Nhậm Thương Khung thấy một màn như vậy, hai mắt muốn nứt. Trong nội tâm giống như bị cương châm đâm một phát. Hai tay ở dưới tay áo, đã không tự giác tạo thành nắm đấm.

Bước nhanh đến phía trước đem mẫu thân đỡ dậy..., Nhậm Thương Khung lòng tràn đầy áy náy. Đời trước, mình thật đúng là khốn kiếp, mang tiếng là một thiên tài, lại bởi vì tính cách cố chấp, trong gia tộc một mực không có thể đi vào chủ lưu quyển tử, lại để cho mẫu thân không ngừng chiếu cố.

Trước mắt, mặc dù là năm năm trước, mẫu thân có vẻ trẻ hơn chút ít. Nhưng trên trán nếp nhăn đã đầy, hiển nhiên đều là bởi vì lo lắng cho hai huynh đệ hắn mà nên.

Nếu như nhớ không lầm, mẫu thân hiện tại chỉ có ba mươi sáu tuổi, vốn phải là ăn ngon mặc đẹp, trải qua sinh hoạt thanh thản thượng đẳng...

Thế nhưng mà...

Nhậm Thương Khung cố gắng ngăn chặn cảm xúc day dứt trong lúc này, đem mẫu thân ngăn ở phía sau, lạnh lùng nhìn Nhậm Thanh Hồng.

Nhậm Thanh Hồng hiển nhiên không đem Nhậm Thương Khung để vào mắt, từ trên xuống dưới nhìn Nhậm Thương Khung vài lần, ngữ khí khoa trương mà cười nói:

- Thương Khung đường đệ, ngươi không thành thành thật thật nằm trên giường bệnh, chạy đến cùng ta hỉ mũi trừng mắt, chẳng lẽ là không phục?

Kiếp trước Nhậm Thương Khung, chính là thiên tài có được đại đạo hạt giống. Tuy nhiên lúc này kiếp trước, đại đạo hạt giống của hắn còn không có thức tỉnh, nhưng phương diện thực lực, cũng không thua kém Nhậm Thanh Hồng.

Nhậm Thanh Hồng sở dĩ dám kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ cũng là đoán chừng hắn kinh mạch đảo nghịch, bệnh thể chưa lành.

Chỉ là, Nhậm Thanh Hồng nằm mơ cũng không nghĩ ra. Nhậm Thương Khung đứng ở trước mặt hắn lúc này, đã là hai đời ý thức kết hợp.

Cùng Yêu tộc đánh một trận chiến cuối cùng, luồng oán khí cùng hối hận cường đại kia, phảng phất hội tụ thành một cổ ý niệm nghịch thiên, trọng sinh đến năm năm trước, làm cho Nhậm Thương Khung giờ phút này đã xảy ra biến hóa trời long đất lở.

Bất luận phương diện tinh thần lực, hay là phương diện tu vị, trong lúc vô hình đó, đều đã mang đến cải biến thoát thai hoán cốt.

Không thể tin được nhất chính là, ý niệm nghịch thiên này, vậy mà phá tan cực hạn tu luyện, làm thức tỉnh đại đạo hạt giống trong cơ thể hắn!

Tuy nói, trong nháy mắt tu vị không có khả năng bạo tăng, nhưng kinh mạch đảo nghịch mang đến tổn thương, sớm đã khỏi, tu vị thậm chí còn có tiểu phúc tăng lên.

Bởi vậy, muốn động thủ, Nhậm Thương Khung hoàn toàn có thực lực đánh Nhậm Thanh Hồng nằm sấp.

Bất quá, Nhậm Thương Khung bây giờ đã không phải là Nhậm Thương Khung kiếp trước tính cách cực đoan, ba hai câu không hợp liền đánh đấm.

Thu thị biết rõ tính cách nhi tử, sợ gây chuyện, nắm lấy cánh tay Nhậm Thương Khung.

- Thương Khung, con đừng nóng giận...

Nhậm Thương Khung vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của mẫu thân, ôn nhu nói:

- Mẹ, người yên tâm. Cùng loại này tức giận, hài nhi còn không có mất nhân cách như vậy. Cái thằng này xưa nay cùng con khiêu chiến, con có thể không so đo. Nhưng là vừa rồi người đã nghe thấy rồi đó, hắn chửi, mắng người cái gì?

Nhậm Thanh Hồng hung hăng càn quấy cười to:

- Mắng cái gì? Có muốn ta lập lại một lần nữa hay không? Ti tiện phụ, sinh ra một đôi tiện chủng... Ah!

Phanh!

