Quý Minh Thư đang ở nhà cũng không biết rằng mình vừa chiếm được ít tiện nghi của ông chồng hờ, được anh ca ngợi hết lời.

Cô ngủ sớm, nhưng trước khi ngủ lại quên không bật chế độ tăng độ ẩm, trong phòng khá khô ráo, vừa ngủ đã phải tỉnh dậy vì khát nước.

Cô mơ mơ màng màng rời giường, mắt nhắm mắt mở đẩy cửa phòng, đôi chân trần đi xuống tầng dưới.

Ngày thường ở Bách Tụy Thiên Hoa, trong phòng ngủ cô có tủ lạnh, buổi tối muốn uống nước chỉ cần với tay một chút, vô cùng thuận tiện.

Nghĩ vậy, trong lòng cô lại mắng Sầm Sâm, không thèm hỏi ý kiến trước đã đưa cô về đây, còn bản thân lại đi xã giao, đồ không phải con người.

Không khéo cho lắm, đúng lúc này, cái đồ không phải con người ấy lại trở về.

Chẳng qua hiện giờ Quý Minh Thư đang nửa tỉnh nửa mơ, lại đang khát không chịu nổi, lúc xuống tầng cũng không chú ý đến việc anh đang đứng ở cửa.

Sầm Sâm buổi tối uống không ít rượu, khi rời khỏi buổi xã giao cũng không thoải mái lắm, nhưng khả năng khống chế của anh khá tốt, cả khi say cũng trầm tĩnh, người khác không nhìn ra điều gì.

Thay giày ở cửa xong, Sầm Sâm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía hình bóng thướt tha tinh xảo đang đứng ở quầy bar.

Anh bỗng nhiên cảm thấy, khi nói chuyện với cái cô minh tinh Xu gì gì đó đã nói thiếu hai chữ, đó là dáng người.

Diện mạo khí chất bằng cấp bối cảnh, cô ta đều kém hơn Quý Minh Thư, dáng người cũng vậy.

Sau khi kết hôn, đây cũng không phải lần đầu anh gặp được phụ nữ tự mình đưa tới cửa, cũng không phải lần đầu tiên từ chối thẳng thừng.

Đều là bình hoa, đã có bình hoa quý báu xinh đẹp nhất, cần gì phải thu nhận cả mấy cô nàng hạng hai, anh cũng không phải chuyên gia thu mua hàng phế phẩm.

Quý Minh Thư vừa uống được nửa cốc nước đá, chưa kịp xoay người ra, bỗng nhiên phát hiện có một đôi tay từ phía sau xuất hiện, ôm chặt cô trong lòng.

Đại não cô dừng lại mất ba giây, buông ly nước rồi quay đầu, lại bị Sầm Sâm khóa môi.

Anh tiến lại gần, răng môi ấm áp trằn trọc, hơi thở có chứa mùi rượu.

Quý Minh Thư chuẩn bị giãy giụa, anh lại giơ tay giữ chặt lấy hai tay của cô, đem khóa lại đằng sau, một bàn tay khác nâng cằm, hôn sâu rất mạnh bạo.

Dựa sát vào nhau.

Anh ta bị người ta hạ dược hả?

Quý Minh Thư không ngừng thở dốc, lúc đầu chân còn tự do, nhưng sau hai lần đá về phía sau, Sầm Sâm dứt khoát đem cô ngồi lên trên quầy bar, nửa người dưới của anh đứng sát vào quầy bar, đem chân cô khống chế gắt gao, tỏ vẻ muốn "làm" cô ngay tại đây.

"..

Anh là đồ biến thái! Buông tôi ra!"

Bị hôn khoảng chừng một phút, Quý Minh Thư rốt cuộc tìm được kẽ hở của Sầm Sâm, cô dùng sức đá vào thân dưới của anh, tay cũng giãy giụa một lúc, rồi lại đem mặt anh đẩy ra xa.

Sầm Sâm bị đẩy đến mức phải lùi về phía sau, Quý Minh Thư cũng hết sức, ngồi ở bên cạnh quầy bar thở dốc thật mạnh.

Tầng một đèn trần không bật, chỉ có một chút ánh sáng từ ánh đèn vàng mang lại.

