*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Đảo mắt lại đến mùa thu,

Mùa thu là mùa thu hoạch trong năm, nhóm chư hầu không bị thiên tử ràng buộc dường như cũng hiểu đây là lúc nên thu hoạch, họ đều bỏ đi tước vị nhiều năm trên đầu mình, bắt đầu tự lập thành vua.

Đầu tiên là Hoa Vũ Trực của đất Tề tự phong Giao Đông vương.

Tương tự, Lữ Tống không cam lòng rớt lại phía sau, lập tức tự lập thành Thường Sơn vương.

Sau đó, Sở Vương tự phong thành Sở An vương, quốc quân Vệ Quốc, Tống quốc, Lỗ quốc cũng tự xưng vương.

Ngay cả Hán Dương Hàn Toàn Lâm bị đại tướng quân Mặc Kiều Sinh của Tấn quốc liên tiếp đánh bại, bị vây khốn tại thủ đô Nam Trịnh mấy tháng cũng tự phong cho mình danh hiệu Hán vương, có vẻ đã bị nghiện xưng vương trước khi bị đánh bại hoàn toàn.

Chỉ có Tấn quốc hai năm qua danh tiếng lẫy lừng lại cứ thong thả, còn không có động tĩnh gì.

Lúc này, trong đô thành Biện Kinh Tấn quốc. Trị lật nội sử Tiếu Cẩn ra khỏi thành năm dặm mới tìm được Chúa công của hắn trên một đồng ruộng.

Tấn Việt hầu Trình Thiên Diệp đang cùng Đại Tư không Thôi Hựu Ngư ngồi song song trên bờ ruộng, xem thổ nhưỡng phì nhiêu đang được công trình thuỷ lợi mới xây tưới xuống.

Sau lưng hai người là Trình Phượng, Hạ Phỉ và một nhóm thị vệ.

Bọn họ bất đắc dĩ nhìn Chúa công kim tôn ngọc quý nhà mình đang bỏ bê hình tượng cùng Thôi điên kia mò mẫm trong sình lầy, khiến cho tay đầy bùn đất.

Ngày thường, Thôi Hựu Ngư luôn kiệm lời trên triều, nay đang ngồi xổm bên cạnh Chúa công mà ba hoa: “Hôm nay chúng ta đã dẫn Tế thủy tưới vùng Biện Châu, lợi dụng nước sông tưới rửa, giúp đất đai vốn chứa quá nhiều muối mặn ở phụ cận Biện Kinh biến thành ruộng tốt phì nhiêu. Theo thần biết, năm nay mẫu sản của dân chúng tăng lên không ít so với năm rồi.”

Trình Thiên Diệp dùng tay dính bùn sờ lên cằm: “Nhưng ta nghe nói ở khu Giao Đông đều là loại lúa mì vụ đông, năm nay lúa tốt, sau là mạch tốt, một năm có thể thu hoạch hai vụ. Còn chúng ta thì rất nhiều đất đai phải luân canh, như vậy hai trăm mẫu điền chúng ta so ra còn kém 100 mẫu của họ, lỗ lả rồi.”

Thôi Hựu Ngư vô cùng chuyên nghiệp về kiến trúc thủy lợi, nhưng việc đồng áng thì dốt đặc cán mai, nhất thời bị hỏi đến ngây ngẩn cả người.

Tiếu Cẩn bước lên hành lễ: “Hạ thần đang tìm Chúa công, ngày mai là đại điển kiến chế của Chúa công, tại sao Chúa công còn ở đây.”

Trình Thiên Diệp đứng lên, Bích Vân và Tiểu Thu bưng chậu nước lên trước cho nàng rửa tay: “Không phải chỉ đổi xưng hô thôi sao? Ngày mai làm cho có hình thức là được rồi. Cũng không phải ngươi xưng vương xong thì sẽ thật sự trở thành chủ của cả thiên hạ.”

Dù nàng nói như vậy nhưng vẫn kéo kéo vạt áo theo Tiếu Cẩn trở về.

“Tiếu đại nhân, vấn đề ta vừa mới hỏi, ngươi biết không? Vì sao đất đai của quốc gia ta không thể hai vụ một năm?”

Tiếu Cẩn áy náy nói: “Thần hổ thẹn, tuy thần là Trị lật nội sử giúp Chúa công quản lý tô thuế, muối sắt tiền của cả nước. Nhưng về việc đồng áng thần lại không tinh thông.”

