An Trình Điển cùng Văn Lược nhận thức lâu như vậy cũng chưa nhận thức được bản thân bị bắt ép nhìn đối phương quá lâu.

Lại nói tiếp đến việc bị bắt ép, mấu chốt vẫn là tự hai người bắt ép chính mình, loại này tính chất chịu đựng mà nói thật là dọa người, cũng may hai người bị giam giữ sau cánh cửa (Hoa Đông tỷ: nghĩa khác nha!) cũng không sợ người khác nói, rất dễ dàng chơi đùa.

An Trình Điển cũng thành thật lấy tay chống thân thể, Văn Lược cũng thành thật lười biếng nằm trên giường, tư thế của hai người tối quỷ dị, tầm mắt còn mập hợp cùng một chỗ, nói mập hợp có điểm miễn cưỡng, phải là hỗ trừng. Thời khắc này thần kinh thật nhanh đóng băng, Văn Lược thực mẫn cảm, chỉ cần tay An Trình Điển có chút vừa động, hắn liền chụp cánh tay bắt trở về. Loại tình huống này giống như thời điểm đánh ruồi bọ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào chúng, chỉ cần vừa động đậy liền chụp được, vỗ một cái rất chuẩn.

Lúc bắt đầu An Trình Điển chưa có ý định từ bỏ, nhưng tay vừa có dấu hiện định sờ bả vai của Văn Lược đã bị chụp trở về, tầm mắt vẫn không nhúc nhích.

Hai người nhìn như vậy rất xấu hổ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau đó mắt An Trình Điển bắt đầu trướng lên đau đớn, nhưng mà hai người chính là đối diện nhau, cũng không biết như thế nào, liền quật cường bắt đầu so xem ai nháy mắt trước.

Trò chơi ấu trĩ!

Văn Lược phỏng chừng đời này sống lâu như vậy, mắt cũng chưa sử dụng quá độ như thế. An Trình Điển cũng không khá hơn chút nào, hơn nữa vị trí của hắn còn thực không tự nhiên ngã nhào trên người Văn Lược, so sánh góc độ thì Văn Lược nằm ở dưới thư thư phục phục phải chiếm tiện nghi nhiều lắm. Mấu chốt là muốn chiếm tiện nghi cũng không làm được.

“Tôi nói!” An Trình Điển hơi thở phì phò, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm lông mi Văn Lược, “Cậu không mệt sao?”

“Tôi không mệt!” Văn Lược cắn chặt răng, không chịu nhận thua, bắt đầu đếm số lần mắt An Trình Điển đảo.

“Được rồi! Tôi mệt rồi!” An Trình Điển thở dài, mắt vẫn không nhúc nhích.

“Vậy cậu chớp mắt trước đi!” Văn Lược càng mở to mắt thêm vài phần.

An Trình Điển nguyên bản nghĩ lừa Văn Lược chớp mắt trước sau đó chiếm tiện nghi, không nghĩ tới đôi khi Văn Lược cố chấp tới đáng sợ, càng không nghĩ tới thời điểm người ta chơi đùa mới càng trở nên đáng sợ, đáng sợ đến mơ màng.

Khó trách tại sao Vệ Sanh lại không chịu để hắn tham gia chương trình tạp kỹ, nói xem một trò chơi mọi người vui đùa một chút là xong, gặp phải người chết cũng không chịu nhận thua hoặc sống chết cũng phải phân thắng bại, áp lực của MC phải rất lớn đi.

Nhìn Văn Lược càng ngày càng mở to mắt, An Trình Điển thật lo lắng mắt của Văn Lược sẽ lọt ra ngoài luôn. Văn Lược không phục, hắn còn có thể đi theo nháo, vạn nhất mắt xảy ra chuyện gì, Vệ Sanh cùng Đỗ Minh Thành sẽ giết hắn.

An Trình Điển mắt chỉ hơi chớp, Văn Lược liền một cước đá hắn xuống giường, “Nói phải giữ lời!”

An Trình Điển dở khóc dở cười, xoa xoa đầu gối, nhìn người quá cố chấp trước mặt mình, cũng nói không nên lời. Nén đau nhức đứng lên, sau đó thừa dịp Văn Lược dụi mắt liền đánh một cái ‘bốp’ lên trán hắn.

