Mười ngày, thoáng qua cái đã qua.

Trong mười ngày này, đa số đệ tử nội môn cũng đã nghe nói qua về Luyện Tâm điện chi chiến, nghe nói ba người Mộc Thanh bế quan một năm cường thế xuất quan. Vừa xuất quan đã là ba vị tu sĩ Trúc Cơ, càng nghe nói tỷ thí trong Luyện Tâm điện, Mộc Thanh dựa vào sức một mình, một chiêu đã định kết cục!

Uy lực của biến hóa, rốt cục đã được thể hiện ra ở trong tay của Lâm Dịch.

Rất nhiều tu sĩ cũng đã bắt đầu suy nghĩ lại, bọn họ không nên bỏ gốc lấy ngọn như vậy, không để mắt đến Nhập vi đạo trong Hóa Hình thuật này. Cho dù đã nghe tông chủ giảng giải qua, thế nhưng cũng không có nhiều tu sĩ lĩnh ngộ Nhập vi đạo đủ sâu, cũng không phải tất cả tu sĩ đều có thể trong vòng một năm tu luyện Hóa Hình thuật tới loại cảnh giới này.

Mộc Thanh này ở trong tông môn, lại lần nữa biến thành tiêu điểm nghị luận trong miệng các tu sĩ.

Một năm trước, Mộc Thanh từng làm cho tông môn rung động, tông chủ Hoắc Sâm cũng phải lộ diện quan sát hắn thí luyện nhập môn. Nhưng thời gian một năm đã hầu như làm cho đại bộ phận tu sĩ đều quên đi sự tồn tại của người này.

Một năm sau, Mộc Thanh lần nữa dẫn tới tu sĩ trong tông môn chú ý tới hắn, không ai có thể bỏ qua được tu sĩ này, bỏ qua Hóa Hình thuật của hắn, bỏ qua một luồng kiếm khí màu lam nhìn như bình thường.

Hầu như có thể dự đoán ra được, ở cửa thứ ba khảo hạch nội môn, nhất định Mộc Thanh không gặp quá nhiều trở ngại. Quan trọng nhất là, bằng vào tốc độ tu luyện của hắn, tuyệt đối sẽ có hi vọng trùng kích năm ghế đệ tử hạch tâm.

Mấy ngày này, rốt cuộc đã nghênh đón cửa thứ ba khảo hạch nội môn.

Sáng sớm, vừa tảng sáng.

Các đệ tử trong tông môn đều đi tới Phù Không thạch, đệ tử nội môn phải tới có mặt, bởi vì phải đối mặt với đệ tử ngoại môn khiêu chiến, cho dù là năm đại đệ tử hạch tâm cũng phải chạy tới nơi này.

Lâm Dịch mang theo Hải Tinh và Vương Kỳ đi đến chỗ này, nhìn mọi người ở chung quanh, ánh mắt không khỏi cố định lại một nơi.

Ở đó có năm tu sĩ Kim Đan đứng đó, tuổi tác của mỗi một người cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi, chính là năm đại đệ tử hạch tâm mang theo một chút sắc thái thần bí ở trong tông môn, cũng là tu sĩ mà tông môn trọng điểm bồi dưỡng.

- Nhìn kìa, động tĩnh của khảo hạch nội môn lần này hơi lớn, toàn bộ năm đai đệ tử hạch tâm đều phải tới nơi này.

- Đúng vậy, trước đây khảo hạch nội môn không có người nào trong bọn họ đến quan chiến, không nghĩ tới Mộc Thanh lại có được loại lực ảnh hưởng như vậy.

- Khà khà, hiện tại Mộc sư huynh ở trong tông môn chính là thiên tài chạm tay có thể bỏng, năm người bọn họ cũng cảm nhận được một tia uy hiếp, không nhìn thấy ngay cả Đông Phương sư huynh cũng phải đi ra ngoài nhìn xem hay sao.

Bên tai Lâm Dịch nghe thấy tiếng nghị luận của tu sĩ, đưa mắt nhìn lên trên người một người mặc đạo bào màu tím, người này trán rộng mày rậm, hai tròng mắt như hai ngôi sao vậy, lóe ra ánh sáng, cả người lộ ra một cỗ khí tức trầm ổn mà lại đại khí, quả thật có một loại phong thái mà người thường khó có thể so sánh được.

