Rạng sáng hôm sau, "Quân phu nhân" cùng Quân lão gia đã đúng giờ xuất môn, ăn vận trang trọng chỉnh tề, trong tay còn không quên cầm theo một vài món lễ vật quý giá.
Quân Thành Thu vuốt ve y phục bằng lụa trên người, cả đường đi cảm khái không ngừng, còn không biết xấu hổ mà dùng chất giọng ngọt nị gọi Tần Tư Uyên: "Hi, tướng công, ngài xem thiếp thế này đã đủ quý phái hay chưa? Sẽ không để tôn tử nhà chúng ta mất mặt chứ?" Sau đó là một tràng cười đáng khinh.
Tần Tư Uyên dùng nửa con mắt liếc "phu nhân" của mình, không nhịn được rùng mình nghĩ, Quân Thành Thu hán nam tử kia không ngờ khoác lên nữ trang lại yêu nghiệt như vậy. Chính y lúc mới nhìn thấy cũng không nhận ra, còn tưởng cô nương đằm thắm nào đó. Bất quá cái giọng cười lưu manh cùng dáng vẻ thuôn dài xương xương của nam nhân kia vẫn không lẫn đi đâu được.
Quân Thành Thu tóc dài búi cao đơn giản. Giữa làn tóc đen như mực xuyên một cây trâm ngọc trắng điểm hoa màu lục bích. Chi nha sai bích trên đầu tuy không cầu kì nhưng đều rất mực tinh xảo, nhìn qua tuyệt nhiên sẽ không ai nghĩ do Quân Thành Thu một mình chọn ra. Môi đỏ khinh mân. Cánh mũi cao thẳng tinh tế. Mi tiêm mảnh mai mà uyển chuyển. Thêm một hàng lông mi cong cong như cánh hồ điệp, quả thực dáng vẻ này khiến nữ nhân chân chính còn phải đau đầu.
Phí Thanh Trì thì không quan tâm lắm, một mình lải nhải ở phía sau: "Nam nhân đó là con út của Tiếu gia trong kinh thành. Cha hắn làm quan trong triều. Mẫu thân đã qua đời từ lâu. Hôm nay đến chính là gặp một lão nam nhân cổ hủ , các người nhất định phải nói năng cẩn trọng. Nhất là, đừng quên nói cho lão già đó biết Phí Thanh Trì ta là một đấng trượng phu hào kiệt biết bao."
Tần Tư Uyên vào vai cha già của Phí Thanh Trì, dán thêm một bộ ria mép trông càng khó ở. Y vừa phe phẩy quạt lông vừa khinh khỉnh nói: "Chúng ta đã thống nhất chỉ là gia đình trung lưu, buôn bán nhỏ. Lấy đâu ra thằng con là anh hùng hào kiệt như ngươi được?"
Phí Thanh Trì thoắt cái tức đến đỏ mắt, mắm môi nói: "Ngươi. .!" Quân Thành Thu thức thời gàn lại, vuốt vuốt lưng Phí Thanh Trì, một bộ dáng mẹ già khuyên nhủ: "Nào nào, con ngoan, đừng nóng giận mà làm hỏng đại sự. Cha mẹ đều là muốn tốt cho con. ."
Phí Thanh Trì thở hắt ra mấy hơi, tự vuốt vuốt lồng ngực mới coi như hạ hỏa. Tần Tư Uyên vẫn phẩy quạt nhưng vì không chịu nổi Quân Thành Thu nói nhảm nên đã phong bế thính giác, giả làm một vì lão gia đạo mạo.
Tiếu gia trong kinh thành là hào môn. Tiếu lão gia là vương gia trong triều. Nhà vợ là Triệu thị nắm giữ thị phần tơ lụa của ba cửa khẩu lớn phía nam Tô Châu. Chính là gia tộc vừa có tiền vừa có quyền trong lời đồn. Lúc đứng trước cánh cổng gỗ cao ba thước sơn đỏ nhà họ Tiếu, Quân Thành Thu thầm thở dài cho Phí Thanh Trì. Còn không quên cảm khái.
