Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 4: Môn nhân Phù Vân

Dịch giả gaygioxuong

"Làm gì có chuyện đó!"

"Nói nhăng nói cuội!”

"Chui ở đâu ra mấy đứa ngu dốt thế này!”

Tiếng chửi bậy nổi lên khắp nơi! Rất nhiều người trong đám hành thương đều đã dốc hết gia sản vào chuyến hàng này, ví như lão Trần. Quả thực lão đã cầm cố hơn phân nửa tài sản ở nhà, nếu tay không trở về, hai mươi mốt năm cực khổ trong quá khứ của lão coi như đã đổ cả xuống sông xuống bể. Đó chẳng phải là muốn lấy cái mạng già của lão hay sao!

Nghe thấy tiếng mắng chửi, cô gái kia hiển nhiên cực kỳ khó chịu, đang định lên tiếng thì bị sư huynh nàng ngăn cản. Sau đó gã chắp tay hướng về mọi người, tiếp tục dùng giọng điệu mềm mỏng nói: "Các vị, tại hạ biết rõ nếu bắt mọi người quay về theo đường cũ thì tổn thất là rất lớn, nhưng nói chung so với mất mạng thì vẫn tốt hơn. Thực không dám giấu diếm, hai người chúng tôi là môn hạ đệ tử của Phù Vân sơn. Chuyến này xuống núi thứ nhất là có thêm kinh nghiệm, thứ hai là trảm yêu trừ ma, tạo phúc cho muôn dân trăm họ. Ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, thấy phía trước quỷ khí ngất trời, sợ rằng có ma quỷ cường đại, dù hai người chúng ta liên kết ra tay, cũng không dám chắc có thể chế ngự được nó. Cho nên mới đưa ra kế hoạch thỏa đáng, muốn yêu cầu các vị trước tiên hãy tạm hoãn hành trình, để phòng tránh bị thương vong. Trước hết, hai người chúng ta sẽ thử qua xem có thể thu phục được con quỷ vật này không đã, nếu mà không được, thì đành phải cử người trở về môn phái cầu viện. Nói tóm lại, chuyện này Phù Vân sơn chúng ta nhất định ch trách nhiệm, chậm nhất là sang năm, chắc chắn sẽ diệt trừ được con quỷ này!”

Lời nói của gã đàn ông này có vẻ có tình có lý, hơn nữa nghe cũng lọt tai. Nhưng vấn đề là, gã hoàn toàn không hiểu đám hành thương này, bọn họ hầu như đã đặt cược toàn bộ tính mạng của bản thân và gia đình vào chỗ hàng này rồi, nếu trở về chắc chắn sẽ phải treo cổ hoặc nhảy sông tự tử. Nếu đã như thế, còn không bằng liều mạng một phen. Huống chi "ma quỷ”? Ai mà tin được chuyện này cơ chứ! Những người ở đây ai mà chưa từng thấy qua người chết theo đủ mọi cách, nhưng có khi nào liên quan đến ma quỷ đâu? Nếu như nói là yêu thú trong truyền thuyết, thì cũng đành chịu, nhưng cái thứ kia lợi hại thì đã sao, chẳng phải vẫn có thể giết chết hay sao.

So với những người khác, gã thủ lĩnh hộ vệ lại nghĩ thấu đáo hơn một chút, mắt thấy tình cảnh càng lúc càng vượt ra ngoài tầm khống chế, lập tức nói vơi hai vị đệ tử Phù Vân sơn: “Hai vị, việc này hết sức hệ trọng, tại hạ không đủ khả năng làm chủ. Có thể thấy sắc trời đã tối, chúng ta chắc chắn sẽ cắm trại ở ngay chỗ này, không bằng hai vị theo ta đi gặp đại thương đầu của thương đội chúng ta, đến lúc đó để ông ấy đưa ra quyết định có được không?”

Đôi nam nữ liếc nhìn nhau, cô gái cảm thấy khó chịu, muốn phất tay áo bỏ đi ngay lập tức, nhưng gã đàn ông lại lên tiếng khuyên nhủ: “Sư muội, không thể hành động theo cảm tính. Tính mạng con người là quan trọng hơn cả, làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn! Tuy rằng bọn ta đã vượt ra khỏi thế giới phàm tục, tu hành thiên đạo, nhưng dù sao cũng xuất thân từ trong thế giới phàm tục. Đừng quên sư tôn đã dạy bảo, không biết làm người, thì làm sao có thể tu tiên? Đây chẳng phải là nguyên nhân chính của việc bọn ta xuống núi nhập thế tu hành hay sao?”

