Cửa ra vào đương nhiên đã cài thanh chắn.

Hàn Di liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, sau đó lui về sau hai bước, rồi tung người phóng lên thành bức tường thấp bao quanh sân, nhẹ nhàng không một tiếng động lộn người vào trong sân.

Lữ Minh Dương nắm một mũi nỏ tiễn ở trong tay, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên trong. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ khẽ phát ra khi Hàn Di tiếp đất, sau đó thì không có thêm bất cứ tiếng động nào nữa.

Nếu như “người” vừa rồi có thân thủ giống như Hàn Di, chỉ sợ hai người bọn hắn ở ngoài cũng không thể nghe được được tiếng bước chân của y? Lữ Minh Dương âm thầm suy đoán, chân mày tiếp tục nhíu lại.

Nhưng cho dù Hàn Di bước đi không phát ra bất cứ thanh âm nào, thì lẽ ra lúc này cũng phải chạy tới mở cửa cho mình rồi mới đúng, sao lâu như vậy, vẫn y như cũ không có thêm bất cứ động tĩnh gì.

Nâng cổ tay lên, hắn liếc mắt nhìn trị số trên thiết bị emf, trị số không cao, tựa hồ chung quanh cũng không có dấu hiệu tồn tại ác linh. Nhưng cho dù có ác linh tồn tại, thì cũng tuyệt đối không thể nào im hơi lặng tiếng mà hạ gục Hàn Di. Cho dù nó có thể hạ gục Hàn Di, nhưng mình chẳng qua chỉ cách một bức tường, nên tuyệt đối cũng không thể nào không nghe được một chút động tĩnh gì?

Lữ Minh Dương hơi mấp máy môi, thật khẽ phát ra một tiếng tương tự như tiếng chim hót, nhưng vẫn như cũ không có bất cứ dấu hiệu đáp lại nào. Lữ Minh Dương không khỏi nhíu chặt chân mày, hắn đang chuẩn bị trực tiếp phá cửa, thì cửa ra vào bỗng nhiên đột ngột mở ra.

Bên trong sân toàn một màu tuyết trắng, lại có thêm một cái bóng màu đỏ chói mắt đang đứng bên cạnh cửa ra vào, đó còn không phải chính là Hàn Di sao?

Lữ Minh Dương không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt của Hàn Di thì lại vô cùng cảnh giác, cô hướng về phía Lữ Minh Dương làm một động tác ra dấu im lặng, sau đó nhẹ vẫy tay, ý nói Lữ Minh Dương ngồi xổm người xuống.

Lữ Minh Dương nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, sau đó nhìn theo hướng mà Hàn Di dùng tay chỉ qua.

Trong sân lớn toàn một màu tuyết trắng, nhưng có một hàng dấu chân thật sâu dọc theo sân đi vào nhà chính. Nhờ ánh sáng phản chiếu từ tuyết, có thể loáng thoáng thấy cửa gian nhà chính chỉ khép hờ, bên trong phòng cũng không có thắp đèn, hoàn toàn chìm trong bóng tối, trong khi dấu chân dưới mái hiên lại có phần lộn xộn.

Người bình trước khi bước vào nhà, tuyệt đối sẽ không ở trước cửa chạy loạn một vòng thế này, như vậy một loạt dấu chân lộn xộn này là sao đây? Hình như trước khi vào nhà, y đã chạy loạn không theo quy luật nào cả, dấu chân chỗ đó có sâu có cạn không đồng nhất, còn có cả dấu vết kéo lê thứ gì đó trên mặt đất.

Lữ Minh Dương không khỏi khẽ nhíu mày, hắn chợt phát hiện dấu chân chỗ đó hình như cũng không phải chỉ của một người, mà là có hai loại dấu chân, một lớn một nhỏ, có vẻ là một nam một nữ.

Chẳng lẽ đúng là Ngưu Nhị Xuyên? Vật nặng mà y vác chẳng lẽ là một nữ nhân?

