Ứng Vô Nhai xưa nay rất cường thế, luôn dùng thủ đoạn độc ác, giết gà dọa khỉ, mới có thể làm cục diện ổn định. Nhưng mà, thế cục ổn định này, đã bắt đầu sụp đổ.
Một gã tộc đệ vội vàng chạy vào:
- Đại nhân, thân vệ bên ngoài, toàn bộ bị đánh tơi bời, bây giờ đều chạy trốn. Còn có, mười vạn thành vệ của Vân Tụ Thành, trên có tướng lãnh, dưới đến vệ sĩ, đều chạy tứ tán, hiện tại, hệ thống phòng ngự của Vân Tụ Thành, đã gần như hỏng mất.
- Đại nhân...
Một đám Ứng gia đệ tử chạy vào, tin tức mang đến đều là tin xấu.
Biểu tình của Ứng Vô Nhai không ngừng biến hóa. Hiển nhiên, phẫn nộ trong nội tâm của hắn, cũng tới một đỉnh điểm. Vốn, Ứng Vô Nhai cảm thấy, hắn làm Đà chủ rất thành công, ở Thiên Thương phân đà nói một không hai, cho tới bây giờ, không có người nào dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Không nghĩ tới, hôm nay Nhậm Thương Khung chỉ nói mấy câu, lại làm cho toàn bộ sắp xếp của hắn tan rã. Nếu không phải chuyện đã phát sinh ra, trước đó ai nói, Ứng Vô Nhai hắn sẽ cười khảy bỏ qua.
Ứng Vô Nhai cười rộ lên:
- Hỗn loạn mới thấy chân tâm. Chư vị đối với ta trung tâm, ta xem ở trong mắt. Còn những tên kia, sau này Đà chủ sẽ tính sổ với bọn hắn. Hừ, xem như Nhậm Thương Khung này có ba đầu sáu tay, là Cung phụng của Bách Thảo Đường, thì tính sao? Các ngươi nghĩ rằng, Ứng Vô Nhai ta sẽ thúc thủ chịu trói sao?
Ứng Vô Nhai cười lạnh liên tục:
- Nhậm Thương Khung hắn ỷ vào thân phận Chân Kiếm Đạo truyền nhân, lại không biết, trên Chân Kiếm Đạo, còn có Âm Dương Đạo, Lưu Vân Đạo cùng với Trảm Không Đạo. Đông Long, ngươi tổ chức một chút, bố trí đại trận. Cẩn thận bảo vệ đại môn phủ đà chủ, có động tĩnh, lập tức thông báo. Mộ Dung, ngươi tổ chức nhân thủ, bày ra trận thế, bảo vệ cửa sau, tuyệt đối không thể để một ai đi vào. Nhậm Thương Khung kia ở trên không tác chiến, cho dù uy thế có mạnh. Tới phủ đà chủ của ta, cấm chế hàng nghìn hàng vạn, hắn có muôn vàn thần thông, cũng thi triển không ra.
Ứng Vô Nhai uy thế hiện ra, lập tức làm cho những người khác trong lòng chấn động, không khỏi sinh ra mấy phần tin tưởng.
- Hừ, ta chỉ nói cho các ngươi biết. Hoạn nạn thấy chân tình. Lúc này đây, coi như các ngươi trải qua khảo nghiệm, theo ta vượt qua cửa ải khó khăn này, sau này, chúng ta cùng hưởng phú quý. Nhớ kỹ, ta chỉ cần các ngươi kiên định ba ngày. Ba ngày sau, chờ vị đại nhân kia bế quan đi ra, thì lúc đó chính là tử kỳ của Nhậm Thương Khung này.
- Vị đại nhân kia?
Mộ Dung mặt lộ vẻ kinh hỉ:
- Đà chủ đại nhân, cấp trên quả nhiên là phái người đến?
Ứng Vô Nhai ảm đạm cười:
- Việc này rút giây động rừng, cấp trên không có khả năng ngồi nhìn Nhậm Thương Khung làm xằng làm bậy. Tốt rồi, không cần nhiều lời. Lần này đi qua, từ nay về sau sẽ vô tư.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, lần này Bách Thảo Đường phái ra Nhậm Thương Khung là Đại Đạo truyền nhân đến điều tra, đã là cực hạn. Lần này nếu điều tra không có kết quả, việc này từ nay về sau chính là không giải quyết được gì.
Nghe Ứng Vô Nhai nói như vậy, tinh thần tất cả mọi người đều tỉnh táo, gật đầu đáp ứng. Vốn đã có chút mất tin tưởng, lại lần nữa tìm về.
- Vô Ưu, ngươi theo ta một chút.
Ứng Vô Nhai đối với tộc đệ này, thập phần bảo vệ, cũng không có phái hắn đi hộ viện.
Ứng Vô Ưu gật gật đầu, đi theo Ứng Vô Nhai vào mật thất.
