Nhậm Thương Khung phán đoán như vậy, không phải là hoàn toàn không có căn cứ.
Chiếc nhẫn bình thường, bất kể là kim loại gì chế thành, cũng chỉ là vật trang trí bình thường mà thôi, người bình thường tuyệt đối không có khả năng đem linh lực dung nhập vào trong chiếc nhẫn.
Mà chiếc nhẫn kia, Nhậm Thương Khung vừa cầm vào tay, liền có thể cảm giác được trong đó có một cổ linh lực cường đại chấn động. Linh lực chấn động này là do chủ nhân chiếc nhẫn thông qua thủ pháp đặc thù, đem linh lực cùng một trận pháp nho nhỏ dung hợp vào trong chiếc nhẫn, hình thành một đạo phòng ngự ngăn cản ngoại nhân xâm nhập.
Nói tóm lại, bên ngoài chiếc nhẫn đã có một đạo phòng ngự ngăn cản kẻ xâm nhập bất hợp pháp.
Nếu như người bên ngoài lấy được, không có pháp môn hóa giải, chiếc nhẫn kia chỉ là chiếc nhẫn bình thường, không có chỗ đặc thù gì.
Nhưng nếu có thể sử dụng thủ pháp đem đạo phòng ngự này mở ra, liền có thể đem những vật bên trong chiếc nhẫn lấy làm của riêng. Chiếc nhẫn lại biến thành trữ vật giới chỉ thuận tiện vô cùng.
Nhậm Thương Khung đem chiếc nhẫn kia cầm trên tay, quả nhiên là yêu thích không buông tay. Tự nhiên không khách khí lấy làm của riêng.
Phải biết rằng, trữ vật giới chỉ này, phải dùng đại thần thông mới có thể chế tác. Trúc Cơ kỳ võ giả, căn bản không có khả năng có được đồ chơi này.
Cho dù là Thiên Nhân cảnh cường giả, trừ khi kinh thái tuyệt diễm, của cải hùng hậu, mới có thể được trưởng bối ban cho.
Như ở Vân La Thành, mặc dù là người mạnh nhất trong thập đại gia tộc, cũng không có thể có được vật ấy.
Đây cũng là lý do mà cầm giới chỉ trên tay, Nhậm Thương Khung tim không ngừng gia tốc. Cái đồ chơi này tốt thì tốt, nhưng nếu để người khác phát hiện, cũng không biết sẽ đưa tới bao nhiêu phiền toái.
Bởi vậy, thứ này nên cất giấu thì tốt hơn. Chứ không có khả năng mang theo trên tay khoe khoang.
Đem chiếc nhẫn cùng con nghê chạm ngọc thu về, Nhậm Thương Khung lại hướng hai phần mộ kia cúi đầu ba cái, miệng lẩm bẩm:
- Hai vị tiền bối, bởi vì cái gọi là người chết là hết, các ngươi có ân oán gì, sau khi chết cũng thành mây khói. Ta an táng cho các ngươi, các ngươi cũng đừng oán hận ta lấy đi đồ đạc của các ngươi. Nếu để người khác hiện tranh chấp giết chóc, chẳng thà để cho ta lấy đi, sẽ không tạo ra sát nghiệp...
Nhậm Thương Khung nói xong, trường kiếm nơi tay, đem mười chữ hận trên vách núi xóa sạch, lúc này mới yên tâm hướng bên ngoài sơn động đi ra.
Nhậm Thương Khung trọng sinh một lần, hết sức cẩn thận. Dưới mắt hai bộ xương khô đã bị chôn vùi, quả quyết tra không ra đầu mối gì. Đầu mối để lại chỉ có mười chữ kia mà thôi. Hôm nay đem mười cái chữ "Hận" kia xóa bỏ, thì sẽ không còn dấu vết nào.
Hai bộ xương khô, trừ khi là thần, nếu không đừng hòng tra ra lai lịch của nó.
Lần này, có thể nói là đại thu hoạch. Trữ vật giới chỉ là nghịch thiên bảo vật không nói, cái con nghê chạm ngọc kia, Nhậm Thương Khung cũng biết không phải là phàm vật.
Huống hồ, mấu chốt nhất chính là Trảm Phong Vân bảo đao. Hôm nay bảo đao tới tay, lại để cho bước tiếp theo của Nhậm Thương Khung trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Có bảo đao trong tay, muốn cho Lữ gia thỏa hiệp, liền có chín thành nắm chặt.
Đương nhiên, chuyện này không có khả năng qua loa. Bảo đao này với tư cách là mồi nhử cho Lữ gia, vạn lần không thể để lộ phong phanh, nếu không phiền toái liền lớn hơn.
