Trọng tài và Hoa nương liền gật đầu đáp ứng, hiếm thấy Vạn Hoa Phường có một dịp náo nhiệt như vậy. Khi hai người vẫn đang ổn thỏa lại việc người nào đặt cược nơi nào ghi chép lại cho không lộn xộn thì Bạch Vũ Diệp Y liền nói nhỏ vào tay Nguyệt Hàn gì đấy rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn cầm chung trên tay, chờ khi mọi thứ chuẩn bị đã xong liền bắt đầu ngay.
"Ván tiếp theo bắt đầu!" Hoa nương phất tay nũng nịu hô lần nờ.Bạch Vũ Diệp Y cười thả nhiên, ngón tay xoay nhanh lên xuống, nàng nãy giờ đổ chỉ lắc lắc cho vui nhưng cũng đạt được như ý nguyện thắng hớ hên như người ngoài đã thấy. Giờ chỉ thấy cái chung trong tay nàng như thành vật sống, xoay tròn phi thường nhanh, xí ngầu bên trong va chạm phát ra âm thanh va chạm thanh thuý. Gần như không thể nghe ra bên trong có bao nhiêu viên xí ngầu nữa, chỉ có thể nghe một mảnh âm thanh va chạm liên tục rất vui ta. Toàn bàn ngớ người khiếp sợ nhìn nàng. Chủ sòng vốn chịu trách nhiệm đỗ xí ngầu ngồi đối diện mồ hôi trên trán từ giọt từng giọt tiếp nhau rơi xuống, sắc mặt đã muốn trắng bệch.Thủ pháp của Bạch Vũ Diệp Y tựa như cao hơn hắn nhiều lắm."Phanh."Bạch Vũ Diệp Y đặt mạnh chung xuống bàn, mở nắp. Hàng tá con mắt mù mờ nhìn kết quả."Ngũ. Ngũ. Lục."Bạch Vũ Diệp Y hô to. Thoắt cái liền thu gom của cải toàn bàn về giới chỉ "vòng không gian" trên cổ tay, có chút lương tâm chia chút hoa hồng cho trọng tài và hoa nương."Nhóc con ngươi ngang nhiên dám trộm tiền?" Tên bụng mỡ ngồi phắt dậy hét lên."Ai nói ta ngang nhiên trộm, có trọng tài và hoa nương làm chứng! Vốn dĩ Hàn ca ca của ta thắng rồi còn gì! Huynh muội bình đẳng... ai lấy tiền mà chả được!"Nhận thấy cô nhóc còn có chút tâm chia chút hoa hồng hậu hĩnh cho hai người. Trọng tài liền giơ mảnh giấy ghi chép ai với ai, đã đặt cái gì cái gì ra cho tất cả chiêm ngưỡng. Nhân cơ hội hỗn loạn, Bạch Vũ Diệp Y tâm vui vẻ kéo cánh tay Nguyệt Hàn rời khỏi nhanh nhanh. Không ngu ngốc đến độ hốt một vố rồi chờ người ta đến đòi nợ."Vốn chúng ta thắng quang minh chính đại thì hà cớ gì phải trốn?" Nguyệt Hàn cất lời.Bon chen qua dòng người: "Hàn ca ca nghĩ xem! Ca ca là ai ư? Không lẽ đem danh Băng Hộ Pháp của Ám Dạ Các ra đè người? Coi chừng chủ thượng mặt lạnh như tiền đấm ca nhừ xương đó! Tiền của là vật ngoài thân nhưng chiếm của mấy tên chỉ ăn không ngồi rồi đó cũng chẳng có gì vinh quang cả. Nên tốt nhất vẫn nên giấu giếm đi nga!"Gãi gãi đầu, nghe qua cũng có chút đạo lí nha! Ai ngờ Nguyệt Hàn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, đám người bị ăn một vố to kia đã phái hạ nhân, quăng tiền mướn người phải tróc nã hai huynh muội tới đòi