Dịch giả: One_GodChỉ thấy trong Bắc Hải mênh mông cuồn cuộn xuất hiện thêm một cơn lốc xoáy màu đen, từ bên trong lốc xoáy truyền ra ba động kinh khủng kia. Nó tối đen như mực, không cách nào cảm ứng được bên trong là vật gì!
Song bên ngoài lốc xoáy lại là mùi máu tanh ngập trời, chính là thủ phạm khiến yêu thú phát điên. Giờ phút này, bên ngoài lốc xoáy có vô số yêu cầm yêu thú từ bốn phương tám hướng tự tập đến, không chút do dự mà nhảy vào trong đó. Chắc chắn cũng là dẫn tới thú triều nổi điên gì đó, giờ phút này ở ngoài lốc xoáy màu đen, chính có vô số yêu thú yêu cầm từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, sau đó không chút do dự nhảy vào trong đó, không nghi ngờ chút nào, lốc xoáy màu đen bên ngoài mùi máu tanh chính là chỗ này có được!
Vô số yêu thú yêu cầm vọt vào lốc xoáy đoán chừng không thể sống mà đi ra! Mảnh vụn Yêu Thạch quá lợi hại, căn bản không có một con yêu thú nào có thể chịu nổi loại lực lượng này. Bọn chúng điên cuồng lao vào lốc xoáy chẳng khác nào thiêu thân đâm đầu vào lửa!
"Thì ra là như thế! Không kịp phá vây chạy về hướng Tây được rồi! Con gấu này, mau mau quay đầu phá vây lùi về sau, chỉ cần có thể kiên trì một thời gian ngắn nữa thì mảnh vụn Yêu Thạch này sẽ xuất thế hoàn toàn!" Đoan Mộc Vũ quát to. Lúc này bọn họ đã đến bên bờ Bắc Hải, nếu cứ tiếp tục phá vây về phía Tây thì thế nào cũng rơi vào biển rộng. Đó không phải việc tốt gì!
Gấu đen cũng biết giờ phút này chính là thời khắc mấu chốt. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cao lớn lập tức xoay ngược về phía sau. Nếu so sánh thì chạy ngược về sau tương đối dễ dàng hơn so với về phía Tây! Về phía Tây thì hai bên hông phải chịu áp lực rất lớn, rất dễ bị đụng ngã còn chạy ngược về sau sẽ giúp thân thể khổng lồ của gấu đen phát huy được ưu thế vốn có, thêm cái mõm khổng lồ và hai tay gấu trợ giúp nên có thể phá đường dễ dàng. Nếu không gặp phải yêu thú ngang cơ thì có thể chạy liên tục!
Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch dùng toàn lực xuất thủ! Một mặt hai người thúc dục kiếm khí chém giết để hỗ trợ, một mặt không ngừng thi triển Băng Giáp Thuật để tăng cường uy lực và giảm bớt thương tổn cho gấu đen.
Trong lúc nhất thời, gấu đen lao một mạch về sau được mấy ngàn trượng. Nhưng tình hình kế tiếp lại khiến cả đám đau đầu bởi vì không biết bao nhiêu yêu thú độn thổ mà đi, chúng đi qua làm đất sụp núi lở, hơn nữa còn công kích không có quy luật! Trong chốc lát, trên thân thể gấu đen đã xuất hiện mười mấy lỗ thủng. Đây là kết quả mà Đoan Mộc Vũ không ngừng thi triển Băng Giáp Thuật, nếu không thì mấy trăm con Địa Hành Long đồng thời công kích thì yêu thú cấp Tử Mục cũng phải chết mất xác!
Lúc này không cần phải nói gì với nhau, Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch gần như là liều mạng thúc dục kiếm khí chém giết. Ngay cả việc nghĩ đến phương án ngự kiếm thoát đi cũng chẳng nghĩ đến vì Tiểu Bạch đang không ngừng thúc dục hàn khí bảo vệ đỉnh đầu gấu đen. Hai bọn nó tựa hồ có liên hệ thần bí nào đó nên không thể gián đoạn, mà Đoan Mộc Vũ thì không thể bỏ rơi Tiểu Bạch còn Liễu Lịch đã không màng sống chết rồi! Cũng may đám Địa Hành Long không thể dừng lại quá lâu mà phải tiếp tục tiến lên. Gấu đen nhân cơ hội này cũng đã vọt lên, vượt qua bộ phận cuối cùng của thú triều, chính là đám yêu thú cấp Thanh Mục tạo thành. Thân thể gấu đen sau khi lao ra thì nghiêng ngả như sắp đổ, gần như muốn gục!
"Gấu đen dừng lại! Mảnh vụn Yêu Thạch muốn xuất thế rồi. Tiểu Bạch, hai bọn ngươi nhanh chóng nắm bắt thời cơ, không thể bỏ qua cơ hội này!"
