Chương 2: Lục Đại Cấm Kỵ

"Người" ăn ngấu nghiến trên bàn có hai người, không không, chỉ có một người, chính là Keisy, bên kia thì là con rồng trắng, mà Mặt Nạ Bạc cũng đói gần chết nhưng vẫn giữ vững tác phong nhai kỹ nuốt chậm, Bạch Thiên ăn uống thì tương đối phóng thoáng hơn, kiêm sự hào hùng và ưu nhã của kỵ sĩ, Thanh Thanh sau khi ăn đại mấy miếng, liền đem mọi đồ ăn cho Bảo Lợi Long, về phần Mai Nam thì cười nịnh nọt tới nỗi miệng suýt nữa bại liệt, ra sức điều hòa bầu không khí giữa hai mỹ nữ.

"Công chúa Lansecy, cô mau ăn chút gì đi, cô vừa mới hoạt động nhiều như thế, nhất định đói rồi đi?" Mai Nam vừa nói vừa nói vừa bưng dĩa salad đến trước mặt Lansecy.

Mai Nam quay đầu qua vừa lại cầm lấy dĩa đồ nguội cho Jasia: "Vị mỹ nữ không biết tên này, cô cũng mau ăn chút gì nhé, ngàn vạn lần đừng để đói."

Jasia mặt biến sắc, đập mạnh một cái lên bàn, nổi giận quát: "Ngươi vì sao lấy đồ cho cô ta ăn trước, ngươi là xem thường ta, cảm thấy thân phận ta thấp hơn cô ta sao?"

"Không có, tôi tuyệt đối không phải ý đó." Mai Nam hoảng sợ vội vàng xin lỗi.

"Vậy ý ngươi là, thân phận ta ngang bằng với nữ nhân không rõ lai lịch này ư?" Lansecy lạnh như băng nói.

"Không không không! Tôi cũng không có ý đó..." Mai Nam vừa lại quay đầu liên thanh nói không với Lansecy.

"Ngươi xem thường ta?" Jasia lửa giận ngút trời rống lên.

"Không dám, tôi không dám mà!" Man Nam lần nữa kêu thảm.

"Jasia!" Mắt thấy Mai Nam đã cưỡi hổ khó xuống, Leola rốt cuộc nhớ tới mình vẫn còn coi là bạn nhóm của Mai Nam, nghiêm giọng khẽ hô một tiếng.

Vừa nghe thấy khiển trách của lão sư, Jasia buồn bực ngồi xuống, kéo lấy dĩa đồ nguội rồi giận dỗi cầm nĩa chọc mạnh vào miếng thịt, sau đó vừa nhìn chòng chọc Lansecy, vừa tống thịt vào miệng nhai nuốt, bộ dạng đắc ý của cô giống như thể miếng thịt trong miệng chính là Lansecy không bằng.

Mặt của Lansecy như hàn băng, khinh thường không thèm chấp đối với hành động gây hấn của Jasia, trái lại không như Jasia, Lansecy cao quý ưu nhã mà ăn từng miếng nhỏ.

"Mặt Nạ Bạc, chúng ta không đến trung tâm liệu thương trị liệu vết thương của anh trước, trái lại đi ăn trước, thật sự không cần lo sao?" Bạch Thiên bỏ dao nĩa xuống, vẫn không yên tâm nhìn thương thế trên người Mặt Nạ Bạc.

"Không cần lo, thương của tôi đã trị lành hơn nửa, chỉ còn lại một số vết thương nhỏ." Leola trực tiếp trả lời.

Bạch Thiên suy nghĩ một chút, cũng hiểu rồi: "Xem ra Mặt Nạ Bạc anh quả nhiên không hổ là đồ đệ của Lancelot kỵ sĩ, ma pháp trị liệu đặc hữu của kỵ sĩ hệ Quang Minh học được tốt như thế, ngay cả thương nghiêm trọng như vậy cũng có thể trị lành."