nợ. Thiệt hết nói nổi! Đã thua rành rành ra mà không chịu nhận mình thua là sao? Đẩy đẩy Nguyệt Hàn vô thanh vô thức lên lầu các cao nhất Vạn Hoa Phường, tìm một phòng trống của một vị cô nương nào đó trốn tạm mà không hề hay biết mình vô tình lạc vào căn phòng của Đệ Nhất Mỹ Nhân - Hỏa Thành hay trú ngụ. "Sao lại phải trốn?"Bạch Vũ Diệp Y lại ngây ngô nắm thóp giảng đạo lí: "Chẳng lẽ Hàn ca ca ra ngoài đó bôi xấu danh tiếng Chủ Thượng không biết dạy thuộc hạ! Đường đường là Băng Hộ Pháp lại bước vào chốn phong trần náo loạn một trận ư?"Nguyệt Hàn rối rắm bất đắc dĩ chẳng biết làm sao? Sao Bạch Vũ Diệp Y lại hiểu Chủ Thượng nhà mình như thế vậy nhỉ? Thiệt khó mà giải thích được!"Mà... đây đều là chủ ý của muội nga?"Bạch Vũ Diệp Y nhíu mi tâm day day thái dương với trình độ khó dụ này: "Sao ban đầu Hàn ca ca không kéo muội lại??? Muội vẫn còn bé bỏng lắm..."Nguyệt Hàn giật giật mày lần thứ en nờ trong ngày liền cạn lời phản bác. Ối cha mạ ơi! Quyết định theo nhóc con này là một quyết định sai lầm rồi chăng?Thoáng quan sát xung quanh, Bạch Vũ Diệp Y bước đến tủ quần áo liền tóm ngay bộ y phục nữ tử màu hồng nhạt vô cùng mỹ lệ. Quăng ngay cho Nguyệt Hàn bảo y mau thay liền đáp lại chỉ một ánh mắt tang thương, không gì để diễn tả được."Hàn ca ca muốn rời khỏi đây không ai chú ý không đó? Không ngại thì đem võ công thượng thừa ra khoe đi! Muội sẽ không cản đâu nha!"Thở dài một hơi, Nguyệt Hàn cảm thấy bản thân càng ngày càng cảm thấy bất lực, chỉ số thông minh vốn có bỗng bay đi đâu mất cả từ khi gặp Bạch Vũ Diệp Y mưu kế ngầm này. Vòng qua bức bình phong, Nguyệt Hàn trút bỏ y phục bạch y thường ngày liền khoác y phục hồng y nhạt vào.Một lúc lâu sau...Bạch Vũ Diệp Y tìm cho mình bộ y phục nha hoàn màu bạch y trắng muốt thêu từng đóa hàn mai tinh tế lên cổ áo, viền váy và tay áo mà tùy ý mặc vào. Tuy là y phục của nha hoàn nhưng vải vóc cũng không tệ lắm. Song, nàng chỉnh lí lại kích cỡ y phục cùng cật lực búi lại tóc mai. Nàng có vẻ đã nóng ruột ngó nghiêng khi bên ngoài, tầng dưới các phòng bắt đầu có dấu hiệu lục soát từng phòng. Tuy có chút sợ bị phát hiện sẽ lười giải quyết bằng vũ lực nhưng Bạch Vũ Diệp Y cũng giở giọng đùa cợt."Hàn ca ca biết mặc không? Không thì muội vào đó nha..."Lại một lúc lâu sau..."Hàn ca ca à... nhanh chút lên nào!" Lại thêm một lúc sau..."Nguyệt Hàn ca ca mau bước ra nhanh! Y Nhi không than phiền hay cười cợt gì về ca ca đâu á!""Hảo!" Giọng nói thanh nhẹ từ bức bình phong truyền ra. Song, bước ra là một nữ tử thân cao thước bảy, thân hình cân đối, dễ thu hút ánh mắt người trong bộ y phục màu hồng nhạt. Dung nhan thập phần nói hai từ "hoàn