- Người này chính là Đông Phương Dã.

Chẳng biết từ lúc nào, Minh Không đã tiến tới bên người Mộc Thanh, thấp giọng nói một câu.

Dường như Đông Phương Dã cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm Dịch, hắn hơi ghé mắt, sau đó khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa và thân thiện, gật đầu với Lâm Dịch một cái.

Lâm Dịch nhìn dáng tươi cười ấm áp của hắn, không cảm giác được một chút địch ý nào từ Đông Phương Dã, trong lòng hắn cũng không đề lên nổi một chút chán ghét nào cả.

Lâm Dịch lạnh nhạt cười cười, nghĩ ngợi nói:

- Người này quả thật có chỗ hơn người, chỉ là ta chưa trực tiếp tiếp xúc qua với hắn cho nên cũng không đoán ra được, nhìn ánh mắt của hắn dường như cũng không giống người làm ác.

Lâm Dịch mới tới tông môn thì đã xung đột nhiều lần cùng tu sĩ của phe phái Đông Phương, cho dù vẫn chưa tạo thành nhiều phiền phức, thế nhưng cũng đã làm cho Lâm Dịch có chút bất mãn đối với người dẫn đầu của phe phái Đông Phương này.

Bốn tu sĩ còn lại là Tô Thất Thất, Lý Trấn Hải còn có Lăng Dược, ba người này Lâm Dịch đều rất quen thuộc, cho nên hắn mới nhìn về phía tu sĩ cuối cùng.

Tu sĩ này có chút kỳ quái, hoặc là nói khiến cho người ta cảm giác có chút chất phác, trên mặt không có một chút biểu hiện gì, nhìn như không thích nói chuyện. Một thân vải thô áo tang có chút nổi bật, y phục trên thân thậm chí còn giặt tới mức trắng bệch. Theo đạo lý mà nói, tu sĩ tuyệt đối không đến mức nghèo túng đến loại tình trạng này, cho nên có lẽ người này có chút chuyện cũ cho nên mới như vậy.

Đúng vào lúc này, Minh Không nói:

- Đây là Ngụy Tinh Thần, một quái nhân trong tông môn, không thích nói chuyện, nhưng thực lực quả thực rất mạnh. Năm ngoái chính là hắn thành công thông qua thí luyện tầng sáu Luyện Tâm điện, thu được tư cách chiếm được bí thuật truyền thừa của tông môn.

Lâm Dịch ra vẻ bừng tỉnh, gật đầu, hắn đã nhớ ra chuyện này.

Sau đó trong ánh mắt của Lâm Dịch hiện lên vẻ hiếu kỳ, không khỏi hỏi nhỏ:

- Ta luôn nghe các ngươi nói bí thuật của tông môn, không biết bí thuật này gọi là gì, có lai lịch ra sao?

- Cái này... không thể nói cho ngươi biết được, nếu là bí thuật thì đương nhiên phải bảo mật rồi.

Minh Không lắc đầu, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu như ngươi tham gia đại bỉ tông môn, khiêu chiến đệ tử hạch tâm, có lẽ sẽ nhìn thấy được loại bí thuật này. Chỉ là nếu như ngươi gặp loại bí thuật này thì cũng có ý nghĩa ngươi sẽ phải thua.

Lâm Dịch lại không cho là đúng, khẽ cười một tiếng.

Minh Không nói:

- Kỳ thực Ngụy Tinh Thần này là một người rất đặc biệt, ta nghe tỷ tỷ nói, tư chất của hắn vốn rất là tầm thường, nhưng so với người thường lại còn nỗ lực hơn gấp trăm lần. Lúc vừa tới tông môn cái gì cũng không hiểu, nhưng lại bằng vào cố gắng của mình, hắn đã trổ hết tài năng ở trong hàng đệ tử ngoại môn, hắn tham gia năm lần khảo hạch nội môn, một lần cuối cùng ở trong Luyện Tâm điện chi chiến, hắn bằng vào tu vi Trúc Cơ trung kỳ đã mạnh mẽ đánh tan đông đảo tu sĩ, mới tấn thăng lên làm đệ tử nội môn. Không mấy năm sau hắn đã trở thành một vị đệ tử hạch tâm. Đây là một người rất lợi hại.