Ở trong ánh sáng mờ ảo, váy ngủ tơ lụa màu hồng nhạt cùng làn da trắng tuyết mềm mại hiện lên như một ánh sáng nhẹ, môi lại bị hôn đến ánh nước lên, cả cơ thể tựa như một nữ quỷ xinh đẹp thanh thuần, ra ngoài thả thính, vô tình câu dẫn bao người.

Sầm Sâm hiển nhiên đã bị câu dẫn rồi.

Ngón tay trái của anh chậm rãi lướt qua môi dưới, đôi mắt nhìn về phía Quý Minh Thư, bỗng nhiên cười một cái thực nhẹ.

Trực giác của Quý Minh Thư cảm thấy có điều không đúng, ngồi dịch về phía sau.

Nhưng cô cũng không có chỗ trốn, chỉ biết giương mắt nhìn Sầm Sâm tiến lại gần, không cần cố gắng dùng sức lực mà bế bế lên.

"Anh làm gì thế hả? Thả tôi xuống dưới đi! Đồ biến thái! Tôi có thể tố cáo anh tội cưỡng dâm đấy!"

Lúc lên tầng, Quý Minh Thư ở trong lồng ngực Sầm Sâm tay đấm chân đá, giãy giụa kịch liệt.

Có điều từ trước đến nay, cô đều giữ dáng qua việc ăn uống, cũng không thường xuyên rèn luyện cơ thể, có giãy giụa đến thế nào thì đối với Sầm Sâm cũng chỉ là mấy loại võ mèo cào gãi ngứa.

"Em cứ tố cáo đi, năm nay bác hai của em về cục Kinh Thị làm việc, em tố cáo với ông ấy lại càng tiện." Sầm Sâm nói không nhanh không chậm.

Trên người anh có mùi rượu, cổ áo bị Quý Minh Thư kéo lộn xộn, cười cười không chút để ý đến lời cô nói, rất có khí chất văn nhã bại hoại.

Quý Minh Thư lại đạp hai cái, khi bước vào phòng, nàng lại đột nhiên phát hiện --

Ngoài mùi rượu và mùi thuốc lá, cơ thể anh mơ hồ bay ra một mùi hương ngọt ngào quen thuộc.

Cô nhanh chóng ngửi ra đây là mùi nước hoa.

Cẩn thận ngửi lại một chút.

Đúng là mùi nước hoa.

Trong hiểu biết của Quý Minh Thư, hương nước hoa này thuộc về mấy em gái, dạo một vòng trong trung tâm thương mại, nếu tỉ lệ ngửi được mùi hương này xếp hạng hai, thì xếp hạng nhất chỉ có Chanel no.

5.

Thời cấp ba cô cũng đã tùng dùng một lần, lúc ấy còn bị bạn bè mắng là mang mùi hương của mấy em gái trà xanh.

"Anh ở bên ngoài chơi nữ sinh thanh thuần nào? Tại sao lại có mùi nước hoa trên người? Anh ở bên ngoài chơi con khác xong lại về chạm vào tôi, có thấy ghê tởm hay không hả?"

Trong mắt Quý Minh Thư không che nổi vẻ chán ghét.

Sầm Sâm đá văng cánh cửa đang khép hờ, đem cô ném lên giường, rồi sau đó lại cúi người, đôi tay đặt trên eo cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực của mình.

Quý Minh Thư phòng bị, rụt người về phía sau.

Sầm Sâm thấp giọng nói: "Mấy năm không học toán học, bây giờ còn không biết tính thời gian luôn hả? Từ lúc đưa em về nhà mới được bao lâu, anh mà nhanh như vậy sao?"

"..."

Công khai mấy chuyện đó không biết xấu hổ như vậy đúng là hiếm thấy trên thế gian.

Quý Minh Thư bị logic của anh xoay một vòng, thật lâu sau vẫn chưa nói nên lời.

Sầm Sâm cũng không có thêm động tác gì, anh đứng dậy cởi áo sơmi, lập tức đi vào phòng tắm.

Quý Minh Thư nhìn chằm chằm về phía phòng tắm vài giây, lại kéo váy ngủ của bản thân ngửi ngửi, chỉ sợ trên người cô dính mùi thuốc lá cùng rượu và mùi hương nước hoa kinh tởm kia.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Quý Minh Thư nằm trong chăn, suy nghĩ cẩn thận.