Trình Thiên Diệp khoát khoát tay: “Sao có thể trách ngươi, ngươi xuất thân thế gia, sau đó theo ta tòng quân, sao có thể thông việc đồng áng. Trị lật nội sử là quản lý tài chính cả nước, quan trọng hơn. Tính cách ngươi nghiêm cẩn lại là người ta vô cùng tín nhiệm, là người thích hợp đảm nhiệm chức vị này nhất.”

Tiếu Cẩn rất cảm động, hắn nói: “Bởi vì thổ nhưỡng khác nhau, ở Giáng Thành phía bắc Tấn quốc ta chỉ thích hợp trồng lúa mạch và đậu mà thôi. Đến Biện Kinh, có kê, tắc, mạch, lương, đã là đã khá nhiều rồi. Ta nghe thấy cũng chỉ có hai nước Tống - Vệ, cùng quốc thổ Giao Đông vương của Hoa Vũ Trực, bởi vì thổ nhưỡng phì nhiêu, nông nghiệp phát đạt, mới phổ cập kỹ thuật một năm hai vụ.”

Trình Thiên Diệp thì thào: “Vừa rồi ta cũng đã hỏi mấy lão nông phu, thổ nhưỡng Biện Kinh quả thực phì nhiêu, sở dĩ không thể nay lúa sau mạch, đoán chừng còn vì chúng ta chưa có nhân lực thúc đẩy kỹ thuật nông nghiệp một cách có hệ thống. Chờ đám nông dân tự phát này học được vậy sẽ mất bao nhiêu năm chứ?”

Tiếu Cẩn hơi giật mình, trong khi các quốc gia đều vội vã khuếch trương lãnh thổ, sẵn sàng ra trận, không ngờ Chúa công của hắn lại đặt hết sự chú ý vào sản xuất nông nghiệp.

Nói thật, bởi vì hắn sinh ra trong thế gia quân sự, khó tránh khỏi có chút xem nhẹ cuộc sống dân chúng ở tầng lớp thấp nhất.

Nhưng vị Thiên Diệp công chúa vốn được nuôi dưỡng trong thâm cung, mười ngón không dính nước, ngay từ lúc ngồi lên vị trí Chúa công, đã hết sức chú trọng cải thiện dân sinh bần cùng.

Nàng tu kiến thuỷ lợi là vì gia tăng thua nhập cho nông dân. Đưa ra chế độ Càng dịch để tân binh trước khi chính thức tham chiến có được sự huấn luyện chắc chắn, làm như vậy là để giảm bớt tử vong của tân binh trên chiến trường. Nàng thậm chí vì ủng hộ sĩ khí, cho nô lệ cơ hội khôi phục tự do, bài trừ sự phân biệt đối xử, thiết lập chế độ quân công thụ tước.

Đồng thời, trong quãng thời gian ngắn, Tấn quốc có chế độ pháp luật cùng hệ thống khảo hạch quan viên nghiêm cẩn, làm cho cuộc sống của dân chúng tại Tấn quốc ngày một được an tâm hơn.

Hiện tại cả nước đang mở rộng quận học, mở kỳ thi chọn lựa nhân tài.

Hôm nay, nàng lại bắt đầu nghĩ cách phổ cập tri thức nông nghiệp.

Có lẽ Thiên Diệp công chúa thật sự là một vương giả trời sinh.

Tiếu Cẩn từng bước một nhìn nàng từ giai đoạn kinh sợ, tiêu cực lảng tránh, nhanh chóng trưởng thành trở thành vị minh quân thành thục ổn trọng, thâm mưu nhìn xa trông rộng như hôm nay.

Chính là nàng, Tấn quốc chúng ta rốt cuộc không tìm đâu được quân chủ cơ trí hơn thế nữa.

Cho dù nàng là nữ tử, Tiếu Cẩn ta cũng nguyện thề chết đi theo.

Tiếu Cẩn thầm nghĩ.

Có lẽ, ta có vinh hạnh này, tận mắt chứng kiến Đại Tấn chúng ta đổi mới vực dậy, xưng bá thiên hạ.

Nương theo niềm vui được mùa, dân chúng Tấn quốc nghe được tin Quân chủ của mình phong vương.

Năm nay, quốc quân Tấn quốc Trình Thiên Vũ trở thành vị Quân vương đệ nhất Tấn quốc, niên hiệu Thiên Khải.

