Dịch giả: One_GodLẳng lặng nghe Liễu Lịch phân tích đầu đuôi xong, Đoan Mộc Vũ không nói gì, ngay cả vẻ mặt cũng không có một chút biến đổi. Hắn không thể nào tham dự vào nội bộ Lạc Tinh Tông để tranh giành quyền lực, Liễu Lịch cũng sẽ không lỗ mãng! Nói cho cùng cũng do thực lực quá yếu nên không đủ tư cách. Lúc trước, hắn đã đả thương Trình Bân, có lẽ đấy sẽ là tiền đề để hai phe phái đấu đá lẫn nhau.
Lúc này Liễu Lịch nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì Lạc Anh sư thúc chẳng có ý kiến gì đối với chức chưởng môn, nhưng mà sư tôn ta lại dốc hết sức thúc giục bởi vì người không cách nào đột phá cảnh giới Tử Khí nên đại nạn buông xuống. Nếu như lão nhân gia người đi về cõi tiên thì cả Đông Sơn nhất mạch chúng tôi có thể bị suy yếu, tính tình Lạc Anh sư thúc lại là bình thản, mấy vị sư thúc khác lại càng không có thể gánh vác được cho nên sư tôn rất thất vọng. Nếu như lần này tranh đoạt chức chưởng môn không được, người cũng cũng đành gửi hi vọng vào tương lai."
Nghe Liễu Lịch nói như vậy, Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu. Xem ra hai đại phe phái bên trong Lạc Tinh Tông tranh giành đã sắp đến hồi kết.
"Đoan Mộc Vũ, ngươi... ngươi có thể ở lại Lạc Tinh Tông không?" Một lúc lâu sau, Liễu Lịch thấp thỏm hỏi. Nàng rất coi trọng Đoan Mộc Vũ, Tần Việt - sư phụ nàng cũng như thế! Nếu như Đoan Mộc Vũ có thể lưu lại thì với tiềm lực của hắn thì khi đầu nhập Đông Sơn nhất mạch, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng. Cho dù không đoạt được chức chưởng môn cũng có thể giúp Đông Sơn nhất mạch đứng vững ở Lạc Tinh Tông!
Chẳng qua Liễu Lịch biết rõ lai lịch của Đoan Mộc Vũ, cho nên nàng mới bất an như vậy.
Đoan Mộc Vũ hơi ngẩn ra, sau khi suy nghĩ hắn liền lắc đầu nói: "Ta ở lại đây một thời gian ngắn nhưng sẽ không thật sự gia nhập Lạc Tinh Tông. Nhưng ngày khác, nếu ngươi có chuyện gì cần ta xuất thủ thì ta nhất định sẽ giúp."
"Vậy cám ơn trước!" Liễu Lịch mặc dù thất vọng nhưng không biểu hiện ra. Nàng biết trên người Đoan Mộc Vũ có rất nhiều bí mật, Lạc Tinh Tông mặc dù không tệ nhưng không lưu được hắn.
Suy nghĩ một chút, Liễu Lịch thấp giọng nói: "Như vậy thì thân phận Hạ Mạch Nhiên có thể bảo lưu hay không? Ta nghĩ lưu lại chút kỷ niệm cũng không tệ lắm."
"Được!" Đoan Mộc Vũ gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn! Sư tôn nói, muốn thu ngươi làm đệ tử ký danh cho Lạc Anh sư thúc vì dù sao ngươi biểu hiện vừa rồi của ngươi quá xuất sắc, chỉ sợ nhiều người trong chưởng môn nhất mạch sẽ xem ngươi là cái đinh trong mắt. Nếu ngươi có danh phận, bọn họ cũng không dám càn rỡ quá mức?" Liễu Lịch cẩn thận tìm từ diễn giải.
"Đệ tử ký danh? Thôi không cần." Đoan Mộc Vũ lắc đầu, hắn không thích có quá nhiều trói buộc.
"Ừ, vậy cũng tốt. Ta sẽ giải thích với sư tôn, chẳng qua ngươi cẩn thận một chút với Tôn Phóng - thân truyền đệ tử của Đỗ Dự sư bá. Người này là người mạnh nhất trong đám đệ tử đời thứ ba của Lạc Tinh Tông Tam, thực lực cực cao. Lần này chỉ sợ ngươi sẽ khiến hắn chú ý, đến lúc đó nói không chừng lại chạy đi tìm ngươi tỷ thí." Liễu Lịch lo lắng nói. Xem ra, nàng rất kiêng kỵ Tôn Phóng.
Đoan Mộc Vũ trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên nói: "Ngươi có thể dẫn ta đi gặp Lạc Anh sư thúc một chút hay không?"
"Hả?" Liễu Lịch nghe vậy thì sửng sốt, vẻ mặt trở nên cổ quái.
"Sợ rằng không thể! Nếu không có chuyện quan trọng, Lạc Anh sư thúc không gặp người ngoài trừ phi ngươi đáp ứng làm đệ tử ký danh thì may ra."