"Hừ, dù sao, bọn họ nói cũng thật khó nghe, chúng ta có ý tốt muốn cứu tính mạng bọn họ, lại bị quy kết thành lòng lang dạ sói!"

“Ha ha! Chuyện phàm tục, chúng ta hiểu được vẫn còn quá ít. Có rất nhiều chuyện không giống như bề ngoài, nếu khó nghe, mắt điếc tai ngơ là được! Chẳng lẽ so với việc phải đột phá tâm ma trong tu hành còn có thể khó chịu hơn hay sao?” Vị sư huynh hết sức ôn hòa khuyên nhủ, quả nhiên tính tình dễ chịu.

“Hừ! Được rồi! Ai bảo huynh là sư huynh, ở đây huynh lớn nhất!” Nàng sư muội vẫn giận dỗi nói, tuy vậy hiển nhiên là đã thuận theo.

Lập tức đôi sư huynh muội đi theo gã thủ lĩnh hộ vệ đi gặp đại thương đầu, còn toàn bộ thương đội cũng dừng chân cắm trại.

Ngay trong lúc mọi người hết sức bận rộn, lão Trần bắt đầu cẩn thận dò hỏi Đoan Mộc Vũ đang đứng như phỗng. Lão là cáo già đã thành tinh, mặc dù không có căn cứ gì để tin tưởng vào lời nói của đôi nam nữ kia, nhưng cẩn thận cũng không thừa, chuyện gì cũng đều chuẩn bị kỹ lưỡng thì không phải là tốt hơn sao?

Nhưng lần này, lại không thấy Đoan Mộc Vũ lắc đầu, cũng không tỏ vẻ gì khác lạ. Một lúc lâu sau, hắn mới nói một câu nước đôi lập lờ: "Bọn họ, là thật.”

"Thật?"

Lão Trần chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra thế nào cả. Câu nói này có ý nghĩa gì, là người thật, hay thân phận là thật, hay là nguy hiểm theo lời của bọn họ là thật? Nhưng khi nhìn lại, Đoan Mộc Vũ đã khép cả hai mắt, bộ dạng giống như khúc gỗ. Lão dứt khoát bỏ đi ý định dò hỏi, chuyện đã đến nước này, cứ nhìn đại thương đầu hành động thế nào rồi hẵng hay. Đại thương đầu không đi, bọn họ cũng sẽ không đi; nhưng nếu đại thương đầu vẫn kiên quyết tiến về phía trước, vậy thì cho dù phía trước là leo núi đao, xuống vạc dầu, bọn họ cũng sẽ vì nghĩa quên thân mà lao lên!

Đại thương đầu dường như khá coi trọng hai vị khách không mời mà đến này. Sau khi cắm trại xong, ở giữa doanh trại nơi hoang dã này đốt lên một đống lửa trại thật lớn, bày rượu ngon và thịt nướng ra, chỉ thiếu mỗi gái đẹp ca múa góp vui.

Lúc lửa trại được đốt lên, cũng chính là lúc thủ hạ của đại thương đầu tới tìm lão Trần, chuyển lời muốn mời lão dự tiệc. Đương nhiên, ai cũng hiểu, động tác này chủ yếu là nhằm mục đích lôi kéo kẻ đờ đẫn kia tới mà thôi. Dẫu sao, chuyện đã lớn tới mức này, đại thương đầu cũng muốn tham khảo qua một chút ý kiến của một cao thủ cường đại như gã Đoan Mộc Vũ này.

“Ha ha! Lão Trần, Đoan Mộc huynh đệ, mau ngồi đi! “ang rượu, mang rượu!” Đại thương đầu phóng khoáng hô hào, ánh mắt đầy mong đợi thỉnh thoảng lại chiếu sang Đoan Mộc Vũ. Lão ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chiêu dụ Đoan Mộc Vũ.