Năm Thiên Khải đầu tiên.

Thủ đô Biện Kinh - Tấn quốc cử hành đại khảo đầu tiên của cả nước, bởi vì là lần đầu, người tham dự khảo hạch không nhiều, chỉ có không đến hai trăm người.

Các giám khảo chia thành tích làm ba bậc thượng trung hạ, rồi đưa danh sách cùng bài thi đệ trình lên án của Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp, Hứa phi và Trình Bằng cùng ở trong Kiến Chương điện. Nàng dựa người vào ghế, vừa rảnh rỗi uống nước trà Hứa phi chuẩn bị cho nàng, vừa tiện tay lật xem bài thi của các thí sinh.

Một học trò tên là Đổng Bác Văn, lọt vào mắt nàng.

Trong bài thi nêu rõ mười vấn đề, đưa ra cách sử dụng đất đai hợp lý, cổ vũ nông dân trồng trọt vân vân và phương thức giải quyết vấn đề, đánh trúng tâm ý Trình Thiên Diệp.

Đặc biệt hắn vốn là người Tống quốc quê ở Định Đào, trong cả bài thi hắn giới thiệu rất kỹ lưỡng về nguyên nhân phát triển cụ thể của nền nông nghiệp Tống quốc. Hắn thậm chí còn đưa ra những gợi ý để hướng dẫn các quan chức cấp cơ sở đi thăm các quận huyện, dạy nông dân các kỹ năng và đưa ra lời khuyên cho họ.

“Được đấy, nhân tài. Hôm nào ta nhất định phải gặp hắn.” Trình Thiên Diệp vỗ đùi, bưng Mật Vân Long trên bàn nhỏ lên uống một ngụm.

Hứa phi là một nữ nhân rất biết chăm sóc. Ở đây, nàng ấy luôn đốt một loại hương có mùi cam tùng nhẹ, lúc tiện tay bưng nước trà lên chắc chắc hơi ấm trà luôn thích hợp, vị vừa phải.

Trong phòng luôn ấm áp dễ chịu, sẽ không quá lạnh cũng không quá nóng.

Đệm ngồi của Trình Thiên Diệp rất mềm mại thoải mái, bên tay có đặt quà vặt nàng thích. Không có một chỗ nào mà không hợp tâm ý nàng.

Trình Thiên Diệp cũng bắt đầu thích thường xuyên đến chỗ nàng ấy ngồi một chút, thể nghiệm cảm giác một quân vương được phi tử tận tâm chăm sóc là thế nào.

Càng hiếm có là, ở đây cực kỳ yên tĩnh. Trừ khi nàng triệu hồi, bình thường Hứa phi không tới quấy rầy nàng vào những lúc không cần thiết.

Nhưng hôm nay lại có chút kỳ quái, bên cạnh hình như có người.

Trình Thiên Diệp ngẩng đầu nhìn lên, một cung nữ dung sắc tươi đẹp, thân thể mềm mại đang ngồi bên cạnh nàng, đưa tình nhìn nàng.

Thấy Trình Thiên Diệp nhìn sang, nàng ta ngượng ngùng cười, duỗi bàn tay nõn nà như hoa cỏ, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp chân.

Kỹ thuật xoa bóp của nàng ta vô cùng đúng chỗ, nhưng ánh mắt của nàng ta lại khiến Trình Thiên Diệp không thể nhận nổi.

Trình Thiên Diệp vỗ bàn: “Hạ Phỉ.”

Hạ Phỉ từ ngoài cửa bước vào.

“Sao lại thế này?” Trình Thiên Diệp đưa mắt nhìn vị cung nữ kia.

Mặt vị mỹ nhân kia thoáng chốc trắng bệch.

Hạ Phỉ dẫn người ra ngoài.

Sau đó Hứa phi vào cửa thỉnh tội: “Nô tì không quản thúc tốt hạ nhân, quấy rầy phu quân, là tội của nô tì.”

“Ta biết rõ nàng luôn điềm đạm và rộng lượng.” Trình Thiên Diệp kéo nàng ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Nhưng nàng xem tình trạng hiện tại của chúng ta. Nàng không thể độ lượng quá, nàng phải quả quyết lên cho ta, giúp ta cản hết mấy hoa đào không nên có này ở bên ngoài. Đừng cho các nàng lại đến phiền ta.”