Nhậm Thanh Hồng một câu nói còn không có mắng xong, bỗng nhiên người trước mắt ảnh lóe lên. Cơ hồ cùng lúc đó, hắn chỉ cảm giác bờ môi, hàm răng, đầu lưỡi trong nháy mắt toàn bộ vặn vẹo đè ép cùng một chỗ...

Một đấm nặng nề nện lên mặt hắn, trực tiếp đánh hắn ra ba bốn trượng xa.

Ah PHỐC…

Một ngụm máu tươi phun ra, Nhậm Thanh Hồng rốt cuộc mắng không ra câu thứ hai.

Nhậm Thương Khung dạo bước tiến lên, một cước dẫm nát ngực Nhậm Thanh Hồng, thản nhiên nói:

- Một quyền này không lấy tính mệnh của ngươi, đơn giản là ta và ngươi họ đều mang một chữ "Nhậm". Lần sau, nếu ngươi lại tiến vào đình viện của ta mà ồn ào, nhục mạ mẫu thân của ta nửa câu, ta sẽ giết ngươi.

Nhậm Thanh Hồng há hốc mồm, Ah một tiếng, lại phun ra một búng máu.

Nhậm Thương Khung nhíu mày:

- Tự mình cút ra ngoài, đừng ô uế sân nhỏ của ta.

Nhậm Thanh Hồng cho dù đầu óc thiếu gân, cũng biết thời điểm này cùng Nhậm Thương Khung đôi co, là tự tìm khổ. Vừa rồi trong nháy mắt, ánh mắt hắn thoáng nhìn ra sát ý trong mắt Nhậm Thương Khung, trong lòng thậm chí ngay cả dũng khí tranh luận cũng không có.

Cái loại sát ý cường đại này, căn bản không phải con người có khả năng có. Mà như là ác ma từ Địa ngục đi tới.

Hắn nào biết được, đã trải qua một trận chiến cuối cùng cùng Yêu tộc, trải qua sanh ly tử biệt, trải qua sinh tử luân hồi, tâm chí của Nhậm Thương Khung, sớm đã thoát thai hoán cốt!

Nhìn Nhậm Thanh Hồng té chạy ra sân nhỏ, hai ánh mắt từ hai góc độ không giống nhau, một xa một gần, tập trung trên mặt hắn, rõ ràng tràn ngập sửng sốt cùng kinh ngạc.

Thu thị không thể tưởng tượng, nha hoàn tiểu Kỳ, cũng là trợn mắt há hốc mồm.

Đây là Nhậm Thương Khung sao?

Một quyền đem Nhậm Thanh Hồng đánh cho thổ huyết mà chạy?

Này cũng thôi đi, mấu chốt là, vừa rồi trong nháy mắt đó, từ trên người Nhậm Thương Khung xuất ra một loại khí chất cường đại vô cùng, ngay cả hai nữ nhân không luyện võ, cũng cảm thấy khác thường.

Nhậm Thương Khung khóe miệng giương lên, biết rõ một kích vừa rồi có chút dọa người.

Đời trước của hắn, tính cách cố chấp âm lãnh, chỉ cần đó là việc mà mình ưa thích thì nhất định không buôn tay. Nhưng cũng không cường thế.

Thế nhưng mà vừa rồi, từ lúc đi ra ngoài, đến động thủ, căn bản không có nửa câu nói nhảm, cũng tuyệt không dây dưa dài dòng. Nhậm Thanh Hồng lắm mồm, trực tiếp một quyền đánh bay, gọn gàng linh hoạt!

Tính cách này cùng kiếp trước của hắn, xác thực khác khá xa. Khó trách mẫu thân cùng tiểu Kỳ đều cảm thấy kinh ngạc.

Nhậm Thương Khung nhìn chung quanh, cảm xúc dâng trào. Nhìn đình viện quen thuộc, từng cọng cây ngọn cỏ, hòn non bộ, hồ cá,… hoàn toàn là bố cục của năm năm trước.

Hết thảy, đều thân thiết như thế, thuận mắt như thế!

Ánh mắt băn khoăn một vòng, lại trở về trên mặt mẫu thân cùng tiểu Kỳ. Nhìn mẫu thân năm năm trước đã có chút tang thương, Nhậm Thương Khung bỗng nhiên cười to ba tiếng, dòng nước mắt đã xuôi theo gò má rơi xuống.

Mất mà được lại, quả nhiên là mất mà được lại.

Nhậm Thương Khung đi nhanh quỳ rạp xuống trước mặt mẫu thân, hai tay ôm lấy hai chân mẫu thân, nói to một tiếng:

- Mẫu thân!