Hàn Di lại nhẹ nhàng ra dấu ý nói Lữ Minh Dương ở nguyên tại chỗ, sau đó cô tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước. Cô đạp chân vào những dấu chân trên mặt đất, cố gắng hết sức để không phát ra bất kỳ một thanh âm nào, bóng cô uyển chuyển, tựa như một con linh miêu, chậm rãi nhắm hướng nhà chính tiến tới.

Lữ Minh Dương cau mày rất chặt, nhịp tim đập theo từng bước chân của Hàn Di, mặc dù từ cửa ra vào đến cửa nhà chính khoảng cách ước chừng chỉ mười mét, nhưng hắn lại cảm thấy đoạn đường này thật quá dài.

Hàn Di nhẹ nhàng nhảy vào một chỗ đất trống nhỏ dưới mái hiên, Lữ Minh Dương lúc này mới thoáng thả lỏng một chút.

Hàn Di nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa khép hờ, bên trong gian phòng chỉ là bóng tối đen kịt, không có một tia sáng, căn bản không nhìn rõ bất cứ đồ vật nào. Hơn nữa trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có truyền ra.

Hàn Di nhìn Lữ Minh Dương ở đầu sân bên kia, đang chuẩn bị ngoắc hắn tới đây, chợt lại nhíu mày thật chặt, cô đột nhiên ngửi thấy một chút mùi hương, một mùi hương thoang thoảng như mùi hôi thúi của thịt ôi.

Hiển nhiên mùi hôi thúi thoang thoảng này là từ bên trong phòng này truyền ra.

Trong lúc đang nghi ngờ, chợt bên trong phòng truyền ra một tiếng thở dài thườn thượt, là tiếng thở dài của một người đàn ông.

Hàn Di bất giác siết chặc tiểu nỏ cầm trong tay.

Tiếng thở dài bên trong phòng đã dứt, bỗng nhiên lại truyền ra một loạt tiếng “chát chát”, tiếp theo có một đốm sáng lập lòe nổi lên. Hàn Di vội vàng thối lui thân mình, dán người thật chặt vào vách tường bên cạnh cánh cửa, nín thở.

Hiển nhiên người ở trong nhà đang thắp đèn. Ngọn lửa trong phòng tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp, xuyên qua khe cửa hắt ra bên ngoài, chiếu vào mặt tuyết trước cửa.

Lữ Minh Dương trong lòng vô cùng khẩn trương, hiện tại Hàn Di đang ở trước cửa, cho dù người trong nhà không phải ai khác, mà chính là Ngưu Nhị Xuyên, thì một khi bị y phát giác cũng không tiện giải thích chút nào – nửa đêm canh ba chạy đến nhà người ta còn lẻn vào trong nhà, rốt cục là có ý đồ gì? Chưa kể thân phận của mình, nói thế nào thì cũng có thể coi là “nhân viên cảnh vụ” thế mà bây giờ lại giống như là phường đạo tặc, bất giác cười khổ trong lòng một tiếng.

Thật may là người bên trong phòng cũng không có ý định đi ra khỏi cửa.

Đèn đã được thắp sáng, bên trong gian phòng lại truyền ra một loạt tiếng bước chân, thanh âm hết sức nhỏ, tựa hồ y đang rón rén đi lại, mà bước chân cũng không có tiết tấu nhất định, hình như trong lòng y không sao có thể bình tĩnh được.

Hàn Di dán chặt vào vách tường, ngay cả thở mạnh cũng không dám, qua một hồi lâu, tiếng bước chân trong phòng rốt cục đã ngừng lại, nhưng người bên trong phòng lại bắt đầu phát ra tiếng hít thở vô cùng nặng nề.

Tiếng hít thở vang lên hồi lâu, cũng không có tiếng động nào khác truyền ra. Hàn Di rốt cục không nhịn được lại tiếp tục nhẹ nhàng động thân, xuyên qua khe hở nhỏ kia nhìn vào bên trong.

Dưới ánh đèn mờ ảo loáng thoáng có thể nhìn thấy một bóng hình, là bóng lưng của một người đàn ông, có vẻ đó chính là Ngưu Nhị Xuyên. Lúc này y ngồi ở một cái bàn nhỏ ngay giữa nhà chính còn mặt thì quay về phía tây, bất động nhìn về phía trước.