Văn Lược tùy ý tát một cái vào khoảng không. Quả nhiên không nhìn chằm chằm con mồi, sẽ bị thiệt thòi.

Loại sự tình đánh lén này An Trình Điển thực hiển nhiên đã muốn thành thói quen tiện tay đánh đến, Văn Lược cũng theo thói quen đánh lại. Độ nhạy ngẫu nhiên bị thả vào khoảng không.

Một đêm này hai người đều ngủ không ngon, mắt đều hơi đau đau, thân thể giằng co lâu lắm cũng thực không thoải mái.

Ngày hôm sau đến phim trường, hóa trang sư nhìn đến mắt của hai người đều bị hù dọa, kỹ thuật cao siêu thế nào cũng không thể lấn át được hai quầng thâm. Đỗ Minh Thành buồn bực, hai người kia rốt cuộc cả đêm làm cái gì, lại là xảy ra chuyện gì?

“Hai người tối qua đánh nhau?”

“Tối hôm qua tôi cùng Tiểu Lược đối diễn, có điểm hơi quá!” An Trình Điển giải thích không tính là rất không thành thật, ít nhất chuyện này xuất phát vì đối diễn, tuy rằng lúc sau biến thành trò chơi ấu trĩ.

“Đối diễn là chuyện tốt, nhưng mà cũng phải theo khả năng, cái dạng như hôm nay làm sao quay?” Đỗ Minh Thành thở dài, thật sự là chuyện tốt, nhưng cũng không thể quá mức nha, chậm trễ công việc mới là tối không xong. Đỗ Minh Thành bắt đầu nói nhiều hơn, kết quả càng nói cơn tức càng lớn, đại khái tiến độ gần đây rất chậm, cho nên cơn tức bị nghẹn nhất rốt cuộc bùng nổ, hậu quả toàn bộ mọi người ở phim trường không dám động đậy.

Hai người bị đạo diễn nói, đầu cúi thấp không dám nói lời nào, Đỗ Minh Thành mặc một thân áo trắng tay cứ phất tới phất lui. Văn Lược lúc bắt đầu còn nghe, sau đó bị mắng rất nhàm chán, rồi bắt đầu quan sát quần áo Đỗ Minh Thành, tay áo kia vung vung, hắn nhịn không được, “Phốc” một tiếng cười đi ra.

“Cười cái gì!” Đỗ Minh Thành lập tức hóa thành quỷ dạ xoa, xoa thắt lưng tiếp tục mắng, Đỗ Minh Thành mặc y phục cổ trang thoạt nhìn thật khôi hài.

Văn Lược càng nhìn càng muốn cười, cắn răng ở nơi này hảo vất vả, An Trình Điển thấy thế liền chắn trước hắn, Văn Lược thấy có người che. Liền lui ra đằng sau An Trình Điển an tâm lộ ra một cái thật to tươi cười, miệng cười đến liệt cũng không biết vì sao lại vui vẻ như thế.

“Đạo diễn, đạo diễn!” Bỗng nhiên phó đạo diễn kích động hướng đạo diễn chạy tới, “Tôi vừa ở bên kia tìm được rồi..”

“Tìm cái gì được rồi?” Sắc mặt Đỗ Minh Thành vẫn là đen.

“Động nha!” Phó đạo diễn hưng phấn.

“Động?” Đỗ Minh Thành nhíu mày một chút, sau đó nhanh chóng thả lỏng, giọng cũng lớn, “Động?”

Phó đạo diễn dùng sức gật đầu.

“Đi đi xem!” Đạo diễn vỗ đùi thúc giục phó đạo diễn vào rừng trúc xem. Hai người liền rất nhanh biến mất.

“Cái gì động?” Văn Lược theo phía sau An Trình Điển đi ra, trên mặt vẫn là một biểu tình nghẹn thương nghiêm trọng.

“Không biết!” An Trình Điển lắc đầu, “Mắt cậu có bị nặng lắm không?”

“Không có việc gì!” Văn Lược né tránh ánh mắt hắn, vô tình khoát tay, “Nhiều sự, lát nữa thì tốt rồi! Bất quá, hôm nay… hôm nay có thể không quay nha!”

Hai cái người thỏ nam này ngẩng đầu nhìn trời, mùa bên này phải là nhiều mưa, nếu trời thật sự bắt đầu mưa, Đỗ Minh Thành sợ sẽ bị điên mất.