Cách thức tổ chức tiệc rượu lửa trại này thật sự đơn giản. Nhưng chỉ cần thử suy nghĩ kỹ hơn một chút, lúc này đang ở sâu trong sa mạc rộng lớn là có thể thấy giá trị thực sự của nó rồi. Người tham gia không nhiều, ngoại trừ đại thương đầu và hai sư gia, ba người dẫn đường thì còn có gã thủ lĩnh hộ vệ cao lớn thô kệch và hai vị sư huynh muội kia. Tuy nhiên, lúc này bọn họ đã cởi áo choàng lộ ra gương mặt thật. Đó thực sự là một nam một nữ còn rất trẻ, tuổi vẫn còn chưa quá mười tám mười chín. Nam thì khôi ngô phóng khoáng, nữ thì xinh đẹp tựa thiên tiên. Nói một cách chân thực, nếu ở Tề Châu giàu có và đông đúc mà nhìn thấy một đôi người ngọc không nhuốm bụi trần như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện hiếm lạ. Nhưng ở nơi sa mạc rộng lớn đâu đâu cũng là cát vàng, nguy hiểm trùng trùng như thế này mà có thể nhìn thấy một đôi như kim đồng ngọc nữ thì nhất định là chuyện ngoài sức tưởng tượng!

Trên người và trên mặt hai người bọn họ, hoàn toàn không vấy một hạt bụi nhỏ. Chỉ cần từ điểm này, cũng có thể biết bọn họ không hề đơn giản.

“Ha ha! Để ta giới thiệu một chút, hai vị này là cao nhân tu hành trên Phù Vân sơn. Lần này xuống núi họ muốn du lịch bốn phương, trừ yêu phục ma, tạo phúc cho người trong thiên hạ. Lần này trong sa mạc rộng lớn họ đã phát hiện ra yêu khí rất mạnh. Các vị chắc vẫn còn nhớ, mấy ngày trước chúng ta đã gặp phải một đám cướp sa mạc. Đám cướp đó hung hãn không sợ chết, hơn nữa thực lực lại tăng vọt. Lão

hủ vốn vẫn mang lòng nghi hoặc, hôm nay được hai vi cao nhân chỉ ra sai lầm, mới biết đươc đám cướp sa mạc kia đã từ lâu không còn là người, mà bị ma quỷ luyện chế thành thi quỷ. Cho nên thực lực bọn chúng mới tăng vọt, không tham của cải, chỉ nhằm mục đích giết chóc. May mà hôm đó chúng ta có thể đánh lui đám thi quỷ kinh khủng kia, nếu không kết cục của chúng ta không biết đâu mà lường!”

Lúc này đại thương đầu tự mình kể lại toàn bộ chuyện đó từ đầu đến cuối. Thông qua ngữ điệu của lão ta, quả thực không thể nào đoán ra là lão ta đã tin, hay là vẫn không tin vào chuyện này! Nhưng ít ra lão ta vẫn rất tôn trọng hai vị cao nhân môn đồ đến từ Phù Vân sơn này!

Còn hai vị cao nhân Phù Vân sơn lại chẳng có mấy hứng thú đối với câu chuyện của đại thương đầu. Gã thanh niên vẫn rất nho nhã gặm một khối thịt thơm ngào ngạt. Khó có thể tin được gã có thể xem mùi mỡ thịt giống như đang tắm trong gió xuân vậy. Động tác ăn cực kỳ nho nhã, nhưng qua cách ăn ngon lành, là có thể phỏng đoán thức ăn ở trên Phù Vân sơn chẳng mấy khi có chứa chất béo. Cô gái thì lại nhìn vào đống lửa trại đang cháy hừng hực mà tâm hồn thì đang phiêu du tận đâu, giống như hết thảy đều không có liên quan gì đến nàng. Quả nhiên là có phong thái của cao nhân.

"Đoan Mộc huynh đệ, ngươi nghĩ thế nào?” Đại thương đầu hỏi dò. Lúc này lão càng nhìn, lại càng thấy Đoan Mộc Vũ giống như một cao nhân hơn.

Câu trả lời dành cho đại thương đầu, vẫn là một cái lắc đầu nhẹ nhàng; không ai biết được rốt cuộc Đoan Mộc Vũ đang nghĩ cái gì!

"Ách, lắc đầu là có ý gì? Chắc là Đoan Mộc huynh đệ cho rằng đây là chuyện không rõ thật giả?” Đại thương đầu rất khôn khéo, Lúc này coi như đã hiểu rõ được một chút tính tình kỳ quái của Đoan Mộc Vũ, quanh đi quẩn lại đều nhằm mục đích bắt Đoan Mộc Vũ mở miệng.

"Các ngươi tiến, ta tiến! Các ngươi lui, ta lui!"