Con mẹ nó Phí Thanh Trì ngươi cũng biết nhìn người lắm, chọn trúng hào môn gia giáo công tử!
Chưa nói đến y, gia đình y chắc chắn cũng bài xích đồng tính luyến ái. Tiếu công tử này nếu không thành thân với cách cách công chúa nào đó thì cũng nhất định phải chọn tiểu thư lá ngọc cành vàng. Họ Phí nhà ngươi không có cửa đâu!
Quả nhiên, nhà họ Tiếu này, ngay cả cửa chính cũng không cho bọn hắn bước vào, ý tứ không muốn tiếp.
Tần Tư Uyên thản nhiên ngồi một bên, nhắm mắt mở Tống Lăng trận nghe chúng tiên bát quái. Phí Thanh Trì bộ dáng thất tình ủ rũ như sắp chết đến nơi. Ngồi trong một góc tường, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Quân Thành Thu tức giận, không nhịn được nói: "Ngươi chẳng phải là yêu quái sao? Cùng lắm thì vác đao xông vào Tiếu phủ trực tiếp cướp người là được! Hà tất phải vòng vo mất công?"
Còn nữa, có hào kiệt nào động chút là rớt nước mắt như ngươi không! Lão nương thật không muốn giúp ngươi nữa!Bất quá nghĩ đến Đông Đản đang chờ ở nhà, Quân Thành Thu gằn lại.
Phí Thanh Trì rũ đầu xuống, ủ rũ nói: "Từ đường Tiếu gia đó linh khí rất mạnh. Thổ công ở đây cũng rất nhiều chuyện, ta không thể làm càn."
Quân Thành Thu không còn lời nào để nói, lại không muốn vì chút chuyện nho nhỏ này mà đánh tiếng với Thổ công. Cho nên, kế hoạch thay đổi.
Quân Thành Thu đi hai vòng quanh kinh thành, nghe nói Tiếu gia lão già này cực kì mê tín. Thân là thần tiên xuất quỷ nhập thần, Quân Thành Thu không đánh vào cái điểm yếu này thì hắn không họ Quân!
Quân Thành Thu kéo Tần Tư Uyên ra một góc bàn bạc, hắn nói: "Nếu ta lấy bát tự của tiểu tử nhà lão già đó, phán vài câu xúi quẩy, ép bọn hắn cưới họ Phí để giải hạn, chẳng phải quá dễ dàng sao?"
Tần Tư Uyên nghe xuôi lỗ tai, nhưng y cũng chưa hẳn đồng tình: "Đúng là kế hay, nhưng ngươi xem, họ Phí kia chúng ta nên cướp về cho Đản Đản. Cớ nào lại tác duyên cho y với người khác được?"
Quân Thành Thu xua xua tay, "Còn tưởng chuyện gì. Này, ngươi cứ yên tâm. Ta đã bấm đốt rồi, mối duyên này của tiểu tử kia tuyệt đối không kéo dài quá ba tháng. Đợi tới khi Phí Thanh Thanh tiểu muội ôm một trái tim vừa mới vỡ về hang ổ tự liếm vết thương, lúc đó Đông Đản ra tay chẳng phải là quá tốt rồi."
Tần Tư Uyên không nói gì, mặc kệ Quân Thành Thu tự an bài.
Trong lúc đợi ngày lành tháng tốt, Quân Thành Thu đi qua chỗ Phí Thanh Trì, thương lượng với y một phen.
"Ta có cách nhất định giúp ngươi chen chân được vào Tiếu phủ. Chẳng qua có vài chuyện không biết ngươi có nguyện ý hay không?"
Phí Thành Trì yêu đương đến mù quáng, lập tức thỏa hiệp, "Ngươi nói đi! Cách gì?"