Keisy bên cạnh lẩm bẩm: "Cái gã này thế nhưng quá hổ thẹn cho đồ đệ của Lancelot rồi, cả ngày đọc quy tắc sát thủ không ngớt, ngay cả nguyên tố ma pháp cũng cảm nhận không được, may là đã học được chiêu gọi rồng, nếu không thật không biết anh ta lấy thứ gì đi làm Long kỵ sĩ dỏm."

"Cái gì?" Bạch Thiên nhíu mày, không nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu của Keisy.

"Không có gì, tôi đang cầu nguyện trước khi ăn." Keisy mặt không biến sắc nói, chẳng hề cảm thấy việc chén hết mười mấy dĩa rồi mới làm cầu nguyện "trước khi ăn" là chuyện rất kỳ quái.

Bạch Thiên tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng do không hiểu về thuật sĩ, hắn cũng liền tự động phiên dịch thành, thuật sĩ đều là trong khi ăn mới cầu nguyện trước khi ăn.

Mới bình tĩnh ăn cơm được một hồi, Lansecy cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: "Mặt Nạ Bạc, vì sao cô gái này cứ kêu anh là lão sư, cô ta và anh rốt cuộc là quan hệ gì?"

Quan hệ thầy trò chứ gì... cũng đã gọi là "lão sư" rồi. Ba người Keisy thầm trả lời, nhưng tránh cho lâm vào hoàn cảnh hai phía có địch như Mai Nam vừa rồi, ba người đều vùi mặt vào trong chén, chỉ là lỗ tai dựng khá thẳng.

"Cô ấy là đồ đệ của tôi." Leola đơn giản trả lời, đồng thời nhíu mày nhìn đầy đất chỗ Bảo Lợi Long ăn đều là đồ ăn, có chút bất mãn dùng tâm linh cảm ứng khiển trách tướng ăn của Bảo Lợi Long, Bảo Lợi Long lộ ra thần thái ủy khuất, cái miệng nhỏ ngoan ngoãn cắn xé miếng thịt trong dĩa.

"Đồ đệ?" Lansecy có chút yên tâm vừa lại có chút lo lắng, cô liền vội vàng hỏi: "Vậy, vậy anh năm nay mấy tuổi?" Đừng nói là già lắm rồi đi? Lansecy không nhịn được lần nữa nhìn mặt nạ của Mặt Nạ Bạc, có thể lên làm kỵ sĩ vân bạc, vậy ít nhất cũng nên có bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng Lansecy lại nhìn làm sao cũng cảm thấy Leola hẳn là không quá ba mươi tuổi mới đúng.

"Hai mươi lăm tuổi." Leola lại là một câu sự thật đơn giản.

"Hai mươi lăm? Làm sao có thể!" Lansecy và Bạch Thiên đều giật nảy mình, hai mươi lăm tuổi đã bước vào hàng ngũ vân bạc, đây đúng là khó tin, Lansecy ở hai mươi tuổi mới bắt đầu bước vào vân lam, mà Bạch Thiên ở hai mươi lăm tuổi, rìa đấu khí vừa đủ có thể phát ra ánh bạc nhàn nhạt, đây đã được mọi người gọi là thiên tài trong thiên tài rồi, nếu Leola thật sự ở hai mươi lăm tuổi trở thành kỵ sĩ vân bạc, đó chính là kỵ sĩ vân bạc trẻ nhất trong lịch sử.

"Có gì phải kinh ngạc, lão sư vốn chính là hai mươi lăm tuổi rồi." Jasia trào phúng, trong lòng đồng thời vì có siêu cấp thiên tài như Leola làm lão sư của mình mà kiêu ngạo, nhưng mặt khác lại không nhịn được đố kỵ tư chất hơn người của Leola.

"Cùng tuổi với tôi." Bạch Thiên không khỏi có chút nản lòng, hắn vốn cho rằng mình đã là thiên tài hiếm thấy rồi, không ngờ đến người trước mắt càng kinh người, chẳng qua đó cũng biểu thị mình phải càng thêm nỗ lực, Bạch Thiên nghĩ đến đây vừa lại phấn chấn tinh thần.

