Dịch giả: hhnmthvnTrong lòng xuất hiện gợn sóng, tuy khiến Đoan Mộc Vũ nhất thời ngây ngẩn nhưng hắn nhanh chóng đã khôi phục lại như thường. Thời gian cách xa đã quá lâu, cũng phải tới vài ngàn năm! Trong quãng thời gian ấy, ít nhất hắn cũng đã chuyển thế hơn mười lần, hơn nữa trên đời này người giống người cũng chẳng phải là chuyện lạ.
Cùng lúc đó, phong ấn trên Xích Tiêu Thông Thiên Trụ cũng đang bị phá giải nhanh chóng. Quả nhiên suy đoán của Đoan Mộc Vũ không hề sai, quang mang ngân sắc mà Yêu Thạch xuất thế phát ra đúng là đại địch của phong ấn này! Cho nên khi hắn nhận được lực lượng của kiếp đan rồi thúc dục mảnh nhỏ Yêu Thạch trong cơ thể, quả nhiên phong ấn không thể ngăn cản được!
Chỉ trong chốc lát, quang mang trên Xích Tiêu Thông Thiên Trụ khổng lồ bắt đầu chập chờn chớp động, những tiếng ‘ô ô’ rít lên không ngừng. Cho đến khi vô số quang mang nối thành một mảnh, chiếu rọi cả không gian thì nữ tử kia hét lên một tiếng, sau đó cả không gian bắt đầu sụp đổ! Tiếp đó Xích Tiêu Thông Thiên Trụ cũng trực tiếp bị chém thành mười mấy đoạn, lực lượng phản chấn cưc kỳ kinh khủng khiến ngay cả Đoan Mộc Vũ có lực lượng của kiếp đan tương trợ cũng không thể nào chống lại được, trực tiếp bị đánh bay lên bầu trời!
Thế nhưng chỉ sau đó một khắc, toàn thân hắn đã được một cỗ lực lượng nhu hòa ôm lấy. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì kiếp đan trong bụng hắn đã bị hút ra!
Không có kiếp đan chống đỡ, Đoan Mộc Vũ vốn đang bị lực lượng cường đại làm thân thể bành trướng lên mấy lần nhất thời chưa thể phục hồi lại như cũ, gần như đã bị trọng thương! May mà nàng giữ lời không có ném hắn xuống dưới.
Trong trạng thái mơ hồ, tai hắn chỉ nghe thấy tiếng nàng quát mắng liên tục. Từng đạo kiếm khí cuồng bạo bắn ra bốn phía như đám điện xà hung tợn, giết đến thiên địa hôn ám. Đến khi tất cả yên tĩnh lại thì hắn mới mở mắt nhìn lại, Cô Thành đã hoàn toàn bị san thành bình địa, năm mươi tám tòa người đá kinh khủng tương đương với Tử Khí cảnh giới đều bị hóa thành phấn vụn, cả căn nhà đá kia cũng không còn. Nhưng mấy người Liễu Lịch, Chu Việt vẫn còn sống, chỉ bị kình khí kinh khủng kia chấn ngất đi mà thôi. Duy chỉ có Đại Hắc vẫn còn tỉnh táo đang cố gắng đứng dậy, lắc đầu gầm nhẹ, dường như chỉ bị váng đầu một chút. Đúng là không hổ danh yêu thú thổ thuộc tính có lực phòng ngự mạnh nhất.
Cả Cô Thành đã hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ còn Đoan Mộc Vũ và cô gái mặc bộ quần áo đỏ hồng kia. Giờ phút này nàng giống như một thanh kiếm sắc bén lộ ra tư thế cao cao tại thượng trôi lơ lửng giữa không trung ở độ cao mười trượng. Mái tóc dài không gió nhưng bay phất phơ, trong tay nàng là một luồng sáng màu xanh, đó chính là một thanh phi kiếm cao cấp.
"Ngươi làm rất tốt! Ta thiếu ngươi một phần nhân tình, bây giờ có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói ra. Chỉ cần không quá đáng, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!"
Nàng thản nhiên nói, nhìn Đoan Mộc Vũ như đang bố thí cho một con kiến hôi vậy. Thế nhưng đúng là nàng có cái tư cách này! Với thực lực của nàng sợ rằng trong Yêu Giới cũng sẽ xếp hạng trên một trăm, so với cảnh giới Động Huyền như Đoan Mộc Vũ đúng là như một ngọn núi đi so với một hạt cát!
