Phương Huy đang dùng bữa tối. Với tư cách một trong hai mươi thủ hạ đắc ý nhất của Nguyên Bạch Lộc, Phương Huy đối với địa vị trước mắt rất thỏa mãn.
Có động phủ tư nhân, tự nhiên có phủ đệ của mình, có rất nhiều người hầu, còn có rất nhiều Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Chỉ có điều, hắn gần đây có chút lao tâm. Sự lao tâm này, là vì đệ đệ Phương Hàn.
Phương Huy từ nhỏ không có cha mẹ, cùng đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Đệ đệ nhỏ hơn hắn năm tuổi, là người mà hắn thương yêu nhất.
- Ca, lần này huynh nhất định phải giúp ta.
Phương Hàn siết bàn tay:
- Đệ không thể nhìn Nhậm Thương Khung ngông cuồng như thế.
Phương Huy chậm rãi xoa xoa tay, thấm thía nói:
- Tiểu Hàn, ta chỉ có một đệ đệ như ngươi. Ngay cả Minh Vương Đan cũng cho đệ, nhưng mà chuyện này, ta phải nói cho đệ biết, đến đây nên chấm dứt.
- Ca!
Phương Hàn ngẩng đầu, trong mắt đầy ý năn nỉ:
- Ca, đệ một mực coi huynh là thần tượng, một mực sùng bái huynh, dựa vào huynh. Cha mẹ chết sớm, đệ không có hưởng đến phúc của hai người, nhưng huynh đối với đệ rất tốt. Đệ biết rõ, huynh nhất định sẽ giúp đệ.
Chiêu này, rất có tác dụng. Phương Hàn cũng biết, ca ca đối với hắn rất thương yêu, cưng chiều, dung túng, mỗi lần hắn gây họa ở bên ngoài, ca ca đều thay hắn giải quyết, giữ thể diện cho hắn.
Hắn biết rõ, ca ca sẽ không cự tuyệt hắn.
- Tiểu Hàn, ngươi nói một chút, vì cái gì đối phó Nhậm Thương Khung?
Phương Huy cũng rất bất đắc dĩ, hắn đã làm rất nhiều việc mờ ám chèn ép Nhậm Thương Khung, nhưng mà, hiệu quả không lớn.
Hiện tại, khâu khảo hạch thứ hai, hắn không phải người phụ trách, hoàn toàn không xen tay vào được. Hắc Bạch Tử mặc dù cũng là người của Nguyên Bạch Lộc, nhưng mà tính cách của Hắc Bạch Tử ương bướng, có vài phần cương liệt, cho dù Phương Huy hắn mở miệng, Hắc Bạch Tử chưa chắc sẽ bán mặt mũi cho hắn.
Huống chi, tên tuổi của Nhậm Thương Khung, nghe nói đã tới Thiên Khung Tạo Hóa!
Đây chính là tầng cao nhất của Thiên Các, một cái nhảy mũi, cũng có thể làm Nghênh Tân Các sụp đổ. Phương Huy hắn cũng không muốn vì một chuyện nhỏ mà gây đại họa như vậy.
Phương Hàn nắm quyền, hô hấp bắt đầu gia tăng, nhớ tới việc vừa rồi cùng Tống Lam tiếp xúc gần gũi, nhớ tới phong tình kia của Tống Lam, Phương Hàn triệt để ngu muội.
- Tiểu Hàn, ngươi thích Tống Lam, ta biết rõ, trước kia cũng không phản đối. Nhưng mà, hiện tại Tống Lam đã không còn trinh, đã bị Hạ Vũ Trùng lấy đi hồng hoàn. Nữ nhân như vậy đệ còn theo đuổi, sau này ở Thiên Các sẽ dừng chân như thế nào? Chẳng lẽ để cho người khác sau lưng chỉ trỏ ta, nói em dâu Phương Huy ta bị Hạ Vũ Trùng làm ô nhục? Ngươi không xấu hổ, ta không xấu hổ? Nhưng cũng phải giữ thể diện cho Nguyên Bạch Lộc sư huynh!
