Dịch giả: gaygioxuongCâu nói đó vừa dứt, Tác Ly và Trình Nguyệt liền giận đến tím mặt. Ngữ điệu của người này quá mức kiêu ngạo. Trọng yếu hơn, nơi đây là cấm địa của Phù Vân Sơn, không ngờ người này dám tự tiện xông vào, thực sự đáng chết!
Đoan Mộc Vũ thấy có nói nhiều thêm thì cũng vô ích nên kéo căng Cầu Mộc Cung. Chỉ trong nháy mắt, trên Cầu Mộc Cung đột ngột sáng bừng lên một luồng hào quang chói mắt. Luồng hào quang này chiếu sáng cả phạm vi hai ba trượng, ngay cả mấy người Tác Ly cũng bị đẩy dạt ra. Bên trong luồng hào quang lan tràn ra sát khí nồng đậm tới cực điểm!
Nhất thời, không gian xung quanh Cầu Mộc Cung giống y như đã trở thành thế giới của băng tuyết. Còn bên trong luồng hào quang, một Huyền Băng Tiễn lớn bằng cả cánh tay nhanh chóng được ngưng tụ. Bên trên Huyền Băng Tiễn không ngờ lại còn có hoa văn tinh xảo, đẹp đẽ và thần bí đang lóe sáng, mang theo vô tận sát khí.
Đúng vào lúc chiếc khăn lụa che kín cả trời đất ụp xuống, Huyền Băng Tiễn đột nhiên rời khỏi dây cung. Ngay lập tức, một tiếng rít chói tai vang lên. Mấy người Tác Ly hầu như không kịp nhìn thấy đường bay của Huyền Băng Tiễn mà chỉ có cảm giác toàn bộ đất trời khẽ chao đảo. Rồi sau đó, bọn họ phát hiện món pháp khí đang giam giữ cặp kiếm đã bị mũi tên ấy bắn thủng một lỗ, xấp xỉ cái bàn bát tiên.
Thế nhưng, mục tiêu tấn công của Huyền Băng Tiễn không phải chiếc khăn mà là Xích Mục Bạch Hổ!
Xích Mục Bạch Hổ cũng đã phát hiện được uy hiếp trí mạng đó. Nó vừa gầm rú liên tục, vừa phóng ra một lá chắn bằng cuồng phong màu xanh. Mới vừa rồi, cái lá chắn này đã chặn đứng được chiêu song kiếm hợp bích của hai người Tác Ly.
Chỉ có điều Huyền Băng Tiễn của Đoan Mộc Vũ hầu như đã được hắn dồn toàn bộ pháp lực của bản thân vào. Một cái lá chắn bằng gió há có thể ngăn cản được!
Ngay khi được bắn ra, mũi tên còn được Đoan Mộc Vũ gia cường pháp thuật Tật Phong nên lực lượng đâu chỉ có sáu ngàn cân. Một khi hoàn toàn bộc phát, lực lượng đã tiến gần một vạn cân.
Nguyên nhân lực lượng tăng mạnh như vậy là vì cường độ thân thể Đoan Mộc Vũ rất mạnh mẽ, hơn nữa còn vận dụng toàn bộ pháp lực. Chứ nếu không, hắn khó có thể chịu được phản chấn của một lực lượng khổng lồ như thế.
Nói thì chậm, nhưng tốc độ của Huyền Băng Tiễn lại nhanh đến mức không thấy được gì, ngoại trừ tiếng xé gió chói tai ra thì không hề thấy bóng dáng nó đâu.
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vô cùng dữ dội vọng lại ầm ầm. Cái lá chắn bằng cuồng phong do Xích Mục Bạch Hổ phóng ra lập tức bị đánh bay. Hai luồng lực lượng va chạm đã tạo thành một vụ nổ có sức phá hoại khủng khiếp. Cả một vùng chu vi trăm trượng đã bị san thành đất bằng.
Phần còn lại của Huyền Băng Tiễn đâm thẳng vào mắt phải của Xích Mục Bạch Hổ, sau đó đột ngột nổ tung. Một con yêu thú cường đại ngay lập tức lâm vào tình trạng sống dở chết dở.
Không có Xích Mục Bạch Hổ điều khiển, tấm khắn kia liền thôi trói buộc hai thanh kiếm của Tác Ly và Trình Nguyệt.
Đúng lúc đám Từ Trần Phong, Triệu Khắc định xông lên giết chết Xích Mục Bạch Hổ thì một tiếng gầm vừa nôn nóng vừa giận giữ từ đằng xa truyền lại.
"Tiểu tử hỗn xược, còn không dừng tay!"
Giọng nói vừa vang lên thì từ phía đằng xa của thung lũng liền có một luồng kiếm quang xé gió lao đến. Vừa thấy luồng kiếm quang này, trong lòng Đoan Mộc Vũ lập tức trầm xuống. Đó rõ ràng là một cao thủ cảnh giới Linh Thai!