Lúc chạng vạng tối, Nhậm Thương Khung đang muốn xuống núi, trên đường xuống núi gặp được Tứ Hỉ Nhi.
- Tiểu ca, đã tìm được sao?
Tứ Hỉ Nhi rất thành thực hỏi.
- Ân, vận khí không tệ, ta đã tìm được. Tứ Hỉ đại ca, chuyện này ngươi biết ta biết, còn có mẫu thân ngươi biết rõ, đừng để cho người thứ tư biết, nhớ chưa.
Tứ Hỉ Nhi hơi sững sờ, lập tức gật đầu nói:
- Tốt, ta trở về cùng mẫu thân của ta nói một chút, chuyện này nhất định không hướng bên ngoài nói lung tung.
Sắc trời đã tối, đò qua Đào Hoa Độ đã nghỉ. Trừ khi bơi qua, nếu không chỉ có thể ở Đào Hoa Độ qua đêm.
Mẫu thân Tứ Hỉ được Nhậm Thương Khung đưa hai mươi lượng bạc, quả thực đem Nhậm Thương Khung trở thành ân công của mình. Đem thức ăn tốt nhất trong nhà, tất cả lấy ra, làm một bàn lớn thức ăn, so với dịp tết còn phong phú hơn.
Nhậm Thương Khung miệng ăn liên tục liền ba chén lớn. Trước nay chỉ quen ăn nhỏ nhẹ từng chút, cách ăn miếng lớn như thế này rất sảng khoái, cũng có một phong vị khác.
Ở Đào Hoa Độ nghỉ ngơi cả đêm, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Nhậm Thương Khung liền cáo từ rời khỏi. Chưa tới một canh giờ, liền về tới Vân La Thành.
Việc này chỉ tốn hai ngày thời gian, so trong tưởng tượng thì thuận lợi hơn nhiều.
Tiến vào cửa thành, Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không giống trống khua chiên, mà là một đường buồn bực, hướng về nhà đi đến. Vân La Thành thời điểm lúc này đang là phiên chợ, đã phi thường náo nhiệt. Vừa đi qua thành Bắc, đã thấy một quán trà bên cạnh cửa thành có hai đạo thân ảnh quen thuộc.
Hai đạo thân ảnh này, rõ ràng là phụ tử Đỗ lão hán cùng Đỗ Thanh Ngưu. Sắc mặt hai người hình như không được tốt lắm.
Mà bên cạnh bọn hắn, vây quanh mấy tên du côn đầu đường xó chợ, vẻ mặt như quan tòa.
Dưới chân Đỗ lão hán có một ít mảnh sứ vỡ. Đỗ lão hán khom người gôm từng mảnh sứ vỡ kia, khóc không ra nước mắt.
Đỗ Thanh Ngưu thì nghẹn đỏ mặt, siết chặt quả đấm, giống như đầu thú đang tức giận, hai mắt đỏ bừng, gân cổ nổi lên.
Nhậm Thương Khung từ nhỏ tại Vân La Thành lớn lên, chứng kiến những mảnh sứ vỡ trên đất kia, liền biết rõ đây là những trò lừa gạt của đám lưu manh tại Vân La Thành.
Lấy vài cái sứ bình, chuyên chọn những người tha hương mà ra tay. Cố ý va vào đối phương làm đồ sứ rơi xuống đất, sau đó liền đem đối phương vây quanh, nói đối phương đụng phải làm vỡ bảo bối của bọn họ, muốn bắt đền tiền.
Nói chung, những người này ra tay đều rất có mục đích, tuyệt đối không đánh bậy bạ. Nhất định Đỗ thị phụ tử là để lộ tài phú ra, nói cách khác, nếu không, nhìn bọn hắn ăn mặt bố y, bọn đầu đường xó chợ sao lại đem mục tiêu tập trung trên người bọn họ?
- Lão gia hỏa, bảo bối này bị vỡ, ngươi còn có thể làm lành lại sao? Tranh thủ thời gian, hoặc là cùng chúng ta lên nha môn, hoặc là bồi thường công tử nhà ta năm trăm lượng.
- Năm trăm lượng sao được? Bảo bối này công tử gia mua để tặng người, giá thị trường là một ngàn lượng.
Đỗ lão hán nghe được toàn thân run rẩy. Mặc kệ năm trăm lượng hay một ngàn lượng, với hắn mà nói đều là một con số rất lớn. Cái giá tiền này, cho dù đem hắn bán mười lần, cũng bồi không được số lẻ trong đó nữa là.
Đỗ Thanh Ngưu thì rướng cổ lên, kêu lớn:
- Là đám bọn ngươi đụng vào ta, dựa vào cái gì bắt ta bồi tiền? Chính các ngươi đi đường không cẩn thận, trách được ta sao?