Nhưng Đoan Mộc Vũ chẳng hề quan tâm đến cái thái độ cao cao tại thượng của nàng. Hắn không nói câu nào, chỉ lặng yên đứng nhìn. Một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh mở miệng nói: "Yêu cầu? Thật ra có một chuyện mà ngươi có thể làm được, hơn nữa cũng không hề quá đáng đó chính là: xin nhớ kỹ tên của ta! Ta tên là Đoan Mộc Vũ, là đệ tử thủ sơn của Phù Vân Sơn Nhân Giới. Nếu như trong tương lai, có một ngày ngươi gặp phải nguy hiểm mà ngươi không thể chống lại thì ngàn vạn lần, nhất định phải tới đó tìm ta. Bởi vì trên đời này, chỉ có ta mới có thể cứu được ngươi!"
Lời nói của Đoan Mộc Vũ khiến nàng không khỏi sửng sốt, sau đó không nhịn được muốn ôm bụng cười to. Nàng đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng cũng không thể nào ngờ rằng Đoan Mộc Vũ lại nói ra lời nói này. Chuyện này quả thực quá hoang đường, quá buồn cười!
"Ngươi... Được rồi! Đoan Mộc Vũ, có phải vừa rồi ngươi bị cái gì kích thích làm thần hồn bị thương nặng hay không? Nói linh tinh không sao, nói không đặc sắc cũng không có gì nhưng điều ngươi đang nói là nói hươu nói vượn đấy! Ngươi cảm thấy, nguy hiểm mà ngay cả ta cũng không thể đối mặt được thì ngươi có thể đối mặt được sao? Nên biết ngươi yếu ớt đến mức nhỏ bé như con kiến hôi, ta chỉ cần dùng một tay, không không, một đầu ngón tay nho nhỏ là có thể đè chết ngươi không! Lúc này ta cho ngươi thêm một cơ hội để sửa lại yêu cầu, nói ra yêu cầu khác đi. Sắp tới ta phải lập tức về Yêu Giới rồi, cả đời này e rằng ngươi không gặp mặt ta lần nữa đâu!" Nàng lắc đầu nói, ánh mắt nhìn về phía Đoan Mộc Vũ như đang nhìn một con quái vật. Nếu không phải vừa rồi Đoan Mộc Vũ đã trợ giúp nàng thoát khốn thì nàng cũng chẳng muốn nói nhiều như vậy làm gì!
"Ta vẫn giữ yêu cầu kia! Không phải ta bị điên mà vì lời ta nói thiên chân vạn xác. Đúng như lời ta nói lúc trước, bị chuyện Yêu Thạch xuất thế nên ngươi mới có cơ hội sống. Việc này không phải là tình cờ mà là số mệnh!" Đoan Mộc Vũ lại cực kỳ trịnh trọng nói, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn nàng có hiện lên một tia ưu thương.
"Nói giỡn sao? Nói hươu nói vượn, hồ ngôn loạn ngữ, nhất định là ngươi bị điên rồi! Lúc này tâm tình của ta rất tốt nên không muốn so đo với ngươi!" Nữ tử kia cảm thấy dở khóc dở cười.
"Tùy ngươi, nghĩ thế nào cũng được, ngươi tin cũng tốt, không cũng được, chẳng sao. Nhưng còn có một việc không biết ngươi đã nghe nói qua chưa? Trong truyền thuyết có một loại hình phạt tên là ba ngàn sáu trăm kiếp. Mỗi một kiếp chính là một lần luân hồi, mỗi một lần luân hồi đều sẽ chết vô cùng thê thảm: thấu tim nhập cốt. Cho đến khi tất cả ba ngàn sáu trăm kiếp nạn đều qua đi, dù tồn tại cường đại đến mức nào, tâm chí kiên nghị ra sao nếu không còn tín niệm thì sẽ hóa thành hư vô, một lần nữa trở về với hư vô!"