mỹ" để hình dung vẫn đang đánh giá nàng. Trâm vàng tùy ý cố định lại Phi Thiên Kế tựa như một Thiên tiên nào đó giáng trần, lưu lạc nhân gian.Quan sát dung nhan Nguyệt Hàn một lúc khiến Bạch Vũ Diệp Y cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Chẳng chút ngại ngùng suy tư lí do từ một nam nhân đỉnh đạc lại hóa thân thành một nữ nhân đẹp tựa thiên tiên mà đi vòng một vòng Nguyệt Hàn đánh gia. Có lẽ nàng phát hiện ra vấn đề nào đó chăng?Nguyệt Hàn không quan tâm lắm về ánh mắt tò của Diệp Y, chỉ chỉnh lại làn váy. Thật là hoài niệm đã lâu không mặc y phục nữ nhân. Bạch Vũ Diệp Y cười nhạt nhẽo một tiếng, ngồi xuống mộc bàn, xoa xoa giới chỉ "vòng trữ vật" màu tím trên cổ tay trái. Nguyệt Hàn đến giờ mới phát hiện gì đó quen thuộc xuất hiện mới đanh mặt cầm lấy cổ tay Bạch Vũ Diệp Y không buông. "Thứ này muội trộm nó ở đâu?""Nguyệt Hàn tỷ tỷ này kì lạ! Vốn là đồ của muội thì liên quan gì với trộm?" Bạch Vũ Diệp Y ngạc nhiên, theo vẻ đẹp nữ tính của Nguyệt Hàn mà đổi luôn xưng hô."Muội xem." Nói xong, Nguyệt Hàn giơ ra tay trái của mình cũng có một vòng pha lê tím y hệt vòng nhỏ của Bạch Vũ Diệp Y."Giới chỉ này vốn là một cặp - vật đính ước của mẫu thân và phụ thân ta. Nó luôn có linh tính nhận mãi mãi một chủ thì cớ sao lại ở trong tay muội? Hiển nhiên hai cái đều giống như đúc."Giật tay nhỏ ra khỏi tay Nguyệt Hàn: "Nguyệt Hàn tỷ nói gì muội nghe không hề hiểu! Bạch Vũ Diệp Y muội dù đôi lúc tính kế người khác cũng tính là quang minh chính đại lừa người. Không bao giờ dụng tâm gian trá cướp đồ của người khác! Huống hồ từ khi muội từ lúc nhận biết mọi thứ xung quanh trên đời này nó đã mang bên mình rồi!"Nguyệt Hàn ngẩn ngơ trong chốc lát liền thành thật đánh giá gương mặt 5 - 6 tuổi non nớt của Bạch Vũ Diệp Y mà không tìm ra một tia dối trá nào liền tùy tiện quan sát cô nhóc thêm vậy. Lần này coi bộ quan sát kĩ dung nhan của cô nhóc thật khiến Nguyệt Hàn phân vân tò mò như đã nhìn thấy tựa như ở đâu đó rồi chăng?"Có lẽ, Nguyệt Hàn ta hiểu lầm! Ngồi xuống... ca ca vấn tóc lại cho muội! Xem này, ai lại vấn một cục như ổ rơm như vầy!"Nguyệt Hàn không chờ Bạch Vũ Diệp Y trả lời, cầm một chiếc lược gỗ trong giới chỉ chảy lại mái tóc mây buông xõa ngang vai của Bạch Vũ Diệp Y. Nàng giấu đi ánh mắt đề phòng cất lời châm chọc. "Nguyệt Hàn tỷ tỷ hay Nguyệt Hàn ca ca đây? Xưng là ca ca mà cất giọng nữ nhân thật khiến muội nổi da gà da vịt!""Cứ tùy ý ." Khụ khụ vài tiếng, Bạch Vũ Diệp Y nghiêm chỉnh an vị để cho Nguyệt Hàn chỉnh lại mái tóc của mình. Dựa theo trí nhớ từ lâu đã không nhớ lại, nhớ lại những ngày trước kia vẫn hay chải tóc rồi búi thành hình đẹp mắt mà thi