“Trầm huynh.”

“…”

“…Trầm huynh vì sao không nói? Không nhận ra ta sao?”

“…A, sao có thể, chỉ là… chỉ là quá kinh ngạc, trong lúc nhất thời tưởng là nhìn lầm.”

“Trầm huynh thế nhưng đang trách ta đã rất lâu không đến tìm ngươi?”

“Mới, mới không phải… Trương huynh mau ngồi, a, không được, ta hiện tại chỉ có một cái ghế, ngươi vẫn là ngồi chung với ta đi.”

“Trầm huynh vì sao chuyển sang bán củi gỗ?”

“Mùa đông khí trời hàn lãnh, giấy đều bị mùa đông lạnh làm hỏng, củi gỗ lại dễ bán hơn.”

“…Ta thực sự là hổ thẹn, cuối cùng vẫn là nhìn ngươi chịu khổ trong mùa đông lạnh.”

“Trương huynh quá lời, hằng năm đều là như vậy, kỳ thật cũng không có gì, riết rồi cũng quen thôi.”

“Trầm huynh mau cùng ta vào trà quán ngồi đi, uống một tách trà nóng, sau đó, tới nhà ta ngồi.”

“Hảo. Ai? Tới nhà ngươi? Không phải đi nhà của ta sao?”

“Nhà Trầm huynh hiện tại chắc chắn không còn ấm áp nữa, với lại ngươi cũng chưa từng tới nhà của ta, đi xem cũng tốt.”

“Ai, được, chờ ta dọn dẹp một chút.”

“Không cần, mấy thứ này giữ lại làm gì?”

“Này củi gỗ còn có thể hảo hảo sử dụng, không thu lại lỡ bị ẩm thì hết bán được rồi.”

“Cầm mấy thứ này không tiện, Trầm huynh cứ trực tiếp đi theo ta là được rồi.”

“…Nga.” (trẻ ngoan dễ dạy a~)