Lão Khổng nói đến đây thì không khỏi nhìn về phía sau, lén bàn luận về chuyện của người thanh niên đó cứ làm ông ta có cảm giác hơi tê da đầu.
Một người khác hiểu ra, mấy năm nay ông ta và Lão Khổng đã trải qua không ít chuyện, từng có vinh hạnh đi theo một nhân vật tầm cỡ, chiêm ngưỡng vài sự kiện lớn.
So với vị nhân vật tầm cỡ đó, Tiền Bình và Vương Địch cùng lắm chỉ là mấy tên nhãi nhép.
Những thường thức này giúp họ biết người nào có thể khiêu khích được, người nào không nên chọc vào.
Trần Bát Hoang này…
Là người họ mà không chọc vào nổi.
Hai người nhìn nhau rồi nhanh chóng rời khỏi học viện thương mại.
Còn Vương Địch và Tiền Bình sau này có tiếp tục khiêu khích Trần Bát Hoang nữa không, sẽ chọc vào phiền phức gì hay gây ra hậu quả thế nào.
Họ không quản được, cũng không dám nhiều chuyện.
Trong mắt Trần Đức, Tiền Bình chỉ là một đứa nhóc mà thôi, từ ban đầu anh đã không định quan tâm đến hắn.
Nhưng hắn năm lần bảy lượt gây chuyện, dĩ nhiên Trần Đức sẽ cho hắn một bài học, trải qua chuyện này, Tiền Bình sẽ phải nằm mấy tháng trong bệnh viện thôi.
Còn hiệu phó Vương Địch, tốt nhất ông ta không nên báo thù, còn nếu ông ta dám, Trần Đức sẽ có cách đối phó với ông ta.
“Bát Hoang!”, Trần Đức vừa xuống lầu đã nghe thấy có người gọi anh, quay đầu lại nhìn, không ngờ Đàm Thu lại đang đứng đợi ở dưới lầu.
Thấy Trần Đức hoàn toàn không hề hấn gì, Đàm Thu ngạc nhiên không thôi: “Trần Bát Hoang, anh không sao chứ?”
“Ừ, không sao cả!”, Trần Đức cười nói.
“Chuyện này không đúng…”
Đàm Thu không dám tin, với sự hiểu biết của cậu ta đối với Tiền Bình và Vương Địch thì chỉ cần là người bị họ gọi đi, không ai đi ra mà lành lặn được cả à?
Thậm chí không chỉ bị thương mà còn bị gán thêm vài tội không đáng bị xử phạt.
Cậu ta nhớ có một lần không cẩn thận đụng phải Vương Địch, Vương Địch ghim cậu ta, còn dạy dỗ cho cậu ta một trận.
Trần Đức cạn lời, lẽ nào tên này lại mong anh xảy ra chuyện gì đó sao?
“Hai người kia không thể làm gì được tôi cả”.
Trần Đức nói với giọng không cảm xúc, sau đó về phòng học với Đàm Thu.
Trong phòng học là một trận xôn xao, đa số đều đang bàn tán về Trần Đức.
“Người tên Trần Đức, tự là Bát Hoang đó bị phó hiệu trưởng gọi đi, các cậu đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Ai mà biết, có lẽ sẽ bị đuổi học”.
“Dù sao người bị ông ta gọi đi đều chưa từng có kết cục tốt, chọc ai không chọc lại chọc phải Vương Địch, đúng là tự tìm chết”.
“Tôi ngược lại thì thấy tên này rất đặc biệt”.
Trong phòng học bàn tán rất sôi nổi, ngay cả Lâm Dao và Tống Ngữ Yên cũng đang bàn tán.
“Ngữ Yên, Trần Bát Hoang rất lợi hại, cậu còn không thích anh ta sao?”
“Dao Dao, đâu phải là cậu không biết, trong nhà mình nhiều người giỏi lắm, bây giờ mình vẫn chưa muốn yêu đương, không chừng sau khi anh ta bị hiệu phó gọi đi, bị dạy dỗ thì sẽ biết khó mà lui, rời khỏi học viện thương mại nữa đó”.
Tống Ngữ Yên nói: “Đợi anh ta đi khỏi thì bồi thường cho anh ta một số tiền là được”.
“Vợ ơi, lại lén khen anh đẹp trai à?”
Lúc này một giọng nói cà lơ phất phơ, thờ ơ bỗng vang lên, khuôn mặt Trần Đức xuất hiện trước mặt Tông Ngữ Yên.