Thật ra cô kết hôn cùng Sầm Sâm lâu như vậy, hai người cũng có những hiểu biết nhất định về đối phương.

Sầm Sâm là loại người đặt dã tâm và dục vọng lên sự nghiệp, còn trong truyện tình cảm nam nữ, anh lại không phải người đàn ông kiên nhẫn lắm.

Cô cảm thấy anh có khả năng gặp dịp thì chơi, giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng cũng không đến mức nuôi gái ở bên ngoài, rốt cuộc việc duy trì một mối quan hệ ngoài luồng như vậy, với anh mà nói là quá tốn sức lực.

Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên tự giễu cười nhạt một tiếng, lại nhớ đến trước khi kết hôn, Cốc Khai Dương chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép phê phán cô --

"Đối với chồng mà em lại chỉ có mỗi yêu cầu không được nuôi gái bên ngoài, nếu có cũng chỉ cần không ảnh hưởng đến thể diện của em? Một cô gái giàu có xinh đẹp như em, tại sao lại hèn mọn như thế?"

Suy nghĩ cẩn thận thì đúng là thật hèn mọn.

Nhà họ Quý ở Bắc Kinh là một gia tộc danh môn, sinh ra từ gia đình kiểu như này, từ nhỏ cô đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, cũng biết rõ, càng ở địa vị cao quý, càng có những thứ mục rữa thối nát, gia đình có hôn nhân hài hòa êm ấm ở giới này quá hiếm, như khi cô và Sầm Sâm liên hôn, có thể tỏ vẻ ân ái thân thiết trước mặt người ngoài là đã không dễ dàng.

Về cơ bản, cô tương đối hài lòng về Sầm Sâm, người đẹp trai, sống tốt, không dính người, tiền còn cho cô tiêu xài thoải mái.

Trước khi ngủ cô còn suy nghĩ: Cứ mãi thế này cũng khá tốt, quãng đời còn lại cũng không cần chỉ bảo lẫn nhau, cứ thế mà sống thôi.

-

Rất nhanh đã đến tuần lễ thời trang thu đông Paris mỗi năm một lần, Quý Minh Thư cũng đã sớm nhận được lời mời từ các thương hiệu.

Từ năm 8 tuổi, cô đã bắt đầu xem show diễn, từ đó mà tiếp thu được bao nhiêu tinh hoa, tạo ra phẩm vị không tầm thường, trong giới danh viện Bắc Kinh-Thượng Hải, cô cũng được coi là nhân vật đi đầu các xu hướng thời trang.

Trước khi lên đường đi Paris, Quý Minh Thư ở nhà vội vã chuẩn bị hành lý.

Xem show của hãng nào phải mặc trang phục của hãng nào, cô không phải minh tinh, có thể bỏ qua look ở sân bay, nhưng look trà chiều, look tiệc tối, cùng với look kết hợp với phụ kiện cao cấp cô thích nhất thì không thể bỏ qua.

(*) look: Mình giữ nguyên từ tiếng anh mà tác giả sử dụng, look là từ ở trong fashion look, mang nghĩa là bộ đồ thời trang (VD: Look sân bay là thời trang sân bay, là style quần áo mà người nổi tiếng thường mặc khi đi sân bay)

Sau hai ba ngày vất vả, Quý Minh Thư cótất cả bảy vali hành lý.

Thật ra đối với cô mà nói, từng này còn gọi là hành lý gọn nhẹ đi ra ngoài, cô còn đặt chiếc váy Haute Couture, đến Paris trực tiếp mặc đi xem show là được.

Lại sắp ra ngoài tiêu tiền, Quý Minh Thư tâm tình rất tốt, mấy ngày nay thấy Sầm Sâm cũng cười tủm tỉm.

Sầm Sâm cũng không hiểu được loại sở thích này của bình hoa, anh chỉ biết, mỗi lần nét mặt Quý Minh Thư tươi tỉnh ra nước ngoài xem show, khi trở về, số lượng hành lý nhân lên mấy lần.

Hơn nữa trong thời gian này, thẻ của anh liên tục có biến động, dường như đang nhắc nhở anh rằng, chỉ cần chim hoàng yến cao cấp mà anh cưới về này còn sống thì không gặp được đối thủ.