Giờ phút này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên quát to. Hắn luôn chú ý lốc xoáy màu đen trong Bắc Hải và lúc này cơn lốc ấy đã bộc phát ra một màn sáng màu đen, cả lốc xoáy đang từ từ biến mất!
Trong phút chốc, có một đợt ba động khủng bố lan rộng ra. Ba động này không kinh khủng như lúc trước nữa. Ít nhất là Đoan Mộc Vũ và Liễu Lịch không bị ảnh hưởng gì quá lớn!
Nhưng đối với những yêu thú yêu cầm may mắn sống sót thì ba động này đối với chúng giống như một tòa bảo khố đã được mở ra, lợi ích trong đó không hề nhỏ!
Sau khi ba động này hoàn toàn biến mất, thú triều vốn trong trạng thái cuồng bạo bỗng tỉnh táo lại toàn bộ, phần lớn yêu cầm đang phi hành bỗng dừng lại tại chỗ tựa hồ như đang nghe lời chỉ dẫn của thân linh nào đó!
Loại không khí im lặng này kéo dài được mấy tức thì ở vị trí trung tâm cơn lốc xuất hiện một hòn đã vô cùng sáng lạn, lóe ra hàng vạn tia sáng chói mắt. Nó to cỡ đầu người, nhưng có thể nhận ra nó là một mảnh vụn. Có thể khẳng định, đây là mảnh tương đối lớn trong tất cả các mảnh vụn Yêu Thạch!
Lúc này Đoan Mộc Vũ kích động đến mức huyết mạch sôi trào! Một mảnh vụn Yêu Thạch khổng lồ như thế bảo sao không dấy lên ba động to lớn như thế, nhưng mà lần này hắn không có tư cách thu nó vào tay rồi!
Trong lúc hắn đang cảm khái thì mảnh vụn Yêu Thạch bỗng nhiên bộc phát ra một màn sáng màu bạc nhu hòa, khuếch tán ra bốn phương tám hướng! Đồng thời mảnh vụn Yêu Thạch này hóa thành một đạo tinh quang rực rỡ, bay lên bầu trời rồi mất tích. Ngay cả ba động của nó cũng biến mất hoàn toàn! Chỉ bằng điểm này Đoan Mộc Vũ có thể khẳng định trong Nhân Giới và Yêu Giới bây giừ không ai có thể thu phục được mảnh vụn Yêu Thạch này. Cho dù bản thể Yêu Đế hắn có ở đây cũng không có biện pháp. Vật này quá mức thần bí!
Đám yêu thú yêu cầm chạy đến đây không phải để ngăn việc mảnh vụn Yêu Thạch bay đi mà chính vì màn sáng màu bạc mảnh Yêu Thạch phóng ra lúc nãy!
"Tiểu Bạch, gấu đen, đừng có lộn xộn. Đây không phải thứ dựa vào lực lượng là có thể cướp đoạt!" Đoan Mộc Vũ thấp giọng quát con gấu đang muốn chồm lên, còn Tiểu Bạch thì đã sớm nhập định. Mặc dù nó vừa ra đời không lâu nhưng lại có truyền thừa huyết mạch nên lúc này có vô số tia sáng màu bạc hội tụ rồi nhập vào trong thân thể nó. Ngay sau đó, con gấu đen cũng chiếm được không ít chỗ tốt!
Không chỉ Tiểu Bạch và gấu đen mà yêu thú yêu cầm có mặt nơi đây cũng đắm chìm trong những tia sáng màu bạc. Trong số đó, những con có thực lực cao thì thu được nhiều hơn, yếu hơn thì được một chút. Nhưng một chút này cũng đủ để bọn chúng biến hóa đến mức long trời lở đất. Thậm chí chim thú bình thường ngoài trăm dặm cũng được không ít chỗ tốt!
Mặc dù lần này có gần một nửa yêu thú yêu cầm trong phương viên mấy vạn dặm đã làm thiêu thân lao vào trong lửa, nhưng số còn lại chắc chắn sẽ nhanh chóng trưởng thành!
Bản thân Đoan Mộc Vũ có mảnh vụn Yêu Thạch nên hắn cũng có thể hấp thu tia sáng màu bạc đầy trời kia nhưng tốc độ hấp thu của hắn còn xa mới bằng Tiểu Bạch, hơn nữa cảm thụ cũng không rõ ràng lắm bởi vì chúng đã bị mảnh vụn Yêu Thạch trong thân thể hắn hấp thu. Chính vì vậy mà Liễu Lịch cũng phát hiện ra điểm gì kì lạ! Tia sáng màu bạc hiện tại quá nhiều, ngay cả nàng cũng bị bao phủ bên trong nhưng lại không hề cảm ứng được gì!
