Bắt Giữ

Chương 28: Chương 26 Điểm Yếu Và Cơ Hội

Nhưng mà chuẩn bị tinh thần gì nhỉ?

Sau khi xuất khẩu một bài dọa nạt kinh điển như trong tiểu thuyết tình cảm, mỹ nữ ác quỷ cũng chớp mắt biến mất cùng không gian trắng nhờ, chỉ để lại tôi ngơ ngác tiếp tục quan sát cuộc chiến đã tàn của Bang Bọ Cạp Đen và bang đối địch.

Cho dù Tôn Ngạo Dạ không thể ra tay đả thương con người, nhưng lùa đối thủ như lùa vịt vào nồi vẫn rất giỏi, vừa không bẩn tay lại vừa duy trì hình tượng vừa cao thâm lại vừa bí ẩn của hắn.

Nhìn hắn thong thả rời khỏi tàn cuộc đằng sau, mặc kệ máu tanh sát khí ẩn hiện trong không khí, trong tay lại nhàn nhã cầm chục viên hồn thạch tiến về phía tôi.

Tôi vô thức mỉm cười.

Có thể thi triển quỷ pháp ngay trước mặt Tôn Ngạo Dạ mà hắn chẳng hay biết gì, xem ra cô gái ấy thậm chí còn mạnh hơn hắn.

Được một cô gái mạnh mẽ như vậy thích, không biết là phúc hay họa của hắn đây, ahaha.

Nhưng tựu chung lại, tôi cũng như… nhìn thấy ánh sáng trong đêm đen.

Vẫn là câu cũ, tôi còn gì để mất đâu, dại gì không thử.

oOo

- Tâm trạng của cô đang rất vui sao? - Số 7 bước vào phòng, mỉm cười hỏi.

Số 7 quả thật rất đẹp, có thể so sánh với mỹ nhân ác quỷ, một đông một tây, một lồi một lõm, quả là tuyệt phối, à nhầm, quả là tuyệt sắc.

Tuy nhiên, tư chất của mỹ nhân ác quỷ vẫn có điều gì đó cao quý hơn hẳn, với cả, không biết vì sao tôi lại cảm giác cô ta khá quen thuộc, không biết đã từng gặp ở đâu chưa nữa.

Tôi không trả lời câu hỏi của số 7, chỉ nằm sấp trên giường chống cằm nghiền ngẫm nhìn cô. Chừng như cảm giác quái dị tăng cao, số 7 nhíu mày tiếp:

- Ánh mắt của cô như vậy, quả thật giống như đang có quỷ kế gì đó.

… Lộ liễu vậy sao, khụ khụ, thu liễm, thu liễm một chút.

- Ngày hôm qua xem chừng lão đại bang Bọ Cạp Đen ưng ý Tôn Ngạo Dạ lắm nhỉ. - Tôi mở lời, quả thật hôm qua sau trận chiến, Tôn Ngạo Dạ cũng đưa tôi tới gặp vị lão đại hắc ám này. Quả thật khiến tôi mừng rơi nước mắt, trí tưởng tượng cùng phim ảnh ít ra cũng nói thật một khoản, mấy tên lên được lão đại xã hội đen đều vừa già vừa xấu, đã thế mặt mũi lại còn đểu đểu nữa chứ.

Trọng điểm không phải ở đó, mà là ở lão quả thật là, ừm, thưởng thức Tôn Ngạo Dạ.

Mà đâu chỉ mình lão, con gái lão cũng thưởng thức hắn lắm chứ.

Nhớ tới cô gái tròn quay lại ăn mặc lòe loẹt như con công kia, tôi suýt thì ôm bụng cười lăn lộn.

Mắt nhìn tốt quá chứ, nhìn một cái trúng ngay vị ác quỷ làm “hiền tế”, ây cha, quả là người làm đại ca xã hội đen, tại hạ bái phục.

- Nằm trong dự tính. - Số 7 ngồi xuống sofa, vừa mở sách vừa nói. - Nhưng chưa đủ, thủ lĩnh muốn đẩy mâu thuẫn lên cao hơn nữa.

Quả thật, mâu thuẫn giữa các bang phái chưa đủ, tâm ma cũng chưa đủ.

Tôi lấy một viên hồn thạch ra, màu xám của nó rất nhạt nhòa, là loại sơ đẳng.

Hừm, đúng là phải kích động mâu thuẫn lên cao hơn nữa.