Đang nghĩ ngợi thì thấy Đỗ Minh Thành cùng phó đạo diễn đã trở về.

Phó đạo diễn vừa đi một bên vừa nhìn trời, “Xem ra trời sẽ mưa, làm không tốt động sẽ bị ngập nước.”

“Ân! Vậy hôm nay quay đi! Cảnh quay ánh mắt, ngày mai bổ sung! Mắt bọn họ ngày mai còn không hảo, tôi liền trực tiếp móc mắt bọn họ ra!” Đỗ Minh Thành hung tợn hướng Văn Lược cùng An Trình Điển liếc một cái, hai người không tự chủ rùng mình một cái.

“Vậy hôm nay đi! Tôi lấy thiết bị qua chuẩn bị trước! Anh cùng bọn họ lát nữa hãy qua!” Phó đạo diễn nói xong liền thúc giục nhân viên mang máy móc đạo cụ hướng vào rừng trúc đi.

“Làm sao vậy? Đạo diễn?” An Trình Điển cùng Văn Lược hướng Đỗ Minh Thành nhìn qua.

“Phó đạo diễn tìm được một cái sơn động, thời tiết cũng đổi, nếu trời mưa cái động kia sẽ bị ngập, hôm nay xin chỉ dẫn đem cảnh giường chiếu quay trước!” Đỗ Minh Thành đảo kịch bản nghiên cứu.

Đỗ Minh thành vừa nói xong, mặt Văn Lược lập tức trắng bệch, mặt An Trình Điển lập tức vui vẻ.

“Đạo… đạo diễn… cái kia!” Văn Lược nuốt nuốt nước miếng, cảnh giường chiếu không phải chưa từng diễn qua, chính là cùng nam nhân là lần đầu tiên, đổi làm người khác còn chưa tính, đối tượng vẫn là An Trình Điển, mà còn trong sơn động! Lần đầu tiên của hắn cũng quá mức bi thảm đi!

Lúc bắt đầu xem kịch bản hắn còn tưởng đạo diễn sẽ tạo một cái sơn động, không nghĩ tới sẽ tìm trong thiên nhiên, Văn Lược trong đầu nhất thời xuất hiện hình ảnh rêu xanh đầy đất, lạn lá cây, rồi các sinh vật không rõ nguồn gốc, có thể trên đỉnh sơn động còn có dơi không biết chừng. Càng nghĩ càng thấy ác hàn (buồn nôn, lo sợ), lông tơ trên người nổi lên một trận.

“Có vấn đề gì?” Đỗ Minh Thành ngẩng đầu hỏi, trong mắt tựa hồ còn bốc hỏa.

Văn Lược có điểm khiếp đảm, Đỗ Minh Thành có đôi khi không dễ chọc.

Kỳ thật hoàn cảnh vừa nãy nghĩ là ác liệt, mấu chốt chính là hắn vẫn nằm phía dưới cái kia! Không đúng, hắn giống như không phải nằm ở phía dưới cái kia.

Văn Lược chịu đựng da đầu run lên đem kịch bản lật đến trang XX, hắn vẫn thực kháng cự, bởi vì trang này xem như toàn bộ chính là □ cho nên ở những từ sau cuối, hắn vẫn không cố ý nhìn tới, chính là làm đà điểu.

Kịch bản là viết như thế này: Phương Gia Tuấn chủ động ngồi trên người Lâm Kỳ.

Hắn cư nhiên là chủ động… ngồi… trên người An Trình Điển…

Xem xuống chút nữa, Lâm Kỳ trên người bị thương nằm trên mặt đất, ngực cột lấy băng vải….

Văn Lược lập tức vui vẻ, An Trình Điển vẫn là trần nửa thân trên nằm trên mặt đất. (Chẳng lẽ làm XX lại đi mặc đồ o.O)

“Có vấn đề sao?” Đỗ Minh Thành hỏi lại một lần.

Văn Lược vội vàng lắc đầu, “Không thành vấn đề!”

An Trình Điển nghĩ không biết Văn Lược sao lại bất thường như vậy, Văn lược nghĩ muốn cái gì đó đều không hợp lẽ thường, người bình thường không phải nên lo lắng về người cùng mình đóng cảnh giường chiếu sao?

Hết chương 19