Người vây quanh bọn họ ngày càng nhiều, An Minh Hiên đè thấp thanh âm nói:

– Lớn mật, ngươi như thế này còn thể thống gì nữa? Nhanh buông tay ra!

Liên Kiều ôm cổ An Minh Hiên nói:

– Ta nhất định không buông, trừ phi ngươi lập tức lấy ta, không thì ta cứ như vậy ôm ngươi suốt đời!

– Liên Kiều! Không được phép nói lung tung, cô nương gia giáo sao có thể nói như vậy?!

– Tam ca ca! Ngươi mắng ta? Ngươi……………

Liên Kiều nói được một nửa, trông thấy Y Thần cùng A Ly đi tới, nàng nhìn kỹ nam nhân này, đột nhiên ghé vào vai An Minh Hiên khóc thét lên:

– Tam ca ca, chính là người này, lúc nãy hắn…………… Hắn động tay động chân với ta, hắn khi dễ ta!

A Ly tròn mắt nhìn nữ tử trước mặt, chỉ vào hai mắt của mình nói:

– Ta khi dễ ngươi? Ngươi xem ngươi đem mắt ta đánh thành thế này, kẻ đui mù cũng có thể nhìn ra là ngươi khi dễ ta! Không tin ngươi hỏi Y Thần, rốt cuộc là ai khi dễ ai!

Hãn (mồ hôi), Y Thần mặt đầy hắc tuyến, vì sao vừa mới nói đến kẻ đui mù lại quay lại nhìn hắn chứ?

– Thần ca ca.

Liên Kiều ôn nhu gọi một tiếng

Mồ hôi Y Thần chảy càng nhanh hơn, hắn hơi cúi người nói:

– Vi thần tham kiến quận chúa.

Liên Kiều từ trên người An Minh Hiên nhảy xuống, đến trước mặt Y Thần, kéo tay hắn nói:

– Thần ca ca, ngươi là hộ bộ Thượng thư, ngươi nhanh một chút trở về cấp tiền, ta muốn cùng tam ca thành thân, không có tiền không thể làm được.

Y Thần trợn trắng mắt liếc nhìn An Minh Hiên một cái, cung kính nói:

– Thưa quận chúa, chuyện này không do hộ bộ chúng ta quản, ngài đi tìm lễ bộ đi!

Liên Kiều nhíu nhíu mày nói:

– Lễ bộ Thượng thư là ai? Ta đi tìm hắn!

Y Thần nói tiếp:

– Hồi bẩm quận chúa, Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân mấy ngày hôm trước bệnh cũ tái phát, vừa mới quy tiên.

– Y Thần! Ngươi đùa giỡn ta à?

– Vi thần tuyệt không có ý này, ý tứ của vi thần là quận chúa có thể để Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức, rồi sau đó đi tìm hắn.

Liên Kiều nghi ngờ nhìn Y Thần, Y Thần mỉm cười lại nói:

– Thần nghe Hoàng thượng nhắc đến, người muốn cùng với Khang vương gia tuyển chọn Lễ bộ Thượng thư, sau khi bàn bạc trao đổi xong sẽ quyết định. Quận chúa sao không trở về cùng Vương gia bày mưu tính kế, tuyển một người vừa với ý mình?

Liên Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy Y Thần nói rất có lý, nhưng mà nàng thật vất vả chạy đến đây, làm sao có thể dễ dàng quay về chứ? Vì vậy liền tiếp tục làm cao dán dính chặt trên người An Minh Hiên, đi theo nhóm ba người bọn họ.

Tuy nói An Minh Hiên bọn họ không có dự định báo danh tham gia võ lâm đại hội, dù đi chậm cũng có thể đến kịp thời gian bắt đầu, thế nhưng mỗi khi võ lâm đại hội tổ chức, khách điếm trong Thính Vũ thành nhất định sẽ chật kín hết chỗ. Cho nên bọn họ không thể không gấp rút lên đường, đến sớm một chút.

Thính Vũ thành lúc này bắt đầu lục tục có người của các môn các phái đến, khách điếm cũng đã sớm chật ních người, nhóm An Minh Hiên  tìm khắp nơi mới được một khách điếm còn trống.

Thực ra ban đầu cũng đã tìm được một khách điếm còn trống, Liên Kiều một hồi reo hò nhảy nhót đi vào trong, thế nhưng lại bị Y Thần kéo ra. Nguyên nhân chính là quá đắt! Phòng trọ thượng đẳng, ở một ngày mất năm lượng bạc, số tiền này cũng đủ cho dân chúng bình thường sinh hoạt trong một tháng rồi.

Cho dù Liên Kiều tức giận vểnh môi lên đến tận trời, cũng phải đi theo Y Thần tìm một khách điếm khác. An Minh Hiên chỉ có thể coi như là không quen người này, tự mình đi một đường.

A Ly đến gần An Minh Hiên thì thầm:

–Y Thần quả nhiên là danh bất hư truyền!

Lúc lên lầu, An Minh Hiên để ý đến phía sau khách điếm có một tiểu viện, đình thai lầu các, giả sơn thủy tạ, thật sự là vô cùng phong nhã.

An Minh Hiên dò hỏi:

– Tiểu nhị, viện tử (sân nhỏ) phía sau cũng là phòng trọ à?

Tiểu nhị cười cười nói:

– Khách quan, ngài nói đúng, chỗ đó quả thực là phòng trọ, chẳng qua đã có người bao hạ rồi.

An Minh Hiên lại liếc mắt nhìn viện tử kia một cái, xem chừng có khoảng hai mươi mấy phòng, người của môn phái nào bao hạ chứ?

An Minh Hiên lại nói:

– Không biết người nào ở bên trong?

Tiểu nhị hơi có chút khó xử nói:

– Khách quan, tiểu nhân cũng không biết.

An Minh Hiên cười cười, từ trong người móc ra mười hai lượng, vừa đưa đến trước mặt tiểu nhị vừa nói:

– Lúc này có thể nói rồi chứ?

Tiểu nhị nhận lấy bạc, cầm trong tay suy nghĩ một chút, nói:

– Khách quan, tiểu nhân thực sự không biết, bao hạ viện tử kia là một nữ tử mặc bạch y, thế nhưng hơn một tháng rồi cũng không hề thấy có người đến ở.