Hiếm khi lại được thấy Đoan Mộc Vũ mở miệng nói rõ một câu.

Mặc dù không hề nhận được đáp án mà mình muốn, nhưng đại thương đầu cũng đã hết sức hài lòng. Chí ít thì vị cao thủ cường đại này vẫn sẽ ở lại trong thương đội từ đầu đến cuối. Nếu là như vậy, kể cả là có ma quỷ gì đi nữa, cũng sẽ dễ đối phó hơn. Đương nhiên, nếu như có thể lưu cả hai vị cao nhân Phù Vân sơn này lại làm hộ vệ thì mới là điều tuyệt vời nhất.

“Hắc hắc! Hai vị cao nhân, quả thực không dám giấu diếm, không phải chúng ta không tin tưởng các vị, mà là toàn bộ hàng hóa của thương đội, đều là chúng ta táng gia bại sản mới gom lại được.

Quay về chốn cũ cũng không phải là không thể. Nhưng kể từ đó, một ngàn năm sáu trăm người trong thương đội chúng ta, sau khi trở về Tề Châu, ít nhất cũng sẽ có ba trăm người phải treo cổ, những người còn lại cũng đều phải ly tán vợ con, cửa nát nhà tan. Ai! Cháu gái ngoan đáng yêu của lão hủ, chỉ sợ cũng sẽ phải bán vào nhà người khác, hay là, hai vị cao nhân thần thông quảng đại, lúc đó hãy thu nhận cháu gái của lão hủ làm đệ tử đi, như vậy còn tốt hơn là đem bán nó đi!"

Đại thương đầu thật sự rất cao tay! Một khắc trước vẫn còn chuyện trò vui vẻ, một khắc sau đã khóc đến đứt một đứt gan, vô cùng thê thảm. Đến lúc này, hai vị cao nhân rốt cục cũng không thể điềm nhiên được nữa, miếng xương trong miệng người thanh niên cũng rơi cạch một tiếng trên mặt đất. Mặc dù hai người bọn họ cũng biết, đại thương đầu quá nửa là đang giả bộ đáng thương, nhưng những chuyện như thế cũng không hẳn là không thể phát sinh. Bởi vì đám trung thương tiểu thương trong số bọn họ không thể nào đánh đồng với đại thương đầu. Chỉ cần nghĩ tới sẽ có hàng trăm người bởi vì sự can thiệp của bọn họ mà treo cổ hoặc nhảy sông tự vẫn, vợ con ly tán, cửa nát nhà tan; hai người bọn họ lập tức toát mồ hôi. Chuyện đó quả thật đi trái đạo trời! Nếu thật sự phát sinh, bọn họ cũng cũng đừng nghĩ đến tu hành nữa, cả đời này sẽ phải hối hận!

Dĩ nhiên, còn một nguyên nhân nữa mà người khác hiểu rất rõ, chính là hai vị cao nhân này kinh nghiệm thật sự nông cạn. Nếu đổi lại là trưởng bối trong sư môn của bọn họ, nhất định sẽ xử lý chuyện này hết sức khôn khéo, tuyệt đối sẽ không bị lợi dụng bởi phương pháp này của đại thương đầu.

“Sư huynh, chuyện này, chuyện này làm thế nào mới phải? Hay là, chúng ta cầu cứu sư môn vậy?”

Tiểu sư muội lúc nào cũng bình thản, giờ này cũng đã bắt đầu luống cuống. Hiện giờ, phía trước quả thật là có ma quỷ cường đại quấy phá, thương đội này nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, tất nhiên toàn bộ sẽ đều chết hết. Nếu không gặp cũng thì cũng chẳng nói làm gì, nhưng bọn họ đã gặp rồi thì nói thế nào cũng phải có trách nhiệm; nhưng nếu bắt thương đội này quay trở lại theo đường cũ, coi như là đã ép bọn họ đến cửa nát nhà tan. Hai cách này chọn cách nào cũng không thể vẹn toàn!

"Chuyện này...”

Mặc dù vị sư huynh kia ít nhiều vẫn còn có chút chủ kiến, nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thoáng do dự. Hai người bọn họ vừa mới đi ra khỏi sư môn, hùng tâm bừng bừng, nhưng chưa được bao lâu đã cầu viện, sợ rằng sẽ bị đám sư huynh đệ chê cười không ngóc đầu lên được!