Đúng vào lúc hắn định giục mấy người Tác Ly cấp tốc lui lại, thì chợt nghe thấy giọng nói cấp bách của Anh Nhược từ đâu đó truyền tới.
"Phi Hàn sư huynh, hạ thủ lưu tình! Mấy vị này đều là sư đệ sư muội mới nhập môn."
Nghe thấy giọng Anh Nhược, Đoan Mộc Vũ vội vàng quát đám người Từ Trần Phong dừng lại. Ngay sau đó, luồng kiếm quang vừa tới trước mặt họ trăm trượng đột ngột lượn một vòng trên không trung, làm dấy lên vô số trận cuồng phong nối tiếp nhau. Rồi trên luồng kiếm quang đó có một gã đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mang theo gương mặt giận dữ nhảy thẳng xuống đất. Đầu tiên, gã tàn bạo nhìn xoáy vào Đoan Mộc Vũ, rồi mới đau xót đi chữa thương cho Xích Mục Bạch Hổ.
Nhưng Đoan Mộc Vũ chẳng có vẻ gì là sợ hãi, hắn vẫn bình tĩnh cất Cầu Mộc Cung đi. Còn đám người Tác Ly Từ Trần Phong thì lại đồng loạt trợn mắt lên nhìn tên kia.
Không lâu sau, Anh Nhược cũng nôn nóng ngự kiếm mà đến. Đầu tiên hắn cẩn thận quan sát xem đám người Đoan Mộc Vũ có bị thương hay không. Sau khi xem xét kỹ càng một lượt thì thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười gượng gạo, ý muốn nói Đoan Mộc Vũ hãy bình tĩnh chớ có nóng nảy.
Mũi tên của Đoan Mộc Vũ đã làm Xích Mục Bạch Hổ trọng thương. Kẻ có tên là Phi Hàn kia, liên tiếp cho nó ăn bảy tám viên linh đan trân quý mới khiến thương thế ổn định lại. Sau đó, gã nổi giận đùng đùng đứng dậy, quay sang Anh Nhược giận dữ truy hỏi: "Anh Nhược sư đệ, tiểu tử không biết lễ phép này là kẻ mới nhập môn sao? Ngươi quản giáo kiểu gì thế? Không biết dạy dỗ cho ra hồn à? Bạch Hổ của ta hết sức dễ bảo, chưa bao giờ chủ động công kích con người, chả hiểu làm sao lại bị bọn họ bị đánh trọng thương đến mức độ này! Chuyện này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định phải tìm sư thúc Thương Minh Tử làm cho ra nhẽ!"
Hắn vừa nói xong, mấy người Đoan Mộc Vũ mới vỡ lẽ. Thì ra Phi Hàn là đệ tử của Thương Ngô Tử, chẳng trách có thể tự do ra vào cấm địa Cửu Phong. Nhưng người này quả thật ngang ngược! Mới vừa rồi Đoan Mộc Vũ đã lên tiếng nhắc nhở chứ không có đâu? Chẳng lẽ bọn họ lại khoanh tay đứng nhìn, để mặc Bạch Hổ điều khiển pháp khí bắt mình lại hay sao?
Anh Nhược mang vẻ mặt khổ sở, trước hết giới thiệu cho đám người Đoan Mộc Vũ biết: "Chư vị sư đệ sư muội, vị này là nhị đệ tử của sư bá Thương Ngô Tử, cũng là sư huynh của chúng ta. Phi Hàn, chuyện hôm nay có lẽ là có chút hiểu lầm, cũng may tất cả mọi người đều không bị thương!"
"Sao có thể “không hề bị thương”? Anh Nhược, ngươi muốn thiên vị chuyện này cũng không được! Thương thế trên người Bạch Hổ của ta chẳng lẽ là giả sao?" Phi Hàn vô cùng tức giận cắt lời Anh Nhược.
"Này cái tên kia, ngươi có biết phải trái hay không vậy? Đoan Mộc công tử đã lớn tiếng giục ngươi ra lệnh cho linh thú của mình dừng lại, nhưng ngươi không những không dừng lại mà còn buông lời châm chọc. Đại để nói có bản lãnh thì đến đánh ngươi. Giờ ngươi lại lật lọng, oán trách người khác hay sao?"
Ba người Đoan Mộc Vũ, Tác Ly và Trình Nguyệt lẳng lặng nhìn sang Anh Nhược mà không nói câu gì. Nhưng Từ Trần Phong lại không nhịn được quát lớn.
"Cái gì? Càn rỡ? Ta nói như vậy lúc nào? Ta chỉ cho Bạch Hổ của ta ra ngoài hóng gió, hoàn toàn không biết các ngươi lại có chủ ý với nó! Nếu không phải ta phát hiện sớm, chắc Bạch Hổ của ta đã bị các ngươi giết chết rồi!" Phi Hàn trợn trừng mắt giận dữ nói.