"Khoan khoan, vậy anh làm sao có thể làm lão sư của cô ta? Các người rốt cuộc là quan hệ gì?" Lansecy một tay chỉ vào Jasia, vừa chất vấn Leola, cô nhìn làm sao cũng cảm thấy Jasia hẳn là xấp xỉ hai mươi lăm mới đúng, người cùng tuổi làm sao có thể là thầy trò?

Leola nhíu mày, đột nhiên phát hiện chuyện này nếu giải thích lên, vậy thân phận của Mặt Nạ Bạc căn bản che giấu không nổi, Leola cũng chỉ có nói: "Tôi không muốn nói."

Ai ngờ câu này dẫn tới ghen tuông ngập trời, Jasia lộ ra biểu tình dương dương đắc ý, nhưng sắc mặt của Lansecy lại cấp tốc đông lạnh, trầm giọng nói: "Nếu không muốn nói thì thôi, anh tuyệt đối có quyền không nói!"

Leola nghe xong lời của Lansecy, tưởng thật liền gật đầu rồi ngậm miệng không nói nữa, Lansecy nào biết tính cách bẩm sinh của Leola chính là như thế, còn tưởng Leola và Jasia thật sự có quan hệ không thể cho ai biết, Lansecy vừa cuống vừa tức không nhịn nổi mở miệng: "Không được! Anh phải nói."

Leola nhíu mày, không hiểu vì sao Lansecy trái ngược như thế, hắn vẫn bảo trì lý do vừa rồi: "Tôi không muốn nói."

Trong lòng Lansecy đau xót, không nhịn được hét một tiếng: "Được lắm, vậy anh cứ vĩnh viễn đừng nói!" Sau khi bỏ xuống câu này, Lansecy ngay cả cơm cũng không ăn, đặt dao nĩa lên bàn một cách nặng nề, Lansecy không thèm liếc Leola và Jasia một cái, tự mình cao ngạo ngẩng đầu, đi ra khỏi cửa, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.

Leola nhìn cửa rất lâu, như ngộ ra cái gì sau đó quay đầu hỏi: "Cô ấy là đang tức giận?"

"Nếu không cậu tưởng rằng là vui lắm mà rời khỏi sao?" Mai Nam không dám tin nói, Leola vậy mà có thể không hiểu phong tình đến mức độ này.

"Cô ấy vì sao tức giận?" Leola không thể hiểu cho lắm.

"Bởi vì có tên đần độn trong não thiếu quá nhiều nếp nhăn." Keisy lạnh lùng trả lời.

"Điểm tình yêu học của Le... Mặt Nạ Bạc đại ca là 0 điểm à." Ngay cả Thanh Thanh cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.

Jasia hai tay chống nạnh hỏi: "Lão sư, vì sao bọn họ gọi ngài là Mặt Nạ Bạc? Ngài rõ ràng tên là Le..." Lời còn chưa nói xong, miệng của Jasia liền bị mọi người bịt kín, cô chớp lông mi dài, hai tay vung loạn, bạt mạng vùng vẫy.

Mọi người đều nghiêng đầu liếc Bạch Thiên một cái, Keisy liền đi đến trước mặt Bạch Thiên nói: "Rất cảm ơn anh theo chúng tôi đi cứu Mặt Nạ Bạc, chẳng qua chúng tôi bây giờ muốn đàm luận chuyện bí mật của viện thuật sĩ một lát, tôi thấy anh việc này..." Keisy cố làm ra thần thái khó xử nhìn Bạch Thiên.

Bạch Thiên sau khi lặng đi một chút, đột nhiên thông suốt: "Thì ra là thế, vậy tôi cũng không tiện ở đây nữa. Mặt Nạ Bạc rất mừng vì anh không sao, hi vọng lần sau có thể có cơ hội tái quyết đấu cùng anh." Bạch Thiên tay phải khẽ đấm ngực trái, sau khi làm lễ tiết kỵ sĩ với Mặt Nạ Bạc, rời khỏi theo bước chân của Lansecy.