Quân Thành Thu nở nụ cười tiên phong đạo cốt nói, "Trước tiên bái ta làm sư phụ đã rồi ta sẽ chỉ cho ngươi."
Phí Thanh Trì ngay lập tức rút đao muốn bổ Quân Thành Thu một cái! Nào ngờ lại bị hắn dùng tay không bắt trọn. Hai bên giằng co ánh mắt hồi lâu, Phí Thanh Trì mới nghĩ thông, quỳ xuống vái Quân Thành Thu ba vái, gọi một tiếng sư phụ.
Quân Thành Thu lập tức cười đến híp mắt.
Ha ha ha!
Như vậy sau này Đông Đản chẳng phải gọi ta một tiếng sư phụ sao?
Sau đó, qua khoảng một chung trà, Quân Thành Thu mới nghiêm mặt trở lại. Hắn vẽ một cái kết giới, kéo Phí Thanh Trì vào trong.
Cảnh quan trong kết giới không sai biệt với bên ngoài là bao nhưng tuyệt đối vắng lặng cũng bí mật, ai cũng không nhìn thấy bọn hắn đang làm gì.
Phí Thanh Trì ngồi khoanh chân dưới đất, vận một tầng linh lực mỏng chạy quanh huyết mạch. Quân Thành Thu đi quanh y một vòng, ngắm nghía. Sau đó ở sống lưng của Phí Thanh Trì, dùng ngón tay lướt một đường.
Hắn ghé vào tai Phí Thanh Trì đang hoảng hốt, nói: "Trước phải giấu cây đao này của ngươi đi đã." Dứt lời liền bắt lấy cây đao bên cạnh Phí Thanh Trì, từ từ nhét vào khe hở sau lưng y.
Thiết sắt nhập nhục. Một luồng hung khí tử sắc bốc lên từ chỗ lưỡi đao nhập cốt y.
Phí Thanh Trì đau đến trợn trắng mắt. Quân Thành Thu ở phía sau lại nhếch môi cười, vừa đút vào vừa an ủi: "Đừng sợ, vi sư ở đây."
Quả nhiên cũng thuận lợi giấu thanh đại đao của Phí Thanh Trì vào sau lưng y. Chỗ rãnh lưng nổi lên một đường vân mảnh, càng tôn lên dáng vẻ tiêm gầy của Phí Thanh Trì. Quân Thành Thu vỗ vỗ vai y, gọi: "Quay lại đây để vi sư xem."
Phí Thanh Trì ngất ngưởng quay lại, hốc mắt đã sớm rớm lệ. Quân Thành Thu thật sự muốn đá tiểu tử này một cái!
Hắn vuốt vuốt hầu kết của Phí Thanh Trì. Sau đó dùng hai ngón tay, ấn lại hầu kết y. Phí Thanh Trì trợn mắt, cứng họng nhìn Quân Thành Thu.
Quân Thành Thu vỗ vai y: "Không sao, vi sư lại nỡ làm hại ngươi à? Chẳng qua giọng nói sau này không thể quá nam tính."
"Tóc cũng nên chải chuốt lại. Để ta chọn cho ngươi một bộ y phục thích hợp."
Phí Thanh Trì nhìn bộ dáng đoan trang nhã nhặn của Quân Thành Thu, cảm thấy có thể tin tưởng, mặc sức để hắn bài trí.
Quân Thành Thu chọn cho Phí Thanh Trì một bộ hỉ phục và một bộ thường y. Hoa văn tinh tế không quá cầu kì. Nhìn qua sẽ có cảm giác cô nương thuần khiết đoan chính. Tóc dài chỉ buộc nhẹ phía sau, cài một cây trâm bạch ngọc. Thực ra bộ dáng này nhìn rất trung tính, kết hợp với khuôn mặt phúng phính của Phí Thanh Trì, cũng không ai dám nói y giả nữ trang.
Lúc Phí Thanh Trì bước ra ngoài kết giới, mặc bộ thường y màu lam bích kia còn khiến Tần Tư Uyên nhảy dựng một phen. Trong lòng y cảm khái.