- Con ta, con ta...

Thu thị thấy nhi tử lúc vui lúc buồn, cũng không biết nên làm thế nào, chỉ vuốt ve đầu nhi tử.

Khóe mắt cũng chứa đầy nước mắt.

Chỉ là, nước mắt này, là nước mắt hạnh phúc.

Biểu hiện vừa rồi của nhi tử, làm cho nàng lần thứ nhất cảm nhận được, đây là tình cảm chân thật của nhi tử, là lần biểu hiện thứ nhất của con trai mà nàng cảm thấy kiêu ngạo...

Mặc kệ nhi tử biểu hiện khác thường như thế nào, loại biến hóa này, cuối cùng là đáng mừng!

- Mẫu thân, trước kia hài nhi không hiểu chuyện, làm người chịu khổ. Hài nhi thề, bắt đầu từ hôm nay, hài nhi tuyệt không để cho người thân bên cạnh chịu một chút ủy khuất!

Nhậm Thương Khung ánh mắt sáng quắc, quay đầu hướng tiểu Kỳ vẫy tay:

- Kể cả tiểu Kỳ!

Tiểu Kỳ sắc mặt đỏ lên, hiển nhiên thiếu gia hứa hẹn kiểu này, làm cho nàng nhất thời thụ sủng nhược kinh, chân tay luống cuống, hai tay không biết để vào đâu. Trong miệng lẩm bẩm:

- Ta đi xem thuốc sắc xong chưa.

Thấy một màn ấm áp này, trong lòng Nhậm Thương Khung cảm khái, chính mình kiếp trước thật đúng là đủ phá hoại, người thân bên cạnh, vậy mà một cái kết cục tốt đều không có...

Thu thị sau khi vui mừng, liền bắt đầu suy nghĩ nên giải quyết hậu quả như thế nào. Có chút ít sầu lo mà nói:

- Hài nhi, con đánh Thanh Hồng, ngược lại không quan trọng. Chỉ sợ Nhị bá con không dễ nói chuyện. Mặc dù Nhị bá là trưởng bối, sẽ không làm khó, nhưng ca ca của Thanh Hồng là Thanh Vân, là người mạnh nhất đời thứ ba của gia tộc...

Nhậm Thương Khung tùy ý cười cười:

- Mẹ, Nhậm thị mạnh nhất đời thứ ba, không nằm trong nhà bọn hắn. Mẫu thân không cần lo, hãy đợi đấy.

Khi nói xong lời này, Nhậm Thương Khung căn bản không cần dùng cái khí thế gì để tăng thêm uy thế. Có được năm năm trí nhớ trọng sinh, có quá nhiều chuyển biến đời người, có quá nhiều cơ hội chờ hắn. Những cơ hội này chỉ cần lợi dụng tốt, sẽ trở thành vốn liếng của hắn. Mà những vốn liếng này, trợ giúp hắn bao trùm cả Vân La Thành là dư xài!

Nhậm thị gia tộc đời thứ ba mạnh nhất, hắn căn bản không đặt vào mắt.

Huống hồ, nếu như trí nhớ không sai, trước mắt gia tộc sẽ gặp một nguy cơ rất lớn.

Kiếp trước, tràng nguy cơ này làm tổn hao hai phần ba cao thủ của Nhậm thị gia tộc. Ngược lại một mạch của Nhậm Thương Khung, bởi vì địa vị không tốt, không có tiến vào dòng chính, nên được bảo toàn.

Xuất phát từ phần cân nhắc này, Nhậm Thương Khung há có tâm tư đi làm những việc vô bổ.

Thu thị còn tưởng rằng nhi tử vì nàng giải sầu. Cố ý nói lời này an ủi nàng. Thở dài:

- Thương Khung, thời điểm con ở trong bụng mẹ, liền đã tỏa sáng, tại trong cơ thể con có đại đạo hạt giống. Nếu có thể thức tỉnh, tự nhiên có thể cạnh tranh vị trí đệ nhất đời thứ ba. Ai... Mười sáu năm trước, khi đó phụ thân ngươi tại Vân La Thành, danh tiếng cường thịnh, ai thấy cũng cung kính ba phần? Nếu không như thế, như thể nào được Thiên Các chọn trúng, như thể nào đạt được tam cấp Nguyệt Hoa Huân Chương? Lúc ấy Vân La Thành, có sáu hài tử từ trong bụng mẹ gieo xuống đại đạo hạt giống. Hình như đã thức tỉnh ba bốn cái rồi?

Nhậm Thương Khung cười hắc hắc:

- Mẹ, người nói đại đạo hạt giống của ta chưa thức tỉnh, đó là chuyện xưa rồi.