- Vô Ưu, ngươi tổ chức một chút, tinh anh đệ tử của gia tộc, lấy ra một bộ phận. Không cần vượt qua mười, ngươi dẫn đầu, theo mật đạo ra khỏi thành. Nhớ kỹ, một đường hướng nam, hướng Man Hoang chi địa. Không cần quay đầu lại, đến Man Hoang đệ tam trọng, tìm Bái Nguyệt bộ lạc, tìm một người tên là Hồ Tung thủ tịch Chiến Thần. Nhớ lấy, nhớ lấy.
Ứng Vô Ưu sắc mặt cả kinh:
- Đại ca, ngươi không phải nói, cấp trên có phái cường giả trợ trận sao? Như thế nào....
- Vô Ưu, đến nước này, chúng ta phải có chuẩn bị. Nếu vị đại nhân kia, có thể đả bại Nhậm Thương Khung, thì các ngươi lén trở về. Vạn nhất thua, chúng ta lưu lại hương khói cho gia tộc, cũng không sợ tương lai không có cơ hội trở mình. Ngươi yên tâm, nếu ta thấy thời cơ bất lợi, sẽ lập tức lui lại. Còn Thiên Thương phân đà này, nên bỏ qua thì bỏ qua, ta không thèm để ý.
Ứng Vô Ưu nghe mà nơm nớp lo sợ, biết đây là Đà chủ đại nhân chuẩn bị đường lui. Hai tay cùng làm, không quản sự tình phát triển đến mức nào, hắn đều có thể ứng đối tự nhiên.
Ứng Vô Nhai thấy Ứng Vô Ưu biểu tình nghi hoặc, quát:
- Vô Ưu, không cần do dự, nhớ kỹ, mạch máu gia tộc, đang ở trong tay ngươi. Ngươi nếu do dự, bị người phát hiện, như vậy Ứng gia ta, thực có bị diệt môn.
Ứng Vô Ưu toàn thân giật mình, liên tục gật đầu:
- Vâng, đại ca, ta đã biết.
Ứng Vô Ưu cũng là người tinh tế, nếu không cũng không được Ứng Vô Nhai ủy thác trọng trách. Ở thời khắc mấu chốt như thế này, hắn cũng biết sự tình nặng nhẹ.
Quyết định thật nhanh, nói:
- Đại ca, ta đi chuẩn bị, đêm nay thừa dịp trời tối sẽ rời đi.
- Ân, nhanh đi, không cần đả thảo kinh xà, không cần do dự. Một khi xuất phát, không được quay đầu lại.
Hai huynh đệ đi ra mật thất, Ứng Vô Nhai ở trong phủ đà chủ, chung quanh tuần tra một phen, bảo đảm không có gì sơ sót.
Mà Ứng Vô Ưu, thì bước nhanh trở vô nội viện, cũng chính là tổng bộ của Ứng thị. Không dấu vết mang đi vài tinh anh đệ tử.
- Tộc trưởng có lệnh, các ngươi theo ta đi lo liệu một đại sự. Nhiệm vụ này, phải giữ bí mật, ai cũng không thể tiết lộ, ngay cả người nhà các ngươi.
- Vâng.
Nghe nói là mệnh lệnh của tộc trưởng, cũng là Thiên Thương phân đà Đà chủ, những tộc nhân đệ tử này, vẫn coi Ứng Vô Nhai là thần tượng.
Mệnh lệnh của thần tượng, tự nhiên không dám chậm trễ, một đám rất tích cực, coi là vinh quang lớn nhất.
Ứng Vô Ưu điểm chín tên tên đệ, ánh mắt lạnh nhạt đảo một vòng, trong lòng cũng cảm thán, những người không được chọn, có lẽ vài ngày nữa, kết cục chính là thi cốt vô tồn.
Nghĩ đến việc gia tộc có thể sụp đổ, phá thành mảnh nhỏ, âm dương phân cách, trong lòng Ứng Vô Ưu nhiều ít có chút trầm trọng.
Khoát tay chặn lại, quát:
- Chín người các ngươi, tại chỗ đợi mệnh, những người khác, giải tán.
Ứng Vô Ưu hiện tại, sẽ chờ trời tối, theo mật đạo trốn đi. Mật đạo này, là đại bí mật của gia tộc, trừ hắn và Ứng Vô Nhai ra, cho dù là Mộ Dung, cũng không biết tồn tại của nó.
Ứng Vô Ưu chưa có gia thất, cũng không có huynh đệ máu mủ. Tuy tất cả phía dưới đều là đồng tộc, nhưng truyền qua nhiều đời, quan hệ huyết thống phai nhạt, tự nhiên không đến mức có thống khổ của sinh ly tử biệt.
Trở lại cư thất của mình, thu thập một chút, tiếp theo cũng không lo lắng, chỉ chờ trời tối.
Hoàng hôn tiến đến, bóng đêm dần dần buông xuống. Ứng Vô Ưu đi ra gia môn, hướng địa điểm tập hợp đi đến. Chỉ là, Ứng Vô Ưu lại không có phát hiện, ở một nơi tối tăm phía sau hắn, một chất lỏng màu vàng đang chậm rãi di động, dọc theo góc tường, không ngừng theo đuôi hắn.
Chất lỏng màu vàng này, mới nhìn giống như một đống nước thải. Nhưng mà, nếu nhìn kỹ, thì thấy nó rất cổ quái.