Rốt cục y đang nhìn thứ gì, sao lại có thể nhập thần như thế?

Hàn Di nhẹ nhàng dời ánh mắt, nhìn về phía vách tường phía tây. Nơi đó dưới ánh đèn hôn ám, đối diện Ngưu Nhị Xuyên rõ ràng còn có một bóng người, là bóng hình của một người phụ nữ.

Hàn Di không khỏi khẽ nhíu mày, nếu trong phòng có hai người, vậy thì vì cớ gì sao bọn họ lại không nói chuyện với nhau? Hơn nữa hình như là thiếu thiếu cái gì đó...

Hàn Di quét mắt một lượt cả người nữ nhân kia, đây là một phụ nữ mặc áo bông dày, dáng người có vẻ hơi mập mạp, nhưng sắc mặt thì lại vô cùng trắng. Cô ta đứng dựa vào tường, im lặng bất động, trên mặt cũng không có biểu cảm...

Hàn Di chợt há to miệng, cố gắng áp chế rốt cục cũng không phát ra tiếng kêu.

Người ở chỗ đó, rõ ràng chính là một cái tử thi!

Khó trách sao lại có mùi hôi thúi thoang thoảng, rõ ràng chính là mùi xác chết! Hàn Di nhíu mày thật chặc, Ngưu Nhị Xuyên ngồi nhìn một cái tử thi bất động thế này rốt cục là muốn làm gì?

Nghĩ đến phương hướng mà Ngưu Nhị Xuyên đã đi lại, Hàn Di chợt ngộ ra cái tử thi này rất có thể chính là lão bà của Ngưu Nhị Xuyên – cũng chính là xác chết tình nghi số một biến thành cương thi, Lưu Thúy Hoa!

Nhất định là Ngưu Nhị Xuyên nửa đêm đi đào mộ lão bà của mình, cõng cô ta trở về đây, cho nên những dấu chân trên đường mới sâu như vậy, còn hai loại dấu chân trước cửa phòng kia thì có lẽ chính là lúc Ngưu Nhị Xuyên mở cửa, đã đặt Lưu Thúy Hoa đứng xuống dưới đất.

Vậy vì sao y lại cõng Lưu Thúy Hoa về nhà?

Một nữ nhân đã chết hơn mười ngày, còn là nữ nhân bị hoài nghi biến thành cương thi, giờ phút này đang tựa vào vách tường trong nhà, ngồi đối diện là trượng phu đang nghệch mặt ra, loại tình cảnh này tuyệt đối không thể phủ nhận nó vô cùng quỷ dị, cho dù là chuyên gia xử lý những vụ án quái dị là Hàn Di, cũng cảm thấy dọc theo sống lưng truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

Gương mặt tái trắng của Lưu Thúy Hoa vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng Ngưu Nhị Xuyên thì lại lên tiếng rồi.

Trước khi thốt thành lời, y đã thở dài một hơi:” Hoa nhi a, sao em dại dột thế, sao phải đi tìm cái chết chứ a...”

Thanh âm của y trầm thấp hơn nữa còn rất khàn, trong giọng nói ẩn chứa sự đau khổ tột cùng:” Em đi chết sao lại không dẫn anh cùng đi chứ? Để anh lại một mình còn đau khổ hơn cả chết đó a.”

Hàn Di không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng, trên thế giới này những chuyện đau lòng giống như vậy quả thật không hề ít, bồng bột tìm chết, vội vả kết thúc cuộc sống của mình thì sao, người chết rồi thông thường đều để lại cho người sống vô vàn thống khổ.

Cuộc sống có lúc quá mức tàn nhẫn, khoảng cách giữa sống và chết rốt cục là cách bao xa đây?

“ Em chết rồi thì yên nghỉ đi, tại sao còn phải trở ra hại người?” Ngưu Nhị Xuyên tiếp tục nói.

Những lời này đột nhiên khiến cho Hàn Di chớp mắt tỉnh táo tinh thần. Ngưu Nhị Xuyên nói những lời này ý tứ vô cùng rõ ràng, không phải đó chính là đang nói lão bà của y biến thành cương thi sao? Tin đồn cương thi sớm nhất chính là từ thôn này truyền ra, mà căn cứ vào thời gian để suy đoán, đối tượng tình nghi lớn nhất chính là Lưu Thúy Hoa này.