"Đúng là cái tên có tinh thần kỵ sĩ, dễ lừa như thế, xem ra sau này phải làm mối quan hệ tốt với hắn, mới có thể thỉnh thoảng lấy lợi dụng một chút." Keisy không nhịn được phát ra tiếng cười he he he đạt được gian kế, tiếng của tên ác ma này khiến Mai Nam và Thanh Thanh đều không nhịn được dưới đáy lòng cầu nguyện cho Bạch Thiên.

Lúc này, Jasia vùng vẫy, cô khó chịu la lên: "Buông ra! Các ngươi làm gì vậy."

"Ai bảo cô muốn nói ra tên của Leola, đó là bí mật đấy, hơn nữa cái bí mật này nếu bị phát hiện, tôi và Leola phiền to rồi." Keisy mang uy hiếp nói.

"Ngươi câm miệng, anh – bạn – nhỏ!" Jasia vừa nói vừa chọc vào trán của Keisy, rất bất hạnh, với đôi giày cao gót Jasia cao đủ 176 cm, hơn nữa Keisy đáng thương chỉ có 168 cm, hơn nữa còn không thể đi giày cao gót, chênh lệch chiều cao khiến Jasia gọi anh bạn nhỏ một cách như chuyện hiển nhiên.

"Oh? Được thôi, tôi im miệng là được, đừng tức giận nhé, thấy dấu chân chim của dì cũng nổi ra rồi, thưa dì!" Keisy cố tình không quan tâm đáp trả.

Hiệp thứ nhất, Keisy thắng! Jasia sau khi bị trọng kích ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó đoạt lấy gương điêu khắc hoa của Mai Nam bạt mạng soi mình có phải thật sự có vết chân chim, nhìn làm sao cũng chỉ nhìn thấy một đôi mắt điện giận mê chết người, đâu ra vết chân chim! Jasia thở phào rồi lộ ra dáng vẻ dào dạt đắc ý, làm cô hú hồn, cô bẩm sinh đẹp đẽ như thế, làm sao có thể hai mươi bảy tuổi đã xuất hiện vết chân chim!

"Jasia, cô sau khi chạy khỏi nhà, đã đi đâu?"

Giọng của Leola nghe lên vẫn lạnh nhạt như cũ, chẳng qua đối với Jasia người từ trước kia đã thỉnh thoảng bị nhiệt độ thấp tuyệt đối của Leola làm đông chết mà nói, câu này giống như là sự quan tâm xưa nay chưa từng có rồi, lúc vừa nghe thấy, Jasia còn suýt nữa hoài nghi người trước mắt có thật sự là lão sư không?

Nhưng Jasia lại nổi lên cảm giác không thoải mái, Leola của giờ đây hình như đã không phải lão sư mà cô quen thuộc nữa, cái sát thủ tuyệt đối lãnh khốc vô tình khiến Jasia sùng bái từ đáy lòng, hình như đã dần dần tan băng rồi?

"Đây không liên quan với ngài đi, lão sư!" Jasia cố ý lạnh lùng nói, sau đó len lén liếc Leola, hi vọng có thể nhìn thấy biểu tình vừa lạnh vừa khốc hoặc là nghe thấy ngữ khí có thể khiến người đóng băng kia của Leola, nhưng Leola chỉ là mặt vô biểu tình gật đầu, khiến Jasia không khỏi thất vọng vô cùng.

"Tôi đã đến tổ chức sát thủ của cái thế giới này rồi!" Jasia quay đầu qua trả lời, đối với Jasia người vừa mới đến thế giới này mà nói, cô cũng chỉ có thể đến loại tổ chức đã quen thuộc từ nhỏ này để mưu sinh, ai ngờ lại vô tình biết được tin tức của Leola, Jasia có chút do dự nhìn Leola nói: "Lão sư ngài phải cẩn thận, có người thuê Lục Đại Cấm Kỵ đến giết ngài."