Loạn lạc hơn nữa, hắn bận bịu hơn nữa, thì cơ hội của tôi mới càng nhiều.

Mỉm cười, ác quỷ mỹ nhân à, cô mau tới đi nha.

oOo

Tận Ty Hải mở cửa, mật thất lập lòe ánh đèn huỳnh quang yếu ớt, quả thật khiến không gian càng lạnh lẽo u uất hơn cả.

Chính giữa không gian u ám đó đặt một lồng kính dán bùa chú bốn góc, bên trong lại mập mờ bóng dáng một ác hồn lơ lửng, thật khiến người ta nổi da gà.

Thế nhưng, Tận Ty Hải tới mày cũng chẳng buồn nhíu, lão tiến vào phòng, đối diện với cái lồng kính, lẩm bẩm:

- Phù thủy, đến nước này rồi ngươi còn cứng đầu ư?

Ác hồn trong lồng kính ngẩng mặt, dải khăn trắng che mất nửa khuôn mặt lại thêm bờ môi đỏ rực như máu đã xác định cô ta chính là số 1.

- Về cơ bản thì những gì tôi bói ra, tôi đều nói cả rồi, tiền trao cháo múc, ông còn muốn biết thêm gì?

- Hừ! - Tận Ty Hải cười lạnh, gương mặt mệt mỏi ánh lên vẻ căm tức giận dữ. - Đừng tưởng ta không biết trò quỷ của ngươi, cho là ta tin quẻ bói đó sao, số 9 chỉ là một ác hồn lợi dụng cảm xúc của kẻ khác mà tấn công, là ác hồn vô cảm vô tình nhất ta từng thấy, tuyệt đối không thể không có điểm yếu như thế.

- Ông ngại thử ư?

- Ta ngại sao? Haha! - Tận Ty Hải cười lạnh lẽo, đoạn, lão giơ tay vỗ nhẹ, ngay sau đó, ba người đàn ông dìu một chàng trai trẻ tiến vào.

Nói chính xác hơn, là hai người bắt giữ một người.

Chỉ thấy chàng trai bị họ trói gô, miệng nhét vải bố, mắt buộc dải băng đen khiến cậu ta không thấy được gì. Nhìn tướng mạo có thể đoán cậu ta vẫn là thanh niên, gia cảnh có lẽ rất tốt qua bộ quần áo hàng hiệu mà cậu ta đang mặc.

Lúc này, cậu ta mềm nhũn như con chi chi mặc cho hai người đàn ông kéo lê vào.

Tận Ty Hải nhìn cậu ta, cười gằn với số 1:

- Cô nói xem, thằng con trai như thế này chính là điểm yếu của số 9?

Số 1 dửng dung không cảm xúc, chẳng chỗ nào thể hiện ra cô biết trong phòng có thêm người. Mãi tới khi thuộc hạ Tận Ty Hải đặt chàng trai ngồi quỳ hẳn xuống, cô mới đáp lời:

- Cái ông quan tâm, không phải là làm sao kéo số 9 ra khỏi số 13 sao?

Tận Ty Hải im lặng, coi như cam chịu.

- Không thể. - Số 1 mỉm cười rất khẽ, nói tiếp. - Với sức lực của tổ chức ông, không có bùa chú nào có thể qua mặt số 13.

- Vậy sao? - Tận Ty Hải nhướn mày, nhìn chàng trai gục người bên dưới kia, suy tư nói. - Xem ra ta phải thử thôi, bắt đầu từ cậu ta.

Lão lấy từ tay áo một đạo bù đỏ chữ bạc kỳ dị, phóng về người chàng trai, nhưng chưa chạm với người cậu ta thì nó đã tan biến vào hư vô.

Vài giây sau, chàng trai nhúc nhích, ngẩng đầu.

- Ta vốn không muốn dùng chú thuật với người thường. - Tận Ty Hải thở dài, vẻ buồn khổ lại hiện hữu trên mặt lão. - Nhưng cuộc chiến nào lại chẳng có thương vong, coi như mọi tội nghiệt ta sẵn sàng chịu, chỉ mong thiên giới có thể diệt trừ con ác quỷ này.

Lão cởi trói, tháo bịt mắt và lấy nùi giẻ trong mồm chàng trai ra. Ngay lập tức, cậu ta đứng dậy theo một kiểu rất máy móc, gương mặt vô hồn, hệt như mộng du.

Không sai, thần trí cậu vẫn ở một nơi rất xa, rất xa.