Tia sáng màu bạc chỉ tồn tại hơn mười tức, rồi tản ra xung quanh. Thứ này chắc chắn sẽ không bị lãng phí, nhất định sẽ được Yêu Tộc hấp thu nhưng hấp thu nhiều nhất chính là phần lớn yêu thú chạy đến đây!
Ngắn ngủn trong chốc lát, thú triều kinh khủng liền rời đi tứ tán. Chỉ còn lại Đoan Mộc Vũ, Liễu Lịch, Tiểu Bạch và con gấu đen!
"Kiếp nạn này thật đáng sợ! Mạnh Nhiên sư đệ, may lần này nhờ có ngươi!" Liễu Lịch nhanh chóng nhìn sang Đoan Mộc Vũ, thấp giọng cảm khái. Ngay cả nàng cũng không thể tưởng tượng được tình hình thế này lại phát sinh trong một hai ngày ngắn ngủi.
Đoan Mộc Vũ im lặng, một lúc lâu sau hắn mới trầm giọng nói: "Liễu Lịch đạo hữu, thú triều bây giờ đã tản đi nên ta nghĩ chắc hẳn an toàn rồi. Bây giờ xin cáo từ!"
Lời Đoan Mộc Vũ vừa nói khiến sắc mặt Liễu Lịch tái nhợt. Tuy rằng nàng có thực lực cao hơn Đoan Mộc Vũ nhưng đã hình thành thói quen lệ thuộc vào hắn. Nhất là quá trình chạy trốn tìm đường sống lúc trước, Đoan Mộc Vũ không chút do dự mà dùng thân thể chống đỡ cự thạch giùm nàng nên hảo cảm của nàng đối với hắn tăng mạnh, thậm chí nhiều hơn là tâm tư không muốn rời xa. Giờ nghe Đoan Mộc Vũ nói xa lạ như thế, nàng giống như bị sét đánh vậy!
"Tại sao? Bởi vì chuyện lúc trước? Ta biết bọn Lan Đình có quá phận, bản thân ta cũng có quá đáng nhưng hiện tại ngươi đã chính minh bản thân ngươi, sẽ không ai xem thường ngươi. Chắc chắn ta sẽ không xem thường ngươi nữa!" Liễu Lịch cắn môi, thấp giọng nói. Nàng cố nén không để nước mắt tràn mi.
Thầm than một tiếng, Đoan Mộc Vũ xoay người sang chỗ khác rồi thản nhiên nói: "Không phải như ngươi nghĩ. Phát sinh nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ ngươi không nghi ngờ sao? Ta không muốn lừa ngươi làm gì, thực tế ta không phải Hạ Mạch Nhiên, càng không phải là đệ tử Lạc Tinh Tông!"
"Cái gì? Ngươi... ngươi nhất định đang gạt ta! Chuyện này sao có thể?" Liễu Lịch mở to hai mắt mà nhìn. Không thể tin được chuyện này! Lúc trước, nàng từng có hoài nghi nhưng do sinh hảo cảm nên tự động tan biến, thậm chí giờ phút này cho dù đó là sự thật thì nàng cũng không muốn tin.
"Sự thật là như thế! Ta thật ra là đệ tử thủ sơn của Phù Vân Sơn, tên là Đoan Mộc Vũ. Để tránh cừu gia đuổi giết, nên mới phải mượn thân phận của Hạ Mạch Nhiên. Tuy nhiên ta không giết hắn, hắn vì muốn tăng thực lực nên tu luyện hành tà công, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma và gặp ta. Ngươi có thể không tin!" Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói. Vốn hắn không cần phải giải thích điều này nhưng đã cùng Liễu Lịch đồng sanh cộng tử nên hắn không muốn lừa gạt nàng!
Nghe Đoan Mộc Vũ nói cả tên thật ra, Liễu Lịch mới dám thả lỏng người. Thật ra nàng lo là lo lúc trước đám người Lan Đình giễu cợt khiến Đoan Mộc Vũ tức giận rời đi. Còn chuyện giả trang Hạ Mạch Nhiên, không cần suy nghĩ liền tin bởi vì phù hợp với tình hình lúc trước.
Ngoài dự đoán, Liễu Lịch do dự chốc lát rồi nói: "Ta... ta tin tưởng ngươi! Nhưng ngươi đã cứu ta thì chính là ân nhân cứu mạng ta. Ngươi bị cừu gia đuổi giết, ta có thể hỗ trợ đưa ngươi về Phù Vân Sơn được không? Hoặc ngươi có thể tiếp tục sử dụng thân phận Hạ Mạch Nhiên. Ta sẽ không... sẽ không nói cho bất kì ai!"