- Ca, cái đó cùng Thống lĩnh đại nhân có quan hệ gì?
- Tiểu Hàn, ngươi hồ đồ rồi. Ta là một trong hai mươi người tâm phúc của Thống lĩnh đại nhân, bao nhiêu người hâm mộ vị trí của ta, bao nhiêu người đỏ mắt vị trí của ta? Nếu như không cẩn thận, để cho Bạch Lộc sư huynh cảm thấy mất mặt, địa vị ta chẳng những khó giữ được, thậm chí có khả năng bị diệt sát. Bạch Lộc sư huynh, không giận thì thôi, nếu giận dữ sẽ trùng thiên!
Phương Hàn ngẩn ngơ lắc đầu, kiên trì ý kiến của mình:
- Ca, một lần cuối cùng. Đệ cam đoan với huynh, đây là lần cuối cùng đệ cầu huynh đối phó Nhậm Thương Khung! Huynh không đáp ứng, ta sẽ trực tiếp xông vào động phủ của hắn, giết hắn đi, cùng lắm thì bị môn quy xử lý là cùng!
Phương Huy nổi giận:
- Hồ đồ!
Phương Hàn ở trước mặt tại ca ca quật cường đã quen, kêu lên:
- Ca, huynh không đáp ứng đệ, chính là muốn đệ chết, đệ phải đi chết, để theo cha mẹ.
Nhìn vẻ mặt đệ đệ quật cường, Phương Huy lòng đau như cắt. Hắn biết rõ đệ đệ này bị mình làm hư. Trong nháy mắt, Phương Huy nhớ lại thời gian hai huynh đệ sống nương tựa lẫn nhau.
Nhớ tới khi còn bé, trong gió tuyết cõng theo đệ đệ cầu sư học nghệ, từ nhỏ, đều là Phương Huy hắn chăm sóc đệ đệ, che mưa che gió cho đệ đệ.
Hiện tại, đệ đệ trưởng thành rồi, chẳng lẽ hắn làm ca ca, lại trơ mắt nhìn đệ đệ đi chết?
Thở dài một tiếng, Phương Huy bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Hàn, một lần cuối cùng. Đệ thề trước vong linh cha mẹ, đây là lần cuối cùng. Còn có Tống Lam kia, ngươi có thể cùng nàng thành hảo hữu, nhưng tuyệt đối không thể kết làm đạo lữ. Loại nữ nhân này chơi đùa là được rồi. Nếu như đệ còn như vậy nữa, ta sẽ đích thân giết đệ!
Phương Hàn giật mình, hắn biết ca ca không phải là thuận miệng mà nói. Vừa nghĩ tới Tống Lam đã bị Hạ Vũ Trùng ngắt lấy, hắn cũng đầy ngập lửa giận, lệ khí tăng nhiều:
- Chơi đùa thì chơi đùa, nữ nhân như vậy, chờ ta chơi chán, lại một cước đá văng ra là được.
Phương Huy ngồi ở trên mặt ghế, bắt đầu lập kế hoạch, sau một lúc lâu, mới trầm ngâm nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy. Tiểu Hàn, ngươi về trước đi, chuyện này ta sẽ an bài. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Nếu như lần này không ngã Nhậm Thương Khung, vậy nhất định phải ngừng tay. Dù sao Nhậm Thương Khung đã đắc tội Hạ Vũ Trùng, kỳ thật không cần ta và đệ ra mặt đối phó hắn.
- Hạ Vũ Trùng?
Phương Hàn thở phì phì:
- Hắn cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.
Phương Huy cười khổ:
- Hắn xác thực không phải kẻ tốt, nhưng hắn là đệ nhất thiên tài. Là truyền nhân trăm năm có một của Âm Dương đạo. Sớm muộn gì sẽ trở thành nhân vật phong vân của Thiên Các. Đừng nói ta và đệ, coi như là Bạch Lộc sư huynh, cũng không làm gì được hắn.