Nghe thấy vậy vẻ mặt nàng không khỏi hơi ngưng trọng: "Ba ngàn sáu trăm kiếp? Bản thân ta có nghe nói qua, đó chính là một trong chín đại hình phạt mà Thiên Đế nắm giữ trong truyền thuyết. Nó còn được gọi là ba ngàn sáu trăm Tử Vi Tinh Kiếp. Thần lực Tử Vi Tinh có thể cưỡng ép đẩy người ta vào luân hồi, cho dù cường đại như tiên nhân cũng không thể chống lại! Ta nói này, Đoan Mộc tiểu tử ngươi không cho là ta chính là người bị ba ngàn sáu trăm Tử Vi Tinh Kiếp đấy chứ? Không không không! Tuyệt đối không thể nào có chuyện như vậy được! Lực lượng của Thiên Địa Cửu Tinh lớn đến cỡ nào, một người có cảnh giới Động Huyền bé nhỏ như ngươi làm sao có thể hiểu được huyền ảo trong đó? Như thế thì sao có thể nhìn ra ta bị phạt ba ngàn sáu trăm kiếp đây? Chuyện này đúng là nhàm chán đến cùng cực, không thể có! Cũng được, ta sẽ nhớ kỹ tên của ngươi để sau này còn trả lại nhân tình cho ngươi!"
Nàng nói xong liền hừ lạnh một tiếng, phất tay áo hóa thành một đạo lưu quang biến mất.
Nhìn thân ảnh của nàng biến mất phía chân trời, Đoan Mộc Vũ xem đó là điều đương nhiên. Một lúc lâu sau hắn mới giơ tay chỉ thẳng lên trời, điên cuồng cười to nói: "Ngươi thua, chắc chắn ngươi sẽ thua! Ngươi cho rằng vứt Phi Vũ vào trong ba ngàn sáu trăm Tử Vi Tinh Kiếp, rồi lại ném ta vào Bát Hoang Tinh Kiếp là có thể khiến hai người chúng ta trở thành người xa lạ, hoàn toàn quê nhau, trọn đời không được gặp nhau sao? Ngươi sai rồi, ta có thể giẫy dụa đi ra từ trong Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì Phi Vũ cũng có thể thoát khỏi Tử Vi Tinh Kiếp! Ngươi không thể nào ngăn cản chúng ta được đâu!"
Sau khi chỉ bầu trời điên cuồng hò hét lên một phen, Đoan Mộc Vũ mới dần dần tỉnh táo lại. Thực lực hiện tại của hắn vẫn còn quá yếu, quá yếu! Hôm nay một kiếp này của Phi Vũ đã được hóa giải, nhưng kiếp tiếp theo chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng ba ngàn năm. Trước khi điều đó xẩy ra hắn phải tu luyện đến mức đủ cường đại, lần này có thể xóa bỏ kiếp này cũng hoàn toàn là do may mắn nhưng kiếp tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy. Một khi không thể nào ngăn cản, thì đương nhiên kiếp sẽ tiếp nối kiếp, một lần lại mạnh hơn một lần. Đến sau ba ngàn sáu trăm kiếp hoàn thành thì tình cảm chân thành mà Phi Vũ dành cho hắn cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Nàng sẽ quên mất hắn là ai, quên hết tất cả, lại xuất phát từ đầu trống rỗng.
Hít sâu một hơi Đoan Mộc Vũ nhanh chóng xoay người, vác Liễu Lịch vẫn đang hôn mê đặt lên người Đại Hắc, sau đó rời khỏi Cô Thành. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà nơi này đã xảy ra chuyện lớn như vậy, thì hẳn có thể đoán ra được sau một đoạn thời gian nữa sẽ có rất nhiều môn phái tu hành tới đây tìm hiểu chân tướng sự việc, vì thế càng sớm rời đi càng tránh được nhiều phiền toái.
Đưa Liễu Lịch về Lạc Tinh tông, sau khi từ chối Liễu Lịch tiễn đưa Đoan Mộc Vũ vẫn dùng thân phận Hạ Mạnh Nhiên đi về phía nam trở về Phù Vân Sơn. Lần này hạ sơn, có thể nói hắn thu hoạch được rất nhiều. Đầu tiên là được mảnh nhỏ Yêu Thạch, cũng giải quyết xong tâm nguyện kiếp trước của hắn. Thế nhưng hắn cũng hiểu ra, những thứ liên quan đến Yêu Tinh thần bí tương tự như mảnh nhỏ Yêu Thạch không có cơ duyên tuyệt đối không thể nào lấy được, dù có cố gắng đến mức nào đi nữa cũng chỉ là vô dụng!
Tiếp đó chính là việc đã tìm được một tia đầu mối kiếp trước, nhưng điều này lại khiến cho hắn vẫn canh cánh trong lòng bởi muốn nắm giữ được đầu mối này cần phải có thực lực cực kỳ cường đại, vì thế hắn mới không ngại chuyện Phi Vũ đã chuyển thế rời đi bởi việc cấp bách bây giờ là tăng thực lực của bản thân lên.