- Không kéo được số 9 ra, thì đành để cô ta tự tìm cách. - Tận Ty Hải lẩm bẩm. - Cô ta cũng không phải là loại đèn cạn dầu, suy tính như vậy, nếu chúng ta không nhanh, tới khi cô ta đọa ác quỷ thì nhân loại sẽ kéo thêm nhiều đau bệnh khác nữa.

oOo

- Dạ, bố em thật quá quắt, sao có thể phân cho anh công việc khó như thế chứ! - Cô gái tròn quay như trái banh kia quả là làm tôi mở rộng tầm mắt, như thế vẫn còn đi được sao, quả là bái phục.

Đã thế lại còn có thể phát ra âm thanh trong trẻo tới nhão nước như thế nữa chứ, quá bái phục lần nữa.

Tôn Ngạo Dạ vẫn mặt lạnh như tiền, không thèm để ý tới quả bóng tròn lăn, à không, đi bên cạnh. Hắn đi với tốc độ rất nhanh, ngay cả tôi cũng có chút khó khăn khi theo hắn, vậy mà cô nàng kia dù vừa đi vừa chạy, có thở hồng hộc vẫn không lùi bước kiên quyết bám theo.

Ây cha, Tôn Ngạo Dạ quả là có cách dạy, nhìn xem, cô gái béo tròn như thế thôi nhưng chỉ cần theo hắn vài tháng không chừng lại là mỹ nhân hình chữ S đó, ngày nào cũng chạy như vậy mà.

- Dạ, anh có cần em giúp gì không? Em có vũ khí đạn dược, thuộc hạ không tệ, có thể đỡ giúp anh nhiều đấy, hay là…

- Không cần! - Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng, giọng nói rét buốt tới đông chết người. - Ta có thể tự mình xử lý, ngoài ra, - Hắn liếc nhìn cô nàng, một ánh mắt đầy tử khí chết chóc khiến cô gái vốn như trái banh kia bị đâm xì hơi, sợ hãi lui ra sau. - ta đã có phu nhân, thỉnh tiểu thư tự trọng.

… Kính ngữ? Tuyệt đối không ổn, đây là giới hạn của hắn, nếu cô tiểu thư kia không ngưng trò đeo bám, tuyệt đối cô ta không thể gặp chuyện tốt.

Tôn Ngạo Dạ không để ý tới gương mặt sợ hãi tới đờ đẫn của cô nàng, một mạch đi thẳng ra bãi giữ xe.

Nhiệm vụ lão đại kia giao cho hắn lần này, là ám sát một chính khách đang tranh cử tại thành phố T, tuy ông ta không nắm chắc phần thắng, nhưng quan điểm chính trị của ông lại đối đầu với lợi ích bang Bọ Cạp Đen cùng rất nhiều tổ chức đen tối, nói chính xác là không chấp nhận sống chung trong hòa thuận.

Nếu đã thế, trừ khử thôi.

- Dạ, anh có kế hoạch chưa? - Tôi quay lại nhìn hắn, hỏi.

- Khách sạn mục tiêu ở có vô số cơ hội, căn bản không cần kế hoạch. - So sánh với thái độ chết chóc của hắn ban nãy thì giờ đây hắn hoàn toàn hòa nhã hơn cả.

Cũng coi như may mắn cho tôi.

Tới khách sạn rất nhanh, người ra người vào lại thưa thớt có phần hiu quạnh, cũng phải, vì mùa này lại chẳng là mua cao điểm du lịch, mà khách sạn 5 sao như thế này thì gia đình bình thường chẳng ai đủ sức mà chi trả.

Nội thất nơi đây cũng coi như độc đáo, hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc cổ điển, ngoài điểm cửa gỗ mở tự động thôi.

Đương lúc tôi đang tấm tắc quan sát ngó nghiêng tứ tung, một bóng dáng đập vào mắt khiến tôi ngừng lại.

Ngồi ở bộ ghế gỗ chạm khắc tinh xảo, là một chàng trai trẻ, rất trẻ. Cậu ta có dung mạo bình thường thôi, thế nhưng chỉ liếc nhìn là tôi đã biết cậu là ai.

Trần Gia Quân!

Sao thằng nhóc này lại ở đây, giờ này lẽ ra nó phải đến trường chứ, để xem, tôi chết 6 năm, vậy ra nó đang học lớp 12, con mẹ nó, là năm cuối cấp đấy! Giờ này nó lảng vản ở chốn khỉ ho cò gáy này làm cái gì!!!