"Các ngươi còn dám nói năng bậy bạ? Còn nhỏ tuổi mà đã nói dối không biết ngượng miệng, trốn tránh trách nhiệm! Ban đầu ta cho rằng các ngươi thiếu hiểu biết, bây giờ xem lại,quả nhiên là cần phải nghiêm túc chỉnh đốn lại một chút môn quy của Phù Vân Môn rồi!"
"Phi Hàn sư huynh, bọn ta không hề nói bậy! Những lời ngươi nói, chúng ta đều chính tai nghe thấy còn giả được sao?" Tác Ly rốt cục cũng nhịn không được nữa, cả giận nói.
"Hừ, ta sao biết ngươi có đặt điều hay không? Chuyện này ta sẽ trực tiếp tìm sư thúc Thương Minh Tử để làm cho ra lẽ. Các ngươi cứ chờ mà bị phạt đi!" Phi Hàn giận dữ cực độ, vung tay thu Xích Mục Bạch Hổ vào trong một cái túi nho nhỏ rồi ngự kiếm bỏ đi ngay tức thì, bỏ mặc Anh Nhược đang cười gượng gạo cùng với mấy người hết sức tức giận lại.
"Mấy vị sư đệ, chuyện này liệu có phải có chút hiểu lầm hay không? Tính tình Phi Hàn sư huynh tuy khá nóng nảy nhưng không thể nào nói ra những lời ngang ngược như vậy. Mới vừa rồi hắn còn đang nói chuyện cùng ta mà. Lúc này... tóm lại, chư vị sư đệ hãy rộng lòng thông cảm. Bạch Hổ là bảo bối của Phi Hàn sư huynh, hắn vẫn đối xử với nó như con. Lần này nó bị thương nặng, khó trách hắn lại tức giận đến vậy!" Anh Nhược gượng gạo nở một nụ cười rồi mới mở miệng nói. Hơn nửa năm không gặp, dường như hắn tiều tụy hơn một chút, đã mất đi khá nhiều khí chất hào hùng vốn có.
Qua những gì Anh Nhược nói, rõ ràng hắn cũng nghĩ chuyện vừa rồi là do đám người Đoan Mộc Vũ ra tay trước. Tác Ly không cam lòng, vừa định lên tiếng thì Đoan Mộc Vũ đã khẽ lắc đầu, ra hiệu bọn họ không cần nói thêm.
Chuyện này đích xác có điều kỳ quái! Cho dù gã Phi Hàn đó có ngang ngược càn rỡ đến mấy đi nữa, thì cũng không thể đối đãi với đồng môn sư huynh đệ bằng lòng dạ độc ác như thế. Cho nên, câu nói với ngữ điệu hết sức ngang ngược kia có lẽ còn có nguyên nhân nào khác.
"Anh Nhược sư huynh, ta thấy sắc mặt ngươi tiều tụy, chẳng lẽ do ở chỗ này khó chịu. Không bằng huynh đừng diện bích nữa?" Đoan Mộc Vũ đắn đo một lúc rồi mới nói.
"Ha ha, không có gì đáng ngại đâu! Chẳng qua là gần đây, chẳng biết tại sao trong lòng đầy phiền não, liên tục gặp ác mộng. Đó là do nghiệp chướng tu hành gây ra. Ta tạm hoãn tu hành một thời gian ngắn, có lẽ sẽ không còn trở ngại gì. Chuyện hôm nay, các ngươi cũng không nên để trong lòng. Đến khi thương thế của Bạch Hổ khỏi hẳn, cơn giận Phi Hàn sư huynh sẽ tiêu tan thôi. Bây giờ, ta quay về tiếp tục diện bích. Các ngươi cứ ở chỗ này rèn luyện. Hết sức cẩn thận, nhớ kỹ, không được vào quá sâu."
Nói xong, Anh Nhược gật đầu rồi tức khắc quay trở về chỗ mình diện bích.
"Chúng ta cũng đi thôi!" Đoan Mộc Vũ mang vẻ mặt thản nhiên nói. Nghe thấy hắn nói như vậy, đám người Tác Ly, Từ Trần Phong đành phải bỏ qua chuyện này.
Nhưng đến khi mấy người Đoan Mộc Vũ khuất dạng, một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn mới dần hiện ra ở phía sau núi đá. Hóa ra là Tiểu Hà Nhi đang phụng bồi Anh Nhược diện bích ở nơi này. Lúc này ả dùng ánh mắt mang nặng tâm tư nhìn về phía Anh Nhược đã rời đi, một lúc lâu mới than nhẹ một tiếng, dường như đang tự lầm bầm nói cho mình nghe: "Hình như tiểu tử kia không biết chuyện gì đã xảy ra ở đáy Tích Nguyệt Hồ. Nếu đã như thế thì nể mặt phu quân, tạm thời tha mạng cho hắn. Trái lại tên Phi Hàn này, thân là nhị đệ tử của Thương Ngô Tử nên có thể lợi dụng một phen. Nếu xảy ra trường hợp hắn phản bội lại Thương Minh Tử, tương lai... "