Trừ những chuyện đó ra thì thu phục được Đại Hắc cũng là một đại thu hoạch khác. Đây cũng là một con yêu thú có thể nhanh chóng tiến giai lên cảnh giới Tử Mục, hơn nữa nó còn hấp thu đại lượng quang mang ngân sắc, tương lai có thể nói là tiền đồ bất khả lượng.
Dĩ nhiên, so với Tiểu Bạch thì Đại Hắc chỉ là cặn bã rồi! Thế nhưng cái con Tiểu Bạch này cũng quá mức bại hoại, khi không phải chịu áp lực để sinh tồn thì việc mà nó thích làm nhất chính là lăn ra ngủ rồi ngáy thật to!
Suốt cuộc hành trình, Đoan Mộc Vũ cũng không đi nhanh. Hắn tùy ý để Đại Hắc đi bộ từ từ, còn hắn thì khoanh chân ngồi ở trên cái lưng rộng rãi của nó mà tu luyện, thuận tiện thanh lí thi thể La Yếm Hỏa Bằng.
La Yếm Hỏa Bằng chính là yêu thú Tử Mục, có thể đánh chết nó là chuyện khó xảy ra. Cũng chỉ có Đoan Mộc Vũ mới giết được nó chứ đổi lại là người khác, cho dù là Liễu Lịch thì chắc chắn sẽ bị giết chết.
Ba cái lông vũ bản mệnh của La Yếm Hỏa Bằng chính là tài liệu tốt nhất cho nên Đoan Mộc Vũ lưu lại để mình sử dụng.
Còn lại mấy cái lông vũ màu đỏ còn lại đều hoàn hảo, Đoan Mộc Vũ đếm tổng cộng được ba ngàn chín trăm tám mươi mốt phiến. Đám lông vũ này hắn tính sẽ dùng để luyện chế một bộ Nghê Thường Vũ Y cho tiểu Mị Nhi.
Xương sống lưng của La Yếm Hỏa Bằng rất tốt, chỉ cần rút ra luyện thành là có thể biến thành quà cho tiểu Thục Nguyệt rồi. Với tốc độ tu luyện nghịch thiên như vậy, đoán chừng đã sớm tiến giai tới cảnh giới Động Huyền, vừa lúc phải dùng tới nó.
Còn đôi cánh của La Yếm Hỏa Bằng Đoan Mộc Vũ tính sẽ đem luyện chế thành một đôi pháp khí, tên cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là Linh Tê Song Dực, chia ra cho Tác Ly và Trình Nguyệt mỗi người một cái, sẽ rất thích hợp để bọn họ sử dụng song kiếm hợp bích!
Đôi đầu La Yếm Hỏa Bằng có thể phóng hỏa cũng không tồi, có thể luyện chế thành pháp khí, đưa cho Hành Vân và Hành Không sử dụng.
Về phần nhóc mập thì tu vi của nó trải qua hơn một năm cũng chẳng biết tăng trưởng đến mức độ nào. Xem ra phải nhìn vào tình huống thực tế mới quyết định quà cho nó.
Mặc dù Đại Hắc là yêu thú thổ thuộc tính, nhưng thật ra tốc độ của nó cũng không chậm, hơn nữa sức chịu đựng lại cực kỳ cao nên đi suốt cả quãng đường hơn vạn dặm vẫn không hề có chút mệt mỏi nào.
Vì thế chỉ sau bảy tám ngày, Đoan Mộc Vũ đã đến tới Ô Đầu Sơn sát biên giới Càn Châu. Nơi này cũng là sơn môn của Thất Tinh Môn, lúc trước đây cũng là nơi hắn gặp Ma Lang Quân Tô Mộ Huyền sau đó mới dẫn phát ra một đống chuyện. Thậm chí khiến hắn phải lẻn vào Lạc Tinh tông, giả trang thành Hạ Mạnh Nhiên, cuối cùng mới đi tới Bắc Hải Cô Thành rồi tìm được đầu mối về Phi Vũ sau khi chuyển thế! Nói đi nói lại, tất cả mọi chuyện đúng là phải đa tạ cái tên Tô Mộ Huyền này rồi!
Thế nhưng Đoan Mộc Vũ nhanh chóng phát hiện trong phạm vi Ô Đầu Sơn của Càn Châu không biết tại sao bầu trời đầy mây đen vần vũ, ma khí xuất hiện khắp nơi, đất đai và sinh linh trên dọc đường hắn đi đều hóa thành cát bụi khô cằn.