Trọng điểm là sao nó dám ôm ấp cô gái bên cạnh hả, dù cô ta rất là nóng bỏng ngon mắt… quay lại, trọng điểm là nó mới lớp 12 đấy aaa!!!

Không sai, thằng ngốc ngồi kia chính là em trai tôi, thằng nhóc ngốc nghếch suốt ngày lẽo đẽo theo tôi gọi chị, nhõng nhẽo đủ kiểu mỗi khi tôi nghiêm mặt dạy dỗ, thế nhưng trước mặt tôi lúc nào cũng ngoan ngoãn đáng yêu, nào có dáng vẻ công tử ăn chơi kia, mà quan trọng hơn cả, nó là người Việt Nam đấy, chơi bời gái gú bên đó được rồi, kéo sang đây làm chi aaa!

Đương lúc tôi sôi máu, thì nó kéo cô gái đứng dậy đi về phía này.

- Đi thôi. - Tôn Ngạo Dạ đặt phòng xong, nói.

- A! - Tôi giật mình, quay sang hắn, nhìn số phòng nói bừa. - Tôi không thích phòng này, tôi muốn phòng khác.

Hắn nhướn mày, nhìn tôi một vài giây rồi cười nhẹ, quay lại bàn tiếp tân đặt phòng khác.

… Dễ tính vậy sao, cứ tưởng hắn sẽ mặc kệ kéo tôi đi luôn chứ.

Thật ra sau này nghĩ lại, mọi chuyện hắn đều khá dễ tính và chiều theo ý tôi, chỉ là đừng đụng đến những điểm mấu chốt mà hắn cho là phải như thế thôi.

Bởi vì có đụng vào cũng chẳng thay đổi được.

Nhưng lúc này, tôi chẳng biết điều đó.

Thằng nhóc hư thân nhà tôi tiến lại, cô gái bên cạnh nó ríu rít bằng tiếng Anh, nó cũng đơn giản đáp lại.

- Cho một phòng đôi. - Tới quầy lễ tân, nó nói, đoạn, lại quay sang cô gái bên cạnh thì thầm. - Diễm, phiền chị giao dịch với quầy lễ tân nhận phòng nhé, để họ biết tôi chưa đủ 18 thì thật không hay.

- Hư hỏng. - Cô gái kế bên nũng nịu, nhưng cũng y lời tới quầy lễ tân, thấy Tôn Ngạo Dạ lập tức tròn mắt hoa si, nhưng hắn chẳng quan tâm tới cô ta quay người đi thẳng.

Lấy lại tinh thần, nghĩ tới cậu thiếu gia lắm tiền kia, cô cắn môi tiếp tục đặt phòng.

Tôi đi theo Tôn Ngạo Dạ mà lửa cháy qua đầu!

Má nó, thằng nhóc to gan, chưa tới 18 đã dám chạy ra nước ngoài chơi gái, tiền nhà mày mày dùng như thế đó hả!!!

Sau khi xong nhiệm vụ, xem xem tôi có chém chết nó không!!!

- Sao thế? - Liên kết linh hồn khiến hắn cảm giác tôi tức giận, nhưng tức giận điều gì thì hắn không thể nhìn ra được.

- Không có gì! - Tôi cười lạnh lẽo và cực kỳ tanh máu. - Chỉ cảm giác con gái nơi này cũng được đấy.

Hắn bật cười, kéo tôi vào lòng, thì thầm:

- Vẫn không bằng em đâu.

… Đại ca, thỉnh tự trọng aaa.

Trong thang máy có camera đấy, được không!!!

Mặc dù người ta chỉ thấy hắn không thấy tôi, thì tôi vẫn ngại lắm nha!!!

oOo

Tôi thở hổn hển nằm trên giường.

Tôn Ngạo Dạ mặc quần áo xong, quay lại nhìn tôi, thật sự dịu dàng hỏi:

- Có muốn đi cùng ta không?

Tôi ai oán liếc hắn, lắc đầu, bổn cô nương giờ là có lòng không có sức, anh đi đi.

Hắn bật cười, coi như hiểu ánh nhìn tức tối của tôi. Tiến lại hôn lên trán tôi rồi quay người ra khỏi phòng.

Nhưng tôi thừa hiểu, kết giới xung quanh chẳng phải chuyện đùa.