- Cái gì?

Hai mắt Thu thị có chút ít ưu sầu, thời điểm nghe hắn nói như thế, bỗng nhiên hai mắt liền sáng như hai cây đuốc, bắn ra một loại hào quang cuồng hỉ, gắt gao nhìn thẳng Nhậm Thương Khung, thân hình mảnh mai có chút phát run.

- Mẹ, không nói gạt người, hài nhi lần này trên giường bệnh, tự mình suy xét. Bỗng nhiên thần trí thanh minh, tìm được chỗ then chốt. Đại đạo hạt giống liền thức tỉnh. Nếu không như thế, người cho rằng ta một quyền có thể đánh Nhậm Thanh Hồng thổ huyết sao?

So với việc trọng sinh, so với hạnh phúc việc mất mà được lại. Thức tỉnh đại đạo hạt giống, ngược lại không đáng nhắc tới.

Chỉ là, Nhậm Thương Khung kiếp trước, tới hai năm sau mới giác tỉnh đại đạo hạt giống. Khi đó, cũng đã bỏ lỡ gia tộc bình xét, bỏ lỡ Vân La Thành thịnh hội, bỏ lỡ Thiên Các mười sáu năm một lần tuyển bạt nhân tài.

Vận mệnh có đôi khi hà khắc như vậy, lỗi lầm kiếp trước, gây ra vô số bất hạnh.

Mà lần này, vận mệnh biến hóa, chẳng những cho hắn cơ hội sống lại, còn thoáng cái đã thức tỉnh đại đạo hạt giống của hắn!

Thu thị thời điểm lúc này, đã hoàn toàn bị hạnh phúc đánh bại, vui mừng không cách nào tự kiềm chế.

Nhi tử thức tỉnh đại đạo hạt giống, đây cơ hồ là khúc mắc lớn nhất của nàng trong những năm gần đây. Lại hoàn toàn không nghĩ tới, giờ phút này đã hoàn toàn được cởi bỏ!

Hơn nữa nhi tử vừa rồi biến hóa khác thường, làm cho nàng rốt cục vững tin, tiểu nhi tử làm cho nàng lo lắng không thôi đã thông suốt rồi!

Thu thị đang định nói gì đó, thì tiếng bước chân của tiểu Kỳ truyền đến:

- Thiếu gia, thuốc sắc xong rồi, nhân lúc còn nóng uống a?

- Đúng vậy a, hài nhi, đây là thuốc mà mẹ cố ý sắc cho con, nhân lúc còn nóng mà uống, rất tốt cho thân thể.

Nhậm Thương Khung mũi ngửi hai cái, ngửi một chút, liền biết rõ bát thuốc này giá trị xa xỉ. Dùng tình trạng kinh tế trước mắt của gia đình, kiếm được bát thuốc này, chỉ sợ cũng không dễ. Trong lòng đau xót, càng cảm thấy thua thiệt.

Thu thị thấy hắn do dự, chỉ sợ nhi tử không chịu uống thuốc, khuyên nhủ:

- Hài nhi, nhân lúc còn nóng mà uống. Bồi bổ thân thể, điều dưỡng một chút. Hôm nay đã là ngày tám đầu tháng, còn có bảy ngày là tới đại thọ bảy mươi của Tổ Mẫu con...

- Cái gì?

Ngày tám đầu tháng! Còn bảy ngày nữa là đại thọ bảy mươi của Tổ Mẫu.

Hai tin tức này giống như tia chớp đánh vào đầu hắn, làm cho Nhậm Thương Khung chấn động. Hai tay đang muốn tiếp nhận chén thuốc, đột nhiên run rẩy một trận, hai mắt bắn ra hào quang giống như điện.

Hắn lập tức nắm cổ tay tiểu Kỳ, hỏi:

- Tiểu Kỳ, bây giờ là giờ nào?

- Thiếu gia, mới qua giờ Mùi, bây giờ là giờ Thân.

Tiểu Kỳ trả lời, lại để cho sắc mặt Nhậm Thương Khung một lần nữa biến đổi. Trên trán đổ mồ hôi to như hạt đậu, quay đầu vội hỏi:

- Mẫu thân, ca ca buổi trưa hôm nay, có tới đây chưa?

- Ngươi nói Tinh Hà? Hắn khoảng giờ ngọ có tới một lần, tới phòng ngươi nhìn một chút, thấy ngươi không tỉnh, hắn ngồi chốc lát liền đi.

Nhậm Thương Khung ngực như gặp phải trọng kích, sắc mặt trắng bệch.