Lâm Dịch kinh ngạc nhìn Minh Không, có thể nhận được đánh ra lợi hại từ trong miệng nha đầu này cũng vô cùng không dễ.

Minh Không tiếp tục nói:

- Sau khi Ngụy Tinh Thần trở thành đệ tử hạch tâm, hắn đã từng đứng ở trên Phù Không thạch nói qua một phen, đó là câu nói dài nhất mà ta từng nghe hắn nói qua.

Lâm Dịch không nhịn được hỏi một câu:

- Hắn nói gì?

Trong mắt của Minh Không lộ ra một tia nhớ lại, chậm rãi nói:

- Còn nhớ tới lúc ấy có một tu sĩ hỏi hắn, làm sao hắn lại làm đượcđến bước này? Hắn nói...

- Ngụy Tinh Thần ta tư chất phổ thông, thể chất tầm thường, càng không có gia thế không có bối cảnh, thứ ta có cũng chỉ là cố gắng! Cố gắng hơn tất cả đám người các ngươi! Mỗi ngày các ngươi tu đạo sáu canh giờ, ta tu luyện mười hai canh giờ! Các ngươi một tháng tu luyện hai mươi mấy ngày thì ngay cả một khắc ta cũng không ngừng nghỉ! So sánh qua, các ngươi chỉ thấy vinh quang của ta hôm nay, thế nhưng lại không biết ta từng phải chịu bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu đau khổ. Ta đi tới được bước này rất là không dễ, sau này cũng sẽ như vậy. Ta sẽ làm cho tất cả mọi người biết, ta không có tư chất thể chất, thế nhưng cũng có thể đứng ở chỗ này, biến thành tồn tại đỉnh tiêm trong hàng đệ tử của tông môn!

Trong ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra một tia thưởng thức, nhịn không được khen:

- Nói rất hay!

Vương Kỳ nghe thấy những lời này, hắn cũng rơi vào trong trầm tư thật sâu, tình huống của hắn vô cùng tương tự với Ngụy Tinh Thần, cũng không có thiên phú, không có thể chất nghịch thiên, thứ duy nhất hắn có chính là nghị lực và chăm chỉ mà người thường khó có được.

Minh Không tiếp tục nói:

- Ngươi có nhìn thấy bộ y phục phai màu của hắn không, đó là y phục khi hắn vừa bái nhập tông môn đã mặc trên người, nhiều năm như vậy, hắn chưa từng đổi qua. Có tu sĩ đã hỏi qua hắn, hắn chỉ nói hai chữ - đừng quên!

- Đừng quên, đừng quên...

Lâm Dịch lẩm bẩm nói:

- Đừng quên khốn cảnh trước đây, hay là đừng quên xuất thân tầm thường của mình?

Minh Không nói:

- Kinh nghiệm của hắn rất phấn chấn nhân tâm, bây giờ đa số đệ tử ngoại môn đều mặc áo tang, trong lòng những đệ tử này đều bội phục hắn, cho nên mới dần dần tạo thành một bầu không khí mới. Cho nên, người này rất lợi hại, tuy rằng không thích nói, không thích lộ diện, thế nhưng ở trong lòng rất nhiều đệ tử, hắn đã có một vị trí không thể lay chuyển.

Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, dường như nghĩ tới chuyện gì đó mà khẽ cười nói:

- Sao hôm nay Minh Không sư tỷ kiên trì như vậy chứ, lại giải thích cho ta nhiều thứ như vậy, Mộc Thanh ta cảm thấy có chút được sủng ái mà lo sợ đó.

Minh Không đỏ mặt lên, lầm bầm nói:

- Ai cam tâm tình nguyện để ý tới ngươi chứ, trước kia ta có nhiều chỗ hiểu lầm với ngươi, ta có chút ngại ngùng. Minh Không ta dám làm dám chịu, không muốn trong lòng cảm thấy thiếu nợ ngươi, cho nên mới tùy tiện trò chuyện vài câu cho ngươi nghe mà thôi. Lại nói ngươi trợ giúp Hải Tinh thông qua Luyện Tâm điện chi chiến, ta cũng nên cám ơn ngươi.

Lâm Dịch không khỏi mỉm cười, cười nói:

- Phương thức biểu đạt của ngươi cũng thật là đặc biệt đấy nhỉ.