Tên này quá trung thực chất phát, đến bây giờ còn chưa hiểu ra vấn đề gì, không nhìn ra đây là bọn lừa gạt chuyên nghiệp. Vẫn còn cố theo lý mà cãi. Hai bên người xem náo nhiệt, đều âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm hai nông dân này hôm nay quá xui xẻo. Đụng phải những Hỗn Thế Ma Vương này, không đem gia sản bồi lên, thì làm sao thoát thân được?
Bên trong quán trà, một cái tam lưu quần là áo lượt đang chậm rãi uống trà, động tác khoa trương móc lỗ tai:
- Người này miệng rất cứng a? Đụng hư mất đồ vật của bổn công tử, còn muốn chống chế hay sao?
Loại quần là áo lượt như thế này, Vân La Thành không có một vạn cũng có tám ngàn, Nhậm Thương Khung tự nhiên là nhận thức không hết. Thấy Đỗ thị phụ tử bị thiệt thòi, tự nhiên không thể ngồi yên mà xem.
Đi ra phía trước, một cước đá văng những mảnh sứ vỡ kia:
- Thanh Ngưu đại ca, ngươi không đi quý phủ báo danh, ở chỗ này làm cái gì?
Đỗ thị phụ tử nghe được thanh âm này, lập tức giống như được cứu thoát khỏi biển lửa. Đỗ lão hán thân thể vốn không còn sức lực, thoáng cái liền thẳng băng lên.
Nhìn lại, phát hiện Nhậm Thương Khung ăn mặc một thân thô y. Đỗ lão hán càng thêm nhịn không được nói thầm, Nhậm Gia Nhị thiếu gia này quả nhiên không giống với người thường, như thế nào lại thích ăn mặc nghèo hèn như vậy?
Vừa muốn nói chuyện, Nhậm Thương Khung lại khẽ lắc đầu, ý bảo bọn hắn không nên mở miệng.
Cái quần là áo lượt kia thấy cách ăn mặc của Nhậm Thương Khung, đầu làm động tác giãn gân cổ, điển hình như một tên đầu đường xó chợ sắp đánh nhau.
Ánh mắt ngạo mạn liếc nhìn Nhậm Thương Khung, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là cái điểu nhân ở đâu?
Nhậm Thương Khung làm sao có thể cùng loại hạ lưu này chấp nhặt, căn bản không có để ý hắn nói cái gì, hướng Đỗ Thanh Ngưu nói:
- Thanh Ngưu đại ca, dẫn cha ngươi đi tới quý phủ trước đi.
Đỗ Thanh Ngưu gãi gãi đầu, nói ra:
- Tiểu muội của ta nói, nói ta ở quán trà này đợi nàng ah.
Tên này đúng là quá khờ khạo, chẳng biết xem xét thời thế gì cả.
Nhậm Thương Khung nghĩ thầm thì ra là thế, đang muốn mở miệng.
Tên kia quần là áo lượt thình lình nắm chén trà trong tay, một ly trà nóng hổi bay thẳng đến cổ Nhậm Thương Khung.
Lần đánh lén này làm cho Đỗ Thanh Ngưu chấn động, đang muốn đẩy Nhậm Thương Khung ra. Đã thấy thân ảnh Nhậm Thương Khung tựa như một làn gió, tay áo quét qua chén trà kia, giống như ảo thuật, chén trà kia lập tức bay ngược trở lại. Nước trà nóng hổi ngưng tụ thành một cây thủy tiễn, trực tiếp bắn vào trong mồm của tên công tử quần là áo lượt kia.
Hét thảm một tiếng, tên công tử không ngừng gào khóc thảm thiết, hai tay cố gắng làm dịu đi vết bỏng.
Biến cố này, trực tiếp làm cho những tên đầu đường xó chợ kia sợ cháng váng. Cảm tình đã gặp cao thủ ah.
Tên công tử quần là áo lượt kia bị một ngụm trà nóng bắn tới, đầu lưỡi đã bị phỏng đỏ au, giống như con chó gặp trời nóng, đầu lưỡi duỗi ra bên ngoài không ngừng.
Tiếng hét thảm này làm cho một gã công tử khác ở bên đường nghiêng đầu nhìn lại. Nhìn thấy bộ dáng tên công tử quần là áo lượt kia, nhịn không được hỏi:
- Lục nhi, ngươi làm gì vậy?
Nghe thanh âm này, Nhậm Thương Khung nở nụ cười. Quả nhiên là không khéo không thành sách. Người nghiêng đầu hỏi thăm này, không phải Hầu tam thiếu gia thì còn ai vào đây nữa?