm hới gồ lên một chút. An Minh Hiên không khỏi nở nụ cười, đứng lên rồi ngồi xuống đùi Dương Trích Tinh, giả vờ vô cùng thân thiết ôm cổ hắn.

Dương Trích Tinh bị hành động này của An Minh Hiên làm cho kinh hách, dùng sức đẩy An Minh Hiên, đẩy vài cái nhưng không có cách nào thay đổi khoảng cách giữa hai người. An Minh Hiên nhìn hắn, tiếu ý trong đáy mắt càng ngày càng đậm, trêu chọc nói: ”Dương công tử da dẻ vốn không tệ a, là ai hoá trang cho ngươi vậy?”

Dương Trích Tinh sửng sốt một chút, có chút ngắc ngứ nói: ”Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?”

An Minh Hiên lại cười một chút, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn, làm cho toàn thân hắn run rẩy một trận.

An Minh Hiên nói: “Lúc ta dùng mấy chiêu này, ngươi còn không biết đang ở nơi nào đâu!” Nói xong, dùng sức gỡ xuống, liền cầm trong tay một cái nhân bì diện cụ.

Dương Trích Tinh thấy mình đã bị hắn nhìn thấu, tức giận nói: ”Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao? Mặt ta đều bị ngươi làm đau rồi đây này!”

Trước mắt nguyên lai chỉ là một thiếu niên, môi hồng răng trắng, dáng vẻ thư sinh. Mặt hắn chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, rất đẹp, cằm hắn bởi vì vừa rồi bị An Minh Hiên dùng sức tháo diện cụ ra nên có hơi đỏ một chút, nhưng lại càng làm hắn tăng thêm vài phần khả ái.

An Minh Hiên lột áo của hắn ra, thiếu niên cố sức giãy giụa. An Minh Hiên cười hỏi: ”Mặc bao nhiêu lớp y phục mà thân thể lại cường tráng như vậy?”

Thiếu niên cũng thành thực, đáp rằng: ”Mười tám kiện.”

An Minh Hiên nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên: “Thực sự là khả ái!”

Thiếu niên mặt đỏ phừng phừng, tức giận quát: ”Cút ngay! Ngươi cái đồ nam sủng hạ tiện, cút khỏi người ta!”

An Minh Hiên không chỉ không căm tức, lại còn nhẹ nhàng hôn lên môi của thiếu niên đó một chút. Thiếu niên đó trừng mắt nhìn hắn, lấy tay che kín miệng mình: ”Ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi cư nhiên hôn ta? Ta là nam nhân! Ngươi cái này sắc ma! Lưu manh! Ngươi không biết xấu hổ!”

An Minh Hiên cười vang: ”Vẫn còn có người lưu manh hơn cả ta cơ!”, sau đó lại dùng môi mình bịt miệng thiếu niên đó, không cho thiếu niên này tiếp tục chửi bới nữa.

Môi thiếu niên này thật ngọt, ngây ngô, run rẩy, loại người kiệt ngạo bất tuân này, đúng là sở thích của An Minh Hiên hắn, hắn thích chậm rãi chinh phục một người, nếu quá dễ dàng hoặc quá khó khăn, hắn đều không có hứng thú. Thiếu niên này đúng là hoàn hảo phù hợp với sở thích của hắn a.

An Minh Hiên đem thiếu niên này ôm vào trong ngực, giữ chặt cái đầu không chịu an phận của hắn, dùng sức hôn lên môi hắn. Thiếu niên giãy giụa không ngừng, lại bị An Minh Hiên gắt gao ôm lấy, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn An Minh Hiên liên tục hút lấy môi mình. Khuôn mặt trắng nõn nay đã trở thành đỏ bừng, An Minh Hiên lúc này mới mỉm cười buông hắn ra, thiếu niên lúc này mới có thể há miệng thở dốc.

“Ngươi không biết cách thở sao?” An Minh Hiên nói.

Thiếu niên giận dữ nhìn An Minh Hiên: “Ngươi lấp kín miệng ta như vậy, ta thở bằng cái gì a?”

Miệng không phải chỉ dùng để hôn thôi sao, chẳng lẽ còn phải dùng để thở? An Minh Hiên nghi hoặc, nhưng không có nói ra. Hắn đứng lên, ngồi vào một bên rồi kéo thiếu niên kia ngồi vào trong lòng mình.

“Ngươi! Ngươi vẫn còn không chịu yên sao?” Thiếu niên kia tức giận nói.

An Minh Hiên nói: “Ngươi không phải đến phiêu kỹ sao? Ta hiện tại chính là đang làm bổn phận của ta a!”

“Tự  cam đọa lạc(*)! Cư nhiên lại để cho nam nhân thượng mình!”

“Tắt nến rồi, là nam hay nữ, là đẹp hay xấu, còn không phải đều như nhau hay sao?”

Thiếu niên bị hắn làm cho á khẩu không trả lời được, dù sao cũng là tuổi còn nhỏ, chuyện nam nữ cũng chỉ là biết mang máng một chút, phương diện nam tử cùng nhau lại càng không hiểu biết gì.

An Minh Hiên nói: ”Dương tiểu công tử, tên thật của ngươi là gì? Cha ngươi cho ngươi tới, hay là ngươi tự mình tới đây?”

Thiếu niên đáp: ”Dương Tư Minh. Ta là thay phụ thân tới đây. Ta thấy ngươi ở chỗ này cũng không thể nào tốt được, theo ta về nhà, bảo chứng cho ngươi cơm áo không lo!”

An Minh Hiên không có trả lời hắn, hỏi tiếp: ”Phụ thân ngươi cũng muốn có Diệu hoa thập tứ ?”

Thiếu niên nói: “Ta muốn thay phụ thân ta đoạt được bí tịch. Phụ thân ta là danh môn chính phái, đương nhiên là rất khinh thường công phu này, phụ thân ta nói qua, nếu người đoạt được Diệu hoa thập tứ, người nhất định sẽ tự tay huỷ nó đi, loại trừ hậu hoạ!”

Chỉ sợ là sau khi bản thân luyện xong mới huỷ nó đi thôi!

Thường thường những người tự xưng là danh môn chính phái lại càng là người hiểm độc.

******************************

(*)Tự  cam đọa lạc: nghĩa là chìm đắm trong trụy lạc