"Ờ, vậy thôi." Đoan Mộc Vũ thản nhiên nói, cũng chả quan tâm đến vẻ mặt cổ quái của nàng. Bây giờ, hắn còn muốn ở lại Lạc Tinh Tông một thời gian, chắc sẽ còn cơ hội.
Đoạn thời gian kế tiếp, danh khí của Đoan Mộc Vũ quả nhiên truyền khắp cả Lạc Tinh Tông. Thỉnh thoảng có người tới cửa khiêu chiến tỷ thí nhưng đều không ngoại lệ bị hắn cự tuyệt. Ngoài ra, Trần Vũ và Lan Đình cũng không tới gây sự, chắc trận hỗn chiến lúc trước bọn chúng sợ rồi.
Mỗi ngày, Đoan Mộc Vũ vẫn làm như thường lệ, dẫn Lam Mị tới chỗ cự mãng màu vàng. Quan hệ giữa hắn và cự mãng đã khá hơn rất nhiều bởi vì thông qua hỗ trợ của hắn, U Minh Khí trong cơ thể cự mãng đã giảm bớt một chút. Còn nếu muốn thanh trừ toàn bộ thì không dùng thời gian trăm năm thì không được! Tuy thế nhưng cự mãng vẫn rất hài lòng, so với nó dùng Băng Ngọc Linh Chi để hóa giải U Minh Khí thì khá hơn.
Có lẽ là vì quan hệ tốt hơn với Đoan Mộc Vũ nên cự mãng chẳng những cho phép Lam Mị đả tọa tu luyện cả ngày trên tảng đá của nó mà còn tặng gốc Băng Ngọc Linh Chi cho Đoan Mộc Vũ. Đây là chuyện rất hiếm thấy!
Đoan Mộc Vũ cũng không khách khí, tiện tay liền cho Tiểu Bạch gốc Băng Ngọc Linh Chi làm đồ ăn vặt. Đây không phải hắn lãng phí của trời mà là Tiểu Bạch có huyết mạch thần thú nên nếu muốn nó trưởng thành tất phải cần lượng lớn các loại thiên tài địa bảo cho ăn mới có thể lớn lên từ từ, chứ nếu không sao nó có được thực lực mạnh mẽ đây? Đấy cũng chính là lí do đến tận hôm nay Tiểu Bạch vẫn thường hay ngủ. Chính là vì không đủ lực lượng duy trì giúp nó trưởng thành!
Đoan Mộc Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ bởi vì giờ phút này, ngay cả Lạc Tinh Tông chỉ sợ cũng không cung ứng đủ để Tiểu Bạch trưởng thành. Có lẽ liên hợp ba đại tông môn lại mới có thể giúp Tiểu Bạch trưởng thành nhanh chóng. Tuy nhiên cái giá bỏ ra lớn thì cái thu về cũng phải tương đương. Nếu để Tiểu Bạch làm linh thú hộ sơn thì chắc chắn vượt trội hơn cả trăm tòa đại trận hộ sơn
Cứ yên bình như vậy, qua ba tháng sau trên trung ương Lạc Tinh Tông truyền ra tiếng chuông trầm trọng, truyền khắp phương viên tám trăm dặm. Tiếng chuông này tổng cộng vang lên sáu mươi bốn lần. Khi nó vang lên, mây trắng khắp trời bỗng ảm đạm, vô số bông tuyết chợt rơi xuống, cỏ cây bạc trắng, phảng phất như thiên địa cũng thương tiếc!
Thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ biết rõ sư tôn của Liễu Lịch đã cận kề cái chết, hèn chi trong ba tháng qua đám người Trần Vũ không ra ngoài gây sự. Chắc bọn chúng đang chờ Tần Việt chết! Người này vừa chết thì cả Đông Sơn nhất mạch chẳng khác như rắn mất đầu. Chẳng những không cách nào tranh giành chức chưởng môn mà sau này chỉ sợ cũng rơi vào trạng thái bị áp chế.
"Xem ra, cũng là lúc rời đi rồi!"
Đoan Mộc Vũ lẩm bẩm. Lúc trước, Tần Việt yêu cầu hắn làm môn hạ của Lạc Anh thật ra chính vì phòng ngừa hắn bị Trình Tuyết gây khó khăn. Nhưng hắn không phải là Hạ Mạch Nhiên cho nên không sao cả. Liễu Lịch là nội tông đệ tử danh chánh ngôn thuận, nhất mạch của Trình Tuyết sẽ không làm gì quá mức nhưng với hắn tự nhiên sẽ khác.
Đoan Mộc Vũ không muốn làm khó Liễu Lịch, cũng không muốn liên luỵ nàng cho nên rời Lạc Tinh Tông là lựa chọn tốt nhất.
Khi người tu hành chết đi thì không phiền phức giống phàm nhân. Ba ngày sau, mây đen trên bầu trời sơn môn Lạc Tinh Tông tản đi, tuyết ngừng rơi, hết thảy trở lại bình thường! Đoan Mộc Vũ đang chờ gặp Liễu Lịch cáo biệt thì một ngày kia lại có khách không mời mà đến, tới cửa bái phỏng!