Nghe thấy Lục Đại Cấm Kỵ, sắc mặt của Mai Nam đột nhiên biến đổi, tay run đến cái gương trong tay cũng suýt nữa trượt xuống mặt đất, nhưng cái từ này đối với Leola không có bao nhiêu ảnh hưởng, hắn chỉ là hơi nhíu mày, có người muốn giết hắn? Sẽ là ai đây? Sẽ là Mirrodin sao?

Leola gật đầu với Jasia: "Tôi biết rồi."

Jasia đỏ mặt, đứng bật dậy cố ý thô lỗ gào lên: "Ngài đừng tưởng tôi quan tâm ngài đấy! Tôi là sợ ngài bị người khác giết mất, vậy tôi phiền to rồi, biết chưa hả? Nếu không còn lâu tôi mới quản ngài!"

Không mới lạ! Mọi người đều vô cùng hiểu rõ Jasia căn bản chính là đang nói ngược, ngoại trừ một mình Leola cái người tuyệt đối không hiểu phong tình, hắn chỉ là gật đầu rồi nói: "Tôi biết."

Tâm tình của Jasia... đơn giản không có bao nhiêu khác biệt với Lansecy vừa rồi vọt đi, đều tức đến nghiến răng nghiến lợi đối với sự đần độn của Leola, Jasia sau khi giậm giậm chân: "Tóm lại ngài chỉ có thể chết ở trên tay tôi thôi!"

Jasia giậm chân xong, thấy Leola vẫn không có lấy một chút phản ứng, Jasia tức đến mặt đỏ bừng, đầy bụng lửa giận đạp toang cửa, Leola lại một lần nữa chọc một cô gái tức bỏ đi.

"Đồ đệ của anh cũng thật lạ, vừa nói muốn giết anh, lại cứ một mực nghe mệnh lệnh của anh như thế." Keisy lắc đầu nói.

"Đây là quy tắc sát thủ, giết được lão sư của mình chính là đại biểu mình đã xuất sư, nếu như lão sư bị người khác giết trước, vậy thì phải giết chết kẻ thù của lão sư mới có thể coi là xuất sư." Leola vô cảm trần thuật, cho nên Jasia từ ngày mới lên làm đồ đệ hắn, đã không ngừng ám sát hắn.

"Vậy ai muốn nhận đồ đệ chứ, dạy đồ đệ còn phải bị đồ đệ giết." Keisy không khỏi sờ cổ, may mà mình không có nhận đồ đệ.

Nhớ đến cảnh cáo vừa rồi của Jasia, Leola có chút do dự hỏi: "Lục Đại Cấm Kỵ là gì?"

"Lục Đại Cấm Kỵ!" Keisy giống như bị điện một trăm ngàn Vol giật, cả người dựng thẳng, lúc này mới đột ngột phát hiện Jasia vừa mới nói cái gì, Keisy cào túm đầu tóc: "Trời ơi, Misery và Barbarise, vua của rồng cộng thêm Long Hoàng, Quang Minh kỵ sĩ cộng thêm Hắc Ám kỵ sĩ, bây giờ lại thêm Lục Đại Cấm Kỵ, mẹ nó! Leola anh căn bản đã chọc phải toàn bộ cường giả trên thế giới rồi, hu hu hu, sớm biết vậy lúc đầu liều mạng với Misery còn có đường sống hơn!"

"Lục Đại Cấm Kỵ rốt cuộc là gì?" Leola không ngại phiền phức hỏi lại lần nữa.

