An Minh Hiên nhìn cơ thể không chút tỳ vết giống như bạch ngọc của người dưới thân, hắn vốn tưởng rằng y xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất yếu đuối, nhưng không ngờ cơ thể y lại hoàn toàn không yếu ớt như vẻ thư sinh bên ngoài, mà lại phảng phất tản ra một loại dã tính, bụng dưới cường tráng, lồng ngực rắn chắc, tất cả mọi thứ đều khơi dậy ham muốn chinh phục trong lòng hắn.

Hắn cúi đầu, ngậm lấy hồng anh xinh xắn của y, hết liếm rồi cắn xé, dường như cảm thấy tất cả đều là chưa đủ, hắn bức thiết muốn có được mỹ nhân trước mắt này, trong phút chốc, hắn thậm chí quên cả việc y với hắn đều là nam nhân.

An Minh Hiên nhanh chóng tự mình cởi hết y phục trên người, ôm lấy y, cuồng loạn hôn lên môi y.

Tay hắn nhanh chóng lần xuống khố hạ của người trước mắt, dùng sức xé toạc, đem ngăn cách cuối cùng giữa hai người tháo bỏ, dùng toàn lực siết chặt thân thể như bạch ngọc đó vào lòng.

Y cắn chặt môi dưới của mình, không cho phép chính bản thân phát ra những âm thanh khó nghe, chỉ căm hận trừng mắt nhìn hắn. Thế nhưng nam nhân trên người lại không hề mảy may để ý đến lửa giận trong đôi mắt đó, hắn như chìm sâu vào sắc dục, mái tóc hắn rủ trên người y, vương vấn vào mái tóc dài của y. Y hận hắn, muốn một đao giết chết kẻ đang áp chặt trên thân mình, nhưng bản thân lại chẳng thể động đậy.

Môi An Minh Hiên từ xương quai xanh di chuyển lên trên đôi môi của y, lại một lần nữa bao phủ, dùng sức liếm mút. Hắn đem chân y quấn trên lưng mình, lấy tay nâng thắt lưng y lên, làm cho đóa cúc hoa hoàn toàn nở rộ ra trước mắt mình.

An Minh Hiên nở nụ cười một chút, bên tai y khe khẽ nói:

“Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.”

Nói xong liền đem ngón tay của mình tham nhập vào thân thể y. Cảm nhận người dưới thân khẽ run rẩy một chút, chân mày nhíu chặt. An Minh Hiên nhẹ nhàng hôn lên môi y, ngón tay ở phía dưới cũng bắt đầu động đậy.

An Minh Hiên tuy đã rất nóng lòng muốn tiến vào thân thể y, dục vọng của hắn đã ngẩng đầu, điên cuồng kêu gào. Thế nhưng phía sau của y quả thật là rất chặt, hắn chỉ có thể tự mình chịu đựng đè nén dục vọng của bản thân, bỏ thêm một ngón tay nữa vào trong thân thể y, làm cho y chậm rãi thích ứng.

Nụ hôn của hắn giống như một lời mời gọi ngọt ngào của chốn Cửu Tuyền. Đầu lưỡi hắn cùng y dây dưa không biết bao nhiêu lần, liên tục nhằm vào tận sâu bên trong khoang miệng của y. Phía sau lại sát nhập thêm một ngón tay nữa, nhẹ nhàng chuyển động.

Áp lực giống như là hồng thủy nghìn năm, y rốt cuộc cũng không nhịn được tình dục như liệt hỏa không ngừng khuấy động trong thân thể, tuy rằng biết là khuất nhục, thế nhưng y vẫn không thể kiềm chế được những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra khỏi miệng. Trong căn phòng, phía sau màn che, tràn ngập những âm hưởng xuân sắc.

“A………. A………….”

An Minh Hiên câu thần cười, nỗ lực của hắn cũng không có uổng phí, y cuối cùng cũng chịu khuất phục dưới sắc dục, tiếng rên rỉ của y làm cho An Minh Hiên càng thêm mất hồn. Chỉ một cái động thân đã đem dục vọng của mình cắm sâu vào trong cơ thể.

Y cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu, nhưng mồ hôi trên trán đã bán đứng y, thể hiện ra sự đau đớn mà y đang cắn răng chịu đựng.

An Minh Hiên cúi đầu hôn lên khỏa hồng anh xinh xắn, ôn nhu lừa gạt:

“Tiểu Hồng Hạnh, lập tức sẽ tốt ngay thôi, sẽ không đau nữa.”

Nhưng ôn nhu của hắn chỉ đổi lại được ánh nhìn căm tức trong đôi mắt y, giống như chỉ hận là không thể đem An Minh Hiên xé ra từng mảnh.

An Minh Hiên cười cười, đem phân thân của mình hướng vào trong. Nâng thắt lưng của y lên, đem đôi chân thon dài khoát lên vai mình, sau đó lại đem phân thân của mình vùi sâu vào từng chút một, cho đến khi nó hoàn toàn được bao bọc bên trong thân thể ấm áp của y. Hắn nhẹ nhàng di chuyển, đem cự vật chậm rãi trừu tống.

An Minh Hiên dần tăng tần suất lên nhanh hơn, dục vọng hắn đã muốn kêu gào ầm ĩ, đôi mắt hắn mê mang bị sắc dục lấp đầy che kín, mà đôi mắt của y mặc dù có chút mê ly thế nhưng vẫn mang theo một tia lãnh ngạo.

Cuối cùng đã tới đỉnh, phân thân của hắn co rút lại phun ra dịch thể nóng rực bên trong hậu đình của y.

Hắn ôm y, đem những lọn tóc hồng sắc của y quấn quanh đầu ngón tay mình, An Minh Hiên bỗng nhiên cảm thấy những sợi tóc hồng sắc này hình như trở nên nhiều hơn, môi hắn hôn lên tóc y, đem tóc mình quấn cùng một chỗ, buộc lại thành đồng tâm kết tối động nhân. (người ta thường bảo vợ chồng kết tóc se duyên phải chẳng Hiên ca nhà ta cũng nghĩ như thế…. muốn làm chồng người)

Tay hắn nắm chặt tay y, sít sao ôm lấy, nằm cùng một chỗ sưởi ấm lẫn nhau. Mong cho đêm đừng qua, tất cả đều là thực sự. (câu này ta chém thay đổi một chút a~ :”>) An Minh Hiên say sưa hôn y, đem cự vật của hắn chậm rãi tiến nhập vào lần nữa, mang y đưa đến cao trào.

Bên trong phù dung trướng tràn ngập dục vọng ấm áp, hắn cùng y gắt gao triền miên cùng một chỗ, giống như hòa làm một, không chút nào khiến người ta cảm thấy bất thường, lại càng không làm người cảm thấy chán ghét.