Thời điểm Sầm Sâm tốt nghiệp đại học, Sầm lão gia tặng anh một chiếc máy bay làm quà tốt nghiệp, anh cũng ít dùng, sau khi cùng Quý Minh Thư kết hôn, ngược lại cô rất biết tận dụng chiếc máy bay này.

Đêm khuya ngồi máy bay đi Paris, Quý Minh Thư trên đường ngủ đủ mười một tiếng đồng hồ, ngủ một giấc dậy, đến Paris lúc tờ mờ sáng.

Sân bay có xe chuyên dùng đang chờ, khi tới khách sạn, quản gia trong phòng đã chuẩn bị sẵn cafe cho cô, có cả bữa sáng đầy đủ, thư mời và quà tặng của các nhãn hiệu lớn cũng được xếp thành hình trái tim.

Căn phòng là quản gia giúp cô chọn từ trước, hoàn toàn thỏa mãn các yêu cầu cao của cô, thậm chí còn có cả những easter eggs* -- số phòng là ngày sinh của cô, góc giường còn thêu tên tiếng Anh của cô nữa.

(*) Easter egg: Nghĩa đen là trứng phục sinh, ở đây mang nghĩa nói về một số chi tiết nhỏ hoặc điều gì đó thú vị được giấu tinh tế (thường dùng khi nói về phim ảnh/game)

Từ easter egg là do mình đặt, nguyên văn là "tiểu trứng màu", nhưng đối với mình thì để nguyên cụm từ easter egg dễ hiểu hơn là edit thành trứng màu nhỏ ().

Mình cũng muốn chuyển ngữ thuần việt hơn nhưng chưa tìm được từ tương đương.

Sau khi dùng bữa sáng trong khách sạn, Quý Minh Thư thay quần áo để chuẩn bị đi dạo phố.

Khi xuống lầu, cô nhớ tới Cốc Khai Dương, tiện tay gọi video cho cô nàng an ủi một chút.

Là phó tổng biên tập của tạp chí thời trang, Cốc Khai Dương cũng không thể vắng mặt ở tuần lễ thời trang, có điều cả nhóm bọn họ xuất phát trước, đến đây trước cô hai ngày.

Khi nhận được cuộc gọi video của Quý Minh Thư, Cốc Khai Dương đang tự mình kiểm tra mười mấy bộ lễ phục dùng để chụp ảnh.

Hai ngày nay, cô bận rộn đến chân không chạm đất, đầu óc quay cuồng, thấy đầu bên kia Quý Minh Thư đeo kính râm, hào quang tỏa sáng, còn có tâm trạng đi cầu thang bộ cho tiêu cơm, miệng cô tức giận mà phỉ nhổ: "Chị thề là từ sau sẽ không bao giờ phê phán cái loại liên hôn ở giới hào môn các em nữa, thật quá hạnh phúc!"

"Em biết không, nữ công nhân làm việc vặt là chị đây hai ngày nay còn chưa được chợp mắt! Thật sự, em không tưởng tượng được tập đoàn bọn chị keo kiệt như nào đâu! Nói cũng thấy kì lạ, trước khi chị lên làm phó tổng biên tập, chị thấy tập đoàn còn rất hào phóng cơ mà.

Bốn phó tổng đi đâu cũng được an bài phòng suite, tại sao đến phiên chị thì lại là phòng standard? Quần áo bừa bộn khắp nơi, đến chỗ đặt chân còn không có! Tiết kiệm đến mức này thì chắc cho chị ra ngủ cầu vượt được rồi đấy!"

"Chị nói thật, chị không muốn cố gắng nữa! Cho chị đi cưới mấy người đồng tính còn hơn!"

Quý Minh Thư: "Không phải chứ, chị nói ai cưới đồng tính cơ?"

Cốc Khai Dương: "Cái này không phải chính em suốt ngày nói sao, có phải chị nói đâu."

Quý Minh Thư đang muốn phản bác, nhưng ánh mắt đang lơ đãng lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc.

Ở đầu bên kia, Cốc Khai Dương còn đang nói liên mồm, Quý Minh Thư đã dừng chân lại, không phát ra chút tiếng động nào mà đổi thành camera sau, giơ về phía đôi nam nữ đang đứng check in ở quầy lễ tân.

Cùng lúc đó, y như cô dự đoán, trong tai nghe truyện đến tiếng hét chói tai của Cốc Khai Dương.

.