triển ra. Kết quả vẫn không tệ lắm liền lấy ra vài ngọc trâm hoa đã lâu không dùng cài lên. Dù Bạch Vũ Diệp Y vẫn còn trong hình dạng chưa trưởng thành nhưng cũng được tính là một tiểu mỹ nhân rồi đừng đùa. Xong, Nguyệt Hàn tiến lên mấy bước cầm gương cho nàng xem thành quả.Bất ngờ với tay nghề của Nguyệt Hàn, định khen một tiếng thì tay chợt đánh rơi gương đồng xuống đất rõ vang. Tay nhỏ ôm ngực đau buốt từng cơn ập đến! Những luồng sáng xanh li ti lại từ trong cơ thể nàng phát tán ra ngoài, tựa bao lấy nàng không buông. Nguyệt Hàn bất ngờ nhanh trí phất tay bố trí một vòng kết giới xung quanh căn phòng. Luồng sáng dần dần nâng đỡ Bạch Vũ Diệp Y đứng dậy khỏi ghế, cơ thể nhỏ nhắn của Bạch Vũ Diệp Y dần biến đổi trong luồng sáng. Đến khi kết thúc hạ chân an toàn xuống mặt đất mới cảm nhận được có gì đó sai sai ở đây. Tất cả chỉnh lại y phục cho vừa cỡ của nàng giờ công cốc, cơ thể vốn nhỏ bé như trẻ con 5 - 6 tuổi dần thay đổi thành một thiếu niên với những đường nét dần phát triển hơn. Tạm đoán cũng 12 - 13 tuổi đi! Lại chỉnh lí lại y phục một lần nữa liền nhận ra búi tóc vừa chỉnh lại lại tiếp tục xõa ra như dòng suối.Bạch Nguyệt dù có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng cũng đành không dám hỏi. Cô nhóc này liệu có bí mật gì đó ư?"Y Nhi! Muội cảm thấy thế nào rồi?"Khoác tay, ôm ngực ngồi lại xuống ghế."Không sao. Chỉ thấy hơi tức ngực một chút!"Xoa cằm suy tư, Nguyệt Hàn bắt lấy tay Bạch Vũ Diệp Y chẩn đoán, tiếp tục hỏi: "Muội là ai? Linh lực chạy tán loạn trong cơ thể là sao đây?"Bạch Vũ Diệp Y cạn lời không biết nên giải thích từ đâu liền dè dặt nói: "Theo đánh giá vài ngày tiếp xúc này biết rằng Nguyệt tỷ tỷ chắc hẳn không phải người xấu nhỉ? Nên... Nguyệt tỷ tỷ còn nhớ Tiểu Hồ Ly vài ngày trước Phượng Lăng Lăng bế chứ?"Gật đầu nhớ lại cảnh Phượng Lăng Lăng vẫn đang bế một con Hồ Ly nhỏ nhắn."Là Y Nhi... lúc đó chưa hề hóa hình người, giải khai chút phong ấn hay đúng hơn là không thể khống chế chút linh lực nào nên không thể hóa về hình người." Diệp Y tiếp tục.Trừng mắt không thể tin được. Thì ra là con Tiểu Bạch Hồ kia. Thế rồi, Nguyệt Hàn vươn ngọc thủ đặt lên hai bên bắp tay Diệp Y, trực diện nhìn thẳng."Muội... đến từ đâu?" Lắc đầu: "Không biết."Xét theo ngoại hình lần trước có thể thầm đoán Bạch Vũ Diệp Y đến từ Đan Hồ Nhất Tộc nhưng... "Không cần biết hiện tại Y Nhi là ai. Ta vẫn mong muội không đi lầm đường vào Yêu đạo là được rồi! Hiện tại cũng nên thoát khỏi nơi phong nguyệt này càng sớm càng tốt!"Gật đầu, chờ Nguyệt Hàn sửa lại mái tóc mượt mà vẫn còn xõa đến tận thắt lưng cho Bạch Vũ Diệp Y. Xong, cả hai dần bước ra cửa phòng.