- Tùy ngươi, dù sao ta cũng đã nói qua câu cảm ơn rồi đó.

Minh Không quyệt cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu một cái, nhìn qua rất là đáng yêu.

Đúng vào lúc này, Quách trưởng lão từ đằng xa chạy tới, trong chớp mắt đã rơi vào trên mặt Phù Không thạch, từ trên cao nhìn xuống đám tu sĩ phía dưới.

- Kế tiếp là cửa thứ ba của khảo hạch nội môn, quy củ trước kia ta đã nói qua, mỗi người thắng trong Luyện Tâm điện chi chiến tự lựa chọn một đối thủ đi!

Trừ ba người Lâm Dịch ra, bảy tu sĩ còn lại, mỗi người đều có ý chí chiến đấu sục sôi, khí tức nội liễm, Luyện Tâm điện chi chiến trước đó đã khiến cho bọn họ nhận được lợi ích rất lớn, mà Mã Quyền cũng ở trong nhóm này.

Lâm Dịch gật đầu với Hải Tinh và Vương Kỳ, trước kia hắn đã dặn qua bọn họ, nhất định phải lượng sức mà đi, chọn một đối thủ thích hợp, ngàn vạn lần không thể chọn đối thủ vượt quá khả năng. Tất cả đều dùng mục tiêu trở thành đệ tử nội môn làm đầu.

Một lát sau, chín người còn lại đều đã chọn xong đối thủ của mình, đều là người có thực lực yếu nhất trong đệ tử nội môn, có thứ hạng thấp nhất.

Hải Tinh và Vương Kỳ vì lý do an toàn cho nên cũng không chọn đối thủ cường đại, đều tự tìm một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Cửa thứ ba khảo hạch nội môn, đệ tử nội môn bị khiêu chiến, không có quyền lợi cự tuyệt, nếu như bọn họ muốn tiếp tục ở trong nội môn thì cũng chỉ có đánh bại người khiêu chiến mà thôi.

Lâm Dịch tùy tiện nhìn một chút, đang muốn chọn một tu sĩ thì đột nhiên bên trong đám đệ tử nội môn có một thanh âm vang lên, tiếng nói như chuông đồng, hơi điếc tai.

- Mộc Thanh kia, ngươi có dám khiêu chiến ta không?

Các tu sĩ nghe thấy thanh âm này, trên mặt đều hiện lên vẻ bừng tỉnh, cho thấy bọn họ biết rõ người này, sau đó trên mặt bọn họ hiện lên vẻ kinh ngạc, theo tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy một tu sĩ có thân thể khôi ngô cao to, con mắt như chuông đồng, trên đầu là mái tóc ngắn dựng thẳng, không giận tự uy, sải bước đi tới trước người của Lâm Dịch.

Thân thể của Lâm Dịch vốn thon dài, nhưng so sánh với hắn lại giống như trẻ con và người trưởng thành vậy, Lâm Dịch đứng thẳng cũng chỉ tới ngực người này, thân thể của người vừa tới đủ để ngang hàng với hai Lâm Dịch.

- Mộc Thanh, nghe nói ngươi rất lợi hại, có dám đến so với ta một phen không? Đừng giả bộ yếu đuối, như vậy sẽ làm cho ta coi thường ngươi!

Thanh âm người vừa tới rất to, cách rất gần lại càng rõ ràng hơn, như có tiếng vang vậy, ông ông vang vọng.

Thân thể của Mông Dã ở trong các tu sĩ đã có vẻ cường tráng cao to, nhưng vừa so sánh với đại hán khôi ngô này vẫn yếu đi không chỉ một bậc.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, suy nghĩ trong đầu biến đổi, đã có suy đoán đại khái, có lẽ lại là đám người Lý Trấn Hải kia giở trò quỷ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện cảm giác không nhịn được, tu sĩ của phe phái Đông Phương một lần... hai... ba lần nhằm vào hắn. Một năm trước cũng như thế, một năm sau vẫn là như vậy, quả thực là khiến cho người ta căm giận.

Lâm Dịch nhíu mày, hỏi:

- Ngươi là ai?

- Dã Man Nhân, La Phong!

Đại hán khôi ngô lên tiếng, cười cười, hợp với hai mắt như chuông đồng kia, nhìn qua có chút dữ tợn.