Keisy e hèm, đoạt lấy mắt kính to của Thanh Thanh để đeo lên, sau khi đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, bài giảng của Keisy bắt đầu lên lớp:

"Thế giới này có vô số tổ chức sát thủ, tổ chức sát thủ khủng bố nhất trong đó chính là Phồn Hoa Tự Cẩm (trăm hoa rực rỡ), mà cái tổ chức này sở dĩ là tổ chức sát thủ đỉnh cấp nhất, chính là bởi vì có sáu sát thủ mệnh danh không ai không giết, võ công của sáu người nghe nói mỗi người mỗi vẻ, nhưng người từng nhìn thấy đều đã là người chết, bởi vì tôi còn sống, cho nên tôi không biết, chỉ biết nick name mà tổ chức công bố ra ngoài, Hoa Hồng Đen, Cỏ May Mắn, Mãn Thiên Tinh, Hoa Hướng Dương, Kiếm Lan, Hỏa Hạc Hồng." (mãn tinh thiên [满天星] là hoa baby tên tiếng Anh là Gypsophila; Kiếm Lan hay còn gọi là lay ơn; Hỏa hạc hồng hay còn gọi là hồng môn đỏ, hoặc là buồm đỏ tiếng Anh là anthurium; cỏ may mắn là cỏ ba lá)

"Sáu người này chính là Lục Đại Cấm Kỵ, chọc phải bọn họ chết là cái chắc." Keisy không nhịn được sờ sờ cổ mình.

"Sát thủ..." Leola trái lại có loại cảm giác quen thuộc.

Ngược lại là sắc mặt của Mai Nam trầm xuống: "Đây không phải nói đùa, Lục Đại Cấm Kỵ tuyệt đối không phải đèn cạn dầu, Leola cậu tuyệt đối không thể coi như không có gì."

Thanh Thanh liếc Mai Nam một cái, đáy mắt mang theo tiếc xót, đối với quá khứ của bạn tốt Mai Nam, Thanh Thanh cũng có biết một ít, tóm lại đó thế nhưng không phải câu chuyện thích hợp nghe lúc vui vẻ.

"Chẳng qua rốt cuộc là ai thu mua sát thủ đến giết Leola?" Keisy cẩn thận suy nghĩ: "Chẳng lẽ là Mirrodin? Hay là... Leola còn có kẻ địch ẩn hình gì?"

◊◊◊◊

Lansecy sau khi một mạch chạy ra khỏi gian ghế, lập tức liền lâm vào tâm tình hối hận, vất vả lắm mới thấy được Mặt Nạ Bạc, mình lại có thể cùng anh ta cãi đến cụt hứng bỏ về, thật là đồ ngốc! Lansecy không nhịn được thầm mắng mình, lần này thì tốt rồi, Mặt Nạ Bạc nhất định có ấn tượng không tốt với mình rồi.

Lansecy càng nghĩ càng lo lắng, bước chân chẳng những trì trệ không tiến, còn thỉnh thoảng đi trở ngược, muốn trở về làm hòa với Mặt Nạ Bạc, nhưng vừa lại nhớ tới là mình nổi nóng lao ra, nếu chạy về xin lỗi, vậy... cô gái tên là Jasia kia nhất định sẽ cười nhạo, nhưng nếu không trở lại, phải đợi tới bao giờ mới có thể gặp lại Mặt Nạ Bạc đây?

Lansecy cứ như thế tiến lên đi một chút, lộ ra thần tình vùng vẫy không nỡ, vừa lại quay đầu trở về, nhưng cắn răng một cái, lại không muốn trở về nhìn thấy thần tình đắc ý của Jasia, tiếp đến lại quay đầu lần nữa, tiếp tục đi về phía túc xá, Lansecy cứ như thế tới tới lui lui, ngay cả những người qua đường bên cạnh ngắm nghía công chúa xinh đẹp đều nhìn đến chóng mặt choáng váng.

"Lansecy? Cậu ở đây tới lui tới lui, là làm gì vậy?" Jasmine bê một túi giấy lớn từ một đầu phố khác đi tới, kinh ngạc nhìn Lansecy khác xa với bình thường, vốn là công chúa cao ngạo đoan trang ưu nhã, lại có thể nhíu mày, lộ ra thần thái do dự không biết