Hứa phi cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Cung nữ này là thân tín bên cạnh Thái hậu, Thái hậu có ý là muốn bên cạnh ngài có thêm một vài tân phi địa vị thấp, mặc dù chỉ có danh phân, không có gì khác, thế trông sẽ đỡ khó coi hơn.”

Trình Thiên Diệp khẽ hừ, nàng hiểu được ý tứ của mẫu thân, nhưng nàng không muốn các nữ tử đó phí hoài cả đời mình.

“Được rồi, chỗ mẫu thân ta sẽ đi nói. Nàng là người của ta, nàng chỉ nên nghe ta là được.” Trình Thiên Diệp nhìn mắt Hứa phi: “Nàng không cần để ý đến những lời chỉ trích kia, đã có ta đứng sau lưng nàng.”

Hứa phi đứng dậy, tôn thân hành lễ [1]: “Vâng, nô tì đều nghe theo phu quân.”

[1] tôn thân hành lễ: ngồi quỳ xuống hành lễ. (mình kèm hình nhé)

Trình Thiên Diệp cười lắc đầu, đột nhiên hiểu được suy nghĩ của đế vương cổ đại, kiểu nữ tử thiên kiều bá mị ôn nhu săn sóc thế này quay xung quanh ngươi, phỏng đoán tâm tư của ngươi, ngươi nói gì nghe nấy, thật đúng là làm người ta rất thoải mái.

Tại thủ đô Hán Trung - Nam Trịnh, Hàn Toàn Lâm khẩn trương nhìn sứ thần trở về từ địch doanh.

“Sao, thế nào? Hắn nhận hết sao?”

“Chúc mừng Chúa công, nhận, nhận hết. Lễ vật Chúa công đưa qua hắn đều nhận cả.” Sứ thần lau mồ hôi trên trán, Chúa công cho gã đi sứ địch doanh, gặp mặt vị Tướng quân Mặc Kiều Sinh mà nghe tên đã làm người ta sợ mất mật kia, gã cũng kinh hồn táng đảm.

“Mặc Kiều Sinh thu lễ dày của Chúa công, rất vui vẻ, hắn đồng ý nói chỉ cần Chúa công mở thành đầu hàng, hắn nhất định không làm tổn thương tính mạng quân dân trong thành Nam Trịnh.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tâm trạng đau khổ của Hàn Toàn Lâm mấy ngày qua rốt cuộc có thể thả lỏng.

“Chúa công không cần sầu lo, vi thần nghe ngóng, Mặc Kiều Sinh không hề tâm ngoan thủ lạt giống trong truyền thuyết. Lúc hắn công thành đoạt đất, cơ bản cũng không giết hàng (người đầu hàng).” Sứ thần an ủi Hàn Toàn Lâm: “Cam Diên Thọ thủ Kỳ Huyện vốn cũng là thần tử của quốc gia ta. Sau khi đầu hàng Mặc Kiều Sinh, Mặc Kiều Sinh chẳng những không trút giận sang hắn, mà còn tiến cử hắn đảm nhiệm chức Thái thú Trịnh Châu đấy.”

Hàn Toàn Lâm nhẹ nhàng thở ra, ngồi xụi lơ trên vương tọa.

Mặc Kiều Sinh!

Lão nghiến răng nghiến lợi nghĩ, tên nô lệ ti tiện này, lúc trước chỉ là một con chó quỳ trước mặt ta mặc ta làm nhục, hôm nay lại dồn ta đến tình cảnh thế này.

Trên gương mặt gầy còm của Hàn Toàn Lâm mọc râu chi chít, lão chăm chăm siết chặt bàn tay, mở miệng mắng: “Nhưng không sao, hắn chỉ chặt đứt binh mã của, vây ta ở Nam Trịnh. Chỉ cần ta nhịn qua cửa ải khó khăn này, ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi.”

“Mặc Kiều Sinh, tiện nô ngươi đừng đắc ý, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải hối hận vì đã làm người.”

Sứ thần nhìn diện mục dữ tợn của Chúa công trên vương tọa, trong lòng thở thật dài.

Đã đến xin hàng rồi mà Chúa công còn đang suy nghĩ mấy chuyện không thực tế. Lúc trước, nếu Chúa công không vì sắc làm mờ thần trí, vũ nhục một vị đại tướng quân uy danh hiển hách như vậy, cơ nghiệp trăm năm của tổ tông Hán Dương sao có thể bị phế bỏ chỉ trong nay mai.