Lập tức sắc mặt trầm xuống, dặn dò:
- Tiểu Hàn, ta biết đệ đối với Hạ Vũ Trùng có thành kiến, bởi vì hắn cướp hồng hoàn của Tống Lam. Bất quá, ta cảnh cáo đệ, loại thành kiến này, đệ tốt nhất vùi trong lòng cho ta, không được biểu lộ ra ngoài. Nếu không, một khi Hạ Vũ Trùng tức giận, ta sẽ không bảo vệ được đệ. Thậm chí, bản thân ta cũng khó bảo toàn!
Trong nội tâm Phương Hàn mặc dù khó chịu, nhưng vẫn hiểu đạo lý này. Đắc tội Hạ Vũ Trùng, cho hắn hai lá gan cũng không dám.
- Tiểu Hàn, tu vi của ngươi mặc dù không tệ, nhưng hơi nhu nhược. Nếu không, một nữ nhân mà thôi, không cần dùng thủ đoạn nhàm chán này nịnh nọt nàng? Theo ta thấy, ngươi nên động não một chút. Nữ nhân thích cường ngạnh, ngươi đối với nàng càng tốt, nàng càng làm cao. Ngươi xem Hạ Vũ Trùng, Bá Vương ngạnh thương, Tống Lam lại rất hưởng thụ.
Phương Hàn khó chịu vô cùng. Vừa nghĩ tới Tống Lam cùng Hạ Vũ Trùng phát sinh chuyện kia, hơn nữa rất hưởng thụ, tức giận khống chế không được.
Ngày thứ ba, tất cả đệ tử khảo hạch, lại một lần nữa tụ tập ở Thiên Hồ Đường.
Trải qua tầng tầng đào thải, đội ngũ gần ba ngàn, hôm nay chỉ còn lại hơn một ngàn năm trăm người.
Đội ngũ đã giảm rất nhiều.
Đương nhiên, loại đến cuối cùng mới ra tinh nhuệ. Càng đến cuối cùng, càng là cao thủ, càng là đối thủ cạnh tranh cường đại.
Nhậm Thương Khung ở hai hạng khảo hạch trước biểu hiện nghịch thiên, vừa hiện thân, liền có rất nhiều người chào đón.
- Nhậm huynh, không thể tưởng được, ngươi bây giờ cũng thành nhân vật phong vân.
Chu Vân đi theo sau lưng Nhậm Thương Khung, vô cùng cảm khái, nghĩ đến trước khi Linh dược khảo hạch bắt đầu, hắn còn nói khoác, mình ở phương diện Linh dược thiên phú rất cao. Còn bày ra khẩu khí “Ta bảo kê ngươi” nữa.
Không nghĩ tới, thiên phú Linh dược của Nhậm Thương Khung quá biến thái. Nghĩ đến trước kia khoác lác, Chu Vân cũng cảm thấy đỏ mặt.
Bất quá, hắn vẫn rất hưởng thụ. Hiện tại, Chu Vân cũng được rất nhiều người chào đón. Lần trước bị Thiên Kiêu Minh chèn ép, rất nhiều người xa lánh hắn.
Nhưng mà hiện tại, nguyên nhân bởi vì Nhậm Thương Khung cùng hắn quan hệ rất gần, Chu Vân phát hiện mình cũng biến thành nhân vật tâm điểm. Đám người trước kia lãnh đạm với hắn, thoáng cái thân mật hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Chu Vân nhận thức được, này hết thảy, đều là vì Nhậm Thương Khung. Là nhờ hào quang của Nhậm Thương Khung.
Nhậm Thương Khung ngược lại rất lạnh nhạt, nếu như là kiếp trước, hắn nhất định sẽ rất hưởng thụ cảm giác này.