Con mẹ nó, thiên hạ này loạn rồi.
Rất nhanh đã đến ngày mừng thọ của lão già họ Tiếu. Quân Thành Thu đổi một bộ y phục hắc bạch lưỡng đạo, cầm theo một cây phất trần. Chọn đúng giờ hoàng đạo, "vô tình hữu ý" mà đi qua cổng nhà họ Tiếu. Người nhà đó đang tiếp đón khách khứa ở cửa.
Quân Thành Thu ngay lập tức nắm bắt thời cơ, thong dong đi qua cửa. Vừa đi vừa thâm sâu ẩn ý nói mấy lời:
"Âm dương đảo lộn, thập tử nhất sinh."
Nháy mắt cửa chính Tiếu gia im bặt. Quan khách vừa đến cửa cũng bị dọa cho không nói nên lời. Ai nấy cũng đều nhất tề nghĩ:
Ở đám mừng thọ Tiếu vương gia mà lại nói mấy lời này, ngươi chán sống rồi hay sao?!
Quân Thành Thu nhắm mắt nhếch môi cười, vén áo ngồi xuống bên kia đường, một mực tỏ ra cao quý lãnh diễm, không vương bụi trần.
Thật không ngờ lão gia họ Tiếu kia sau khi nghe người nhà thuật lại chuyện vừa rồi, lập tức sai lão quản gia tâm phúc chạy ra ngoài tìm Quân Thành Thu. Khách khứa lễ lạt đang lúc náo nhiệt cũng phải dừng lại.
Lão quản gia ngoài sáu mươi tuổi, dáng người đã có điểm còng. Hôm nay lại phải vừa rảo bước vừa chạy, đủ thấy lão thực sự gấp. Lão quản gia chạy hồng hộc đến trước mặt Quân Thành Thu, lẩy bẩy gọi: "Tiên ..tiên nhân, hôm nay ngài bất ngờ hạ cố tới Tiếu gia. Xin hãy vào nhà ngồi uống chén trà đã."
Quân Thành Thu giơ tay, ý chặn miệng lão quản gia. Hắn vẫn chưa mở mắt nhìn lão, chỉ ra vẻ nói: "Không cần. Nghe nói Tiếu vương gia đây có độc nam là Tiếu Nam Khanh?"
Lão quản gia so với Tiếu Mục Ly, Tiếu vương gia còn mê tín hơn mấy phần, lập tức hoảng hốt, mồ hôi trán vã ra thành hột. Hai chân run lẩy bẩy. Tì nữ bên cạnh vừa đỡ lão vừa chấm mồ hôi trên trán cho lão. Chính nàng cũng ra đầy một thân mồ hôi. Khách quan gia đinh cũng đã vây lại đây một vòng tròn. Nhưng Quân Thành Thu lại nói: "Ta quả thực có duyên với Tiếu phủ đây, có vài lời muốn nói. Nhưng. ."
Lão quản gia toát mồ hôi càng dữ dội, run rẩy hỏi: "Nhưng sao a. .? Có việc gì xin tiên nhân cứ nói."
Quân Thành Thu nhếch mép cười, ghé vào tai lão nói mấy câu. Lão quản gia nghe được, ngay lập tức gọi người ra đưa kiệu khiêng Quân Thành Thu vào nhà.
Sau này, khi biết được chuyện ngày hôm đó, Tần Tư Uyên còn phỉ nhổ Quân Thành Thu biết bao. Y nói: Từ cổng vào nhà chỉ có năm bộ, ngươi còn đòi người khiêng mới vào! Nói đi, ngươi là Phật tổ cái thế hay gì?
Quân Thành Thu xòe quạt che nửa mặt, tỏ vẻ cao quý lãnh diễm cười không đáp. Kết quả ăn một tát của Tần Tư Uyên, nghiêng trời lệch đất.