Mệt mỏi nhắm mắt, muốn ngủ…

- Muốn ra khỏi đây sao? - Một giọng nói bất chợt vang lên khiến tôi mở choàng mắt.

Bật dậy, quả nhiên mỹ nhân ác quỷ đang ngồi trên ghế sofa đơn gần cửa sổ, uống trà.

- Muốn! - Tôi đanh thép trả lời.

Tôi còn phải đi dạy dỗ thằng em trai ngốc kia nữa.

- Chi bằng ta cá cược nhé. - Mỹ nhân ác quỷ cười nhẹ nhàng. - Ta giúp cô thoát khỏi kết giới, nếu cô thành công qua mắt Tôn Ngạo Dạ trốn thoát, ta giúp cô giải trừ liên kết.

Tôi giật mình, có thể ư?

Chẳng suy nghĩ đắn đo nhiều, tôi đáp ứng:

- Được!

- Ta chưa nói xong. - Mỹ nhân ác quỷ tiếp tục. - Nếu cô thất bại trong việc qua mắt hắn, cô sẽ là của ta!

A?

Có nên không, tiền vốn đã ít mà còn siết nợ cao nữa, quả là khó nghĩ mà.

- Được! - Tôi cắn răng, đáp ứng.

Cùng lắm thì tan biến thôi, tôi mà sợ sao.

Nợ đào hoa của Tôn Ngạo Dạ cũng thật nham hiểm đáng sợ mà.

Mỹ nhân ác quỷ đứng lên, cười dịu dàng giơ một tay ra trước.

Tôi nhìn cánh tay giơ ra kia, hiểu rõ nếu bắt lấy nó kết quả sẽ ra sao…

Nhưng… cuộc sống cá chậu chim lồng này, không phải là cuộc sống tôi mong muốn.

Cho dù Tôn Ngạo Dạ nhất mực chiều chuộng, thậm chí cho tôi cảm giác hắn yêu thương tôi, nhưng đó vẫn không phải điều tôi muốn.

Đã trở thành ác hồn, còn phải gò ép chính mình sao?

Tôi bật cười, tiến lại bắt lấy bàn tay ác quỷ kia.

Ngay lập tức, cơn nóng rẫy lan tỏa tứ chi, tới lúc tôi tưởng bản thân sắp cháy tới nơi, thì cảm giác đó biến mất.

Mỹ nhân ác quỷ nhoe mắt, nói:

- Giờ cô có thể tự do ra khỏi phòng. Nhưng nhớ mặc quần áo vào đấy.

… Cùng là phụ nữ mà, sao cô lại có vẻ mặt chán ghét như vậy chứ, được rồi, coi như thân thể tôi không chữ S như cô đi, nhưng vẫn là chỗ nào nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm đó nhá!!!

- Đi đi, Trần Gia Trân, à, ta là Mị Trần Lệ Dạ.

… Cả cái tên cũng tà khí như vậy, đáng sợ quá đi mất.

Tôi huơ tay, đám quần áo bị xé rách nằm rải rác trên mặt đất kia của tôi cũng dần liền lại. Mặc vội vào người, tôi chạy biến ra ngoài, để lại một câu với mỹ nhân ác quỷ đằng sau:

- Nếu tôi làm âm binh cho cô, cô nhớ quên đi ân oán ghen tuông nhá!

oOo

Trần Gia Trân chạy biến ra khỏi phòng rồi, bỏ lại Mị Trần Lệ Dạ đứng đó một mình.

Nàng tao nhã quay người ngồi lên sofa, thở dài:

- Haizz, con dâu chẳng có chí tiến thủ gì cả.

Đoạn, nàng nâng tay, một ly rượu vang lập tức xuất hiện trên bàn.

Vuốt ve mép ly mỏng manh trong suốt mờ ảo trong màn đêm, nàng mỉm cười tinh ranh, lẩm bẩm:

- Nhưng mà, coi như có thể đào tạo.

Sau này, khi trải qua thiên tân vạn khổ, khổ sở tới kêu trời không thấu kêu đất không hay, khổ không thể kể hết bằng lời từ mẫu thân đại nhân Tôn Ngạo Dạ tạo ra trong việc đào tạo tôi trở nên “thục nữ” xứng với hắn, tôi mới biết ngày ấy mình ngu ra sao.

Nhảy từ cái hố này tới cái hố khác, tựu chung vẫn là bị người ta đóng gói cột nơ dâng cho Tôn Ngạo Dạ thôi.

Đúng là chạy trời không khỏi nắng!