“ Nhưng những lời này anh không tin.” Ngưu Nhị Xuyên lại nói tiếp,” Ngày thường em cũng không phải là loại người có tâm địa độc ác, sao lại có thể biến thành cương thi được chứ? Bọn họ có nói thế nào anh cũng không tin.”

Hàn Di không khỏi nhẹ nhàng buông lỏng mi tâm, nói như vậy Ngưu Nhị Xuyên cũng không có tận mắt nhìn thấy cương thi, chẳng qua là y chỉ nghe thấy những tin đồn mà thôi, nhưng vì sao y lại muốn đào thi thể Lưu Thúy Hoa lên?

“ Hoa nhi, anh cõng em trở về, chính là muốn tận mắt nhìn thử xem, em có phải thật sự giống như bọn họ nói, trở ra đi hại người. Nếu em muốn hại người thì trước hết hãy hại anh đã...” Giọng nói của Ngưu Nhị Xuyên có chút kích động, thanh âm không khỏi có chút lớn lên.

Hàn Di thầm thở dài một tiếng, rồi lại nghe gian phòng sát bên cạnh có tiếng động, không khỏi thầm nâng cao cảnh giác.

“ Ca, anh làm gì vậy.” Một giọng con gái truyền tới, hiển nhiên là cô bị Ngưu Nhị Xuyên làm thức giấc.

“ A, không có gì, em ngủ tiếp đi.” Ngưu Nhị Xuyên cuống quít kêu lên.

“ Nửa đêm canh ba còn không ngủ, anh làm gì vậy...” Giọng cô bé dần dần nhỏ đi, hiển nhiên lại chìm vào giấc ngủ.

Qua một hồi lâu, Ngưu Nhị Xuyên lúc này mới thở ra một hơi thật dài, sau đó hướng về phía Lưu Thúy Hoa hạ giọng thật thấp nói:” Em đừng sợ nha, a a, anh sẽ giấu em ở trong nhà, ai cũng không thể phát hiện được. Anh cũng không sợ, anh không tin những gì bọn họ nói, hừ, chờ thêm mấy ngày nữa không có chuyện gì, anh sẽ đưa em trở về...”

Hàn Di không khỏi thở dài một tiếng ở trong lòng, Ngưu Nhị Xuyên này thật cũng quá can đảm rồi, ngồi đối diện với thi thể thê tử tự sát đã chết nhiều ngày như vậy, mà có thể thản nhiên đến thế, cũng không biết rốt cục lão bà của y vì nguyên nhân gì mà lại đi tự sát.

Nhưng bất kể bởi vì sao, xem ra Lưu Thúy Hoa thực tế không phải là con cương thi kia, nếu không chỉ sợ không chờ đến lúc Ngưu Nhị Xuyên đào cô ta từ dưới mộ lên, thì đã làm thịt Ngưu Nhị Xuyên mất rồi.

Cô nhẹ nhàng nhấc chân xoay người, chậm rãi rút lui khỏi sân nhà.

Đi ra đến con đường bên ngoài, Hàn Di thở dài một tiếng nói:” Y cõng lão bà của mình về nhà.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, mới vừa rồi hắn cũng loáng thoáng nghe được chút ít thanh âm ở bên trong, sớm đã đoán được kết quả như vậy. Theo lý mà nói, cách làm của Ngưu Nhị Xuyên này đúng là có chút không tốt, nhưng thân phận hai người bọn họ lúc này không tiện rước thêm nhiều rắc rối, cũng chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết mà thôi.

Lữ Minh Dương nhẹ quay đầu, đang chuẩn bị trở về gian nhà nhỏ kia đốt lửa tiếp tục ngủ , nhưng đột nhiên chân mày lại nhíu chặt, hắn chợt phát hiện ở chính giữa con đường nhỏ, rõ ràng đã có nhiều hơn một chuỗi dấu chân...

---------------------------------------