Nhưng mà, trải qua một kiếp làm người, hắn đối với đạo lí đối nhân xử thế càng có thêm nhận thức.
Dệt hoa trên gấm ai cũng làm được, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ít thê thảm.
Hắn hiện tại đắc thế, tự nhiên không thiếu người ca ngợi. Nếu như thất thế, bị người chèn ép, có thể kiên định ủng hộ hắn, sẽ không có bao nhiêu người.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hoạn nạn mới thấy chân tình.
Dưới tình huống thuận buồm xuôi gió, sẽ không thấy được chân tâm
Bởi vậy, thái độ của hắn rất lạnh nhạt, không kiêu không nóng nảy, không quá nhiệt tình, cũng không quá lạnh nhạt. Hết thảy thuận theo tự nhiên.
Hai mục khảo hạch trước chấm dứt, hạng mục thứ ba mở ra. Hắc Bạch Tử tự mình tọa trấn cửa ải cuối cùng này, bọn người Tô Đồng, cũng chỉ có thể đứng ở hai bên Hắc Bạch Tử.
Thanh âm Hắc Bạch Tử vang lên:
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, hai ngày khảo hạch này, đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị. Hạng khảo hạch thứ ba này, cũng là mục khảo hạch quan trọng nhất. Có lẽ trong nội tâm của các ngươi sẽ nghi vấn, nuôi trồng Linh dược, chu kỳ rất dài, khảo hạch như thế nào? Đúng vậy, các ngươi có nghi vấn này, rất hợp tình hợp lý. Nhưng mà, nội dung khảo hạch lần này của chúng ta, xác thực chính là đào tạo Linh dược. Linh dược mà chúng ta muốn đào tạo, là sơ linh cửu phẩm linh dược, Bách Đoạn Thanh Linh Trúc!
Hắc Bạch Tử nhàn nhạt nói
- Chu kỳ phát triển của Thanh Linh Trúc, từ mười năm đến ngàn năm mới thành thục. Chúng ta muốn khảo hạch, là năng lực đào tạo Thanh Linh Trúc của các ngươi. Trong gần hai tháng này, nếu có thể để cho Thanh Linh Trúc dài ra một đoạn, tính thành hai tinh; dài ra hai đoạn, tính thành tứ tinh; tam đoạn lục tinh; bốn đoạn bát tinh, năm đoạn thập tinh, sáu đoạn… là thập nhị tinh!
Hắc Bạch Tử cười cười:
- Đương nhiên, hai tháng muốn dài ra sáu đoạn, rất khó khăn! Nhất là đệ tử trẻ tuổi như các ngươi, nếu ai có thể trong hai tháng đào tạo ra sáu đoạn, như vậy nhìn khắp Đông Hoàng Châu, chỉ sợ Lục Đại phái cũng sẽ lôi kéo. Ha ha, ta đối hy vọng các ngươi có thể đào tạo ra Thanh Linh Trúc năm đoạn.
Nói đến đây, Hắc Bạch Tử khoát tay chặn lại:
- Ta cũng không nhiều lời, đều ở tại chỗ đợi đi, sẽ có người cấp hạt giống, công cụ cùng linh liệu cho các ngươi.
Đào tạo Linh dược, tự nhiên cần có hạt giống, công cụ cùng với linh liệu. Linh liệu kỳ thật chính là phân bón.
Ngay khi Hắc Bạch Tử nói xong, Nhậm Thương Khung chợt phát hiện ánh mắt Phương Huy đang ra hiệu cho một đệ tử đưa hạt giống.
Vội vàng thoáng nhìn, lại làm cho Nhậm Thương Khung ngửi ra một tia âm mưu.
Đối với huynh đệ Phương Huy, Nhậm Thương Khung chưa từng buông lỏng cảnh giác.
Chẳng lẽ, Phương Huy hắn có thể một tay che trời, dám ở trong khảo hạch động tay chèn ép ta? Nhậm Thương Khung không khỏi cảnh giác lên.