Tống Ngữ Yên hừ một tiếng nói: “Không từng gặp ai mặt dày như anh”.
“Giờ thì gặp được chưa?”
Trần Đức ung dung thoải mái, Đàm Thu đứng phía sau cực kỳ ngưỡng mộ, cậu ta không dám nói chuyện với hoa khôi trường như thế.
Tùy ý trêu đùa vài câu rồi Trần Đức cũng không nói gì nhiều nữa.
Mỗi lần gặp Tống Ngữ Yên, một bóng người khác cứ hiện lên trong đầu anh.
Cũng có lẽ vì thế mà anh mới trêu chọc Tống Ngữ Yên.
“Brừ!”
Một lát sau, điện thoại rung lên, là Diệp Khánh Ngôn gọi đến, người này báo cho anh biết là đã giải quyết xong chuyện của mấy người Vương Hạo Minh.
Vừa cúp máy, Trần Đức lại nhận được một cuộc gọi, lần này là Phì Tứ
“Đại ca, tối nay đến Thiên Hương Kiều uống vài ly được không? Tối nay tôi tổ chức một buổi gặp mặt bạn bè ở đây, mời toàn những người tai to mặt lớn đến, ngoài ra đại ca của tôi cũng muốn gặp anh”.
“Đại ca của anh muốn gặp tôi?”, Trần Đức khó hiểu, anh lớn của Phì Tứ chắc là thủ lĩnh thế giới ngầm ở khu Nam thành phố Tần, thân phận địa vị rất cao.
“Phải, anh ấy nói có thể anh ấy quen anh đó”, Phì Tứ nói: “Đại ca, lần này anh nể mặt tôi chút đi, nếu không chắc chắn lão đại sẽ trách phạt tôi không làm được việc”.
“Được rồi, tối nay mấy giờ?”
“Chín giờ”.
“Ừ, đến lúc đó tôi chạy qua”.
Trần Đức thoải mái đồng ý, uống rượu là việc anh thích nhất, hơn nữa anh cũng muốn biết ông trùm khu vực phía Nam thành phố Tần gì đó là người thế nào.
“Ok, anh báo địa chỉ, tối nay tôi bảo người đến đón anh”.
“Ừ”.
Trần Đức hờ hững đáp, báo địa chỉ xong thì cúp máy, sau đó câu được câu mất nói chuyện với Đàm Thu.
Anh nhận ra con người Đàm Thu không tệ, có lẽ trong cả trường cậu ta và Trần Đức không có sự ngăn cách.
Hơn nữa còn ra sức giới thiệu tình hình học viện thương mại cho Trần Đức nữa.
“Trường chúng ta thường có rất ít khóa học, nói là trường học thì chi bằng nói là nơi giao lưu của các con cháu nhà giàu sẽ đúng hơn, người ở mỗi tầng cấp đều phân ra thành các vòng bạn bè khác nhau”.
“Vòng bạn bè tầng thượng lưu do Trương Tử Đằng đứng đầu, cậu ta cũng là người theo đuổi Tống Ngữ Yên - Hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, vừa đẹp trai vừa giàu có, bình thường rất ít khi ở trường”.
“Giới trung lưu do Lôi Long đứng đầu, cậu ta là hội phó câu lạc bộ bóng rổ, khoảng thời gian này cũng không ở trường, nghe nói là về nhà giải quyết chuyện gì đó”.
“Nói như thế hai người họ là tình địch à?”, Trần Đức hỏi.
“Cũng không phải, cạnh tranh công bằng đó! Ai theo đuổi được là của người đó thôi, mà ai cũng có thể theo đuổi hoa khôi, huống hồ hoa khôi Tống của chúng ta có thiện cảm với Trương Tử Đằng hơn”.
“Lâm Dao làm hoa khôi trường nhiều năm như thế, người theo đuổi cô ta cũng không ít nhưng đều bị đuổi đi.
Đừng nhìn cô ta là nữ mà lầm, nghe nói giơ tay một cái thì ra đòn không kém hơn hội trưởng câu lạc bộ võ thuật là bao, Vương Hạo Minh muốn mời cô ta vào câu lạc bộ võ thuật mấy lần nhưng đều bị từ chối”.
“Mạnh vậy sao?”
Trần Đức cố ý làm ra vẻ bất ngờ, thật ra không cảm thấy gì, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dao là anh đã nhìn ra cô gái này là một người luyện võ.