Ứng Vô Ưu đi đến nơi tập hợp, thấp giọng nói:
- Đều đi theo ta, không được ồn ào. Chú ý, nhiệm vụ lần này không giống tầm thường, tất cả phải nghe hiệu lệnh của ta mà làm việc.
- Vâng.
Những đệ tử này, đều rất trẻ tuổi, đối với cường giả như Ứng Vô Nhai cùng Ứng Vô Ưu này, đều là thập phần sùng bái.
Mang theo chín gia tộc tinh anh này, Ứng Vô Ưu một đường xuyên qua, đi vào mật đạo trong mật thất. Cơ quan mật thất mở ra, xuất hiện một cái động khẩu.
Nhìn thấy động khẩu này, những tinh anh đệ tử này đều lộ vẻ kinh nghi. Nhưng bọn hắn đều là đệ tử tinh anh của gia tộc, bị huấn luyện nghiêm khắc. Cho nên mặc dù thấy cổ quái, cũng không đến mức thất thố, càng không có lớn tiếng ồn ào.
- Theo trình tự, từng người đi xuống. Ta đi sau cùng.
Ứng Vô Ưu truyền mệnh lệnh.
Những tinh anh đệ tử này, tay chân đều rất nhanh nhẹn, một đám nối đuôi nhau đi vào.
Ứng Vô Ưu cũng chui vào theo, chậm rãi đóng lại mật thất, không lưu lại một chút sơ hở.
Nói như vậy, bọn họ chẳng khác nào là thần bí mất tích, cho dù có người hoài nghi, cũng hoài nghi không đến nơi đây. Dù sao, mật đạo này, là ở trung tâm khu vực của gia tộc.
Chỉ là, Ứng Vô Ưu lại không có phát hiện, trong nháy mắt mà hắn đóng cửa mật khẩu, chất lỏng màu vàng kia, cũng nhanh chóng lẻn vào, một đường theo đuôi.
......
Trên không Vân Tụ Thành, Nhậm Thương Khung ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, hai tay ôm ngực, ngẫng đầu nhìn trời. Hắn đã phái ra hai Lưu Kim Khôi Lỗi, một cái giám sát nội viện Ứng Vô Nhai, một cái giám sát động tĩnh phủ đà chủ.
Hắn an bài như vậy, tự nhiên có đạo lý của hắn. Nếu Ứng Vô Nhai có tính toán, tất nhiên trước hết sẽ an bài người trong gia tộc.
Cho nên, giám sát tộc nhân của Ứng Vô Nhai, đây là việc trọng yếu.
Ngay lúc Nhậm Thương Khung thưởng thức bóng đêm, bỗng nhiên thần thức truyền đến một tia cảm ứng. Nguyên lai, hắn khống chế Lưu Kim Khôi Lỗi, phát trở về một ít manh mối.
Tuy rằng Lưu Kim Khôi Lỗi không có ý thức chủ động, nhưng Nhậm Thương Khung truyền linh thức của hắn cho Lưu Kim Khôi Lỗi, cũng coi như bước đầu có một ít linh trí.
Nhậm Thương Khung hơi cảm ứng chút một, trong lòng mừng rỡ:
- Mật đạo ra khỏi thành? Ứng thị tinh anh sao? Ứng Vô Ưu tự mình mang đội?
Nhậm Thương Khung cơ hồ muốn lớn tiếng bật cười, thật sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử a, Ứng Vô Ưu này, là tâm phúc thứ nhất của Ứng Vô Nhai, cũng là tộc đệ của Ứng Vô Nhai.
Có thể nói, toàn bộ hành vi phạm tội của Ứng Vô Nhai, Ứng Vô Ưu cơ hồ là bắt tay tham dự. Người này tới tay, chính là có thêm một chứng cứ chính xác nữa.
Bắt sống…
Ý niệm duy nhất trong đầu Nhậm Thương Khung, chính là bắt sống người này.
Lưu Kim Khôi Lỗi ra tay, lấy thực lực Thần Thông trung kỳ, đi bắt vài hậu bối đệ tử, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Khó giải quyết nhất là Ứng Vô Ưu, cũng bất quá chỉ là Cửu Chuyển Kim Đan mà thôi. Nếu không phải muốn bắt sống, chỉ sợ một quyền của Lưu Kim Khôi Lỗi, là có thể giết chết mấy lần.
Đáng thương cho Ứng Vô Ưu, mới vừa ra đến cửa thành, còn chưa kịp vui sướng, thì đã bị bắt sống. Dây thừng kim quang bó chặt như bánh chưng, trực tiếp mang Ứng Vô Ưu trói trở về.
Còn những tinh anh đệ tử kia, thì toàn bộ giết hết, buộc làm một đoàn, giống như một xâu châu chấu.
Nhậm Thương Khung cười ha hả:
- Ứng Vô Nhai, ngươi quả nhiên là không chiến mà chạy, cái gọi là tinh anh đệ tử này, ta tặng lại cho ngươi.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch......
Nói xong liền ném chín cái xác kia xuống.