Bắt Được Thỏ Con Rồi

Chương 5: - Khỏe Mạnh Là Niềm Ao Ước Của Tất Cả Mọi Người.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quốc Bảo nói xong câu đó liền cười lên ha hả như thể chuyện này vui lắm vậy. Cậu ta cầm hai cái bánh Rose rồi đi như bay ra khỏi quán như thể sợ tôi sẽ đá vào mông cậu ta vậy.

Đúng đấy! Nếu cậu mà không đi nhanh thế nào tôi cũng đá vào mông cậu! Mẹ kiếp, bo cho tôi? Cậu ta nghĩ mình đang ở đâu thế? Hạ nhục người khác thế là vui lắm à? Số tiền này, tôi.. lấy!

"Bạn Hải Dương hả?" Chị phục vụ làm chung lớn hơn tôi sáu tuổi, đang là sinh viên. Chị ấy tên Miền, rất thích mấy em trai nhỏ sạch sẽ, hiển nhiên cục cưng Quốc Bảo đã lọt mắt xanh chị rồi "Trông soái ghê ta!"

"Chị đừng bị lừa!" Tôi lắc đầu, xã hội nhìn mặt nên ai cũng dễ bị lừa, chị Miền ngây thơ, em không để chị phải sa chân vào fanclub não tàn của tên đó đâu! "Thành phần bất hảo đó, chị em mình dính không nổi đâu!"

"Bất hảo nhưng rất biết cách chăm sóc đó chứ!" Chị ấy mơ mộng, còn dùng hiện thực để giải thích "Xem kìa, người ta biết em khó khăn nên dùng cách này để đưa tiền cho em.. Hẳn bạn ấy quan tâm em lắm, em phải cảm ơn người ta đi!"

"!!!"

Gì vậy má?

Má hay đọc tiểu thuyết tình yêu lắm nên giỏi suy diễn đúng không? Tôi và Quốc Bảo học chung cấp II thật nhưng khác lớp nên chưa-bao-giờ nói chuyện với nhau đâu. Trừ hôm đó ở trên trường cấp III ra thì đây chính là lần đầu chúng tôi tiếp xúc đó! Cái gì mà biết hoàn cảnh, cái gì mà quan tâm.. Rõ là cậu ta đang cố tình dùng tiền để hạ nhục tôi, thậm chí còn có ý hành tôi vì tôi dám nói cậu ta ăn bám nữa!

Tôi từ bỏ ý định giải thích gì đó với chị, tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Đến gần hết giờ làm, cô Nguyệt dấm dúi gọi tôi vào đưa cho tôi một túi bánh bao lớn. Cô lấy lý do hàng ế không ăn hết cũng phải đổ đi bắt tôi mang về nhà. Làm một nhân viên lâu năm trong cửa hàng sao tôi không biết, thật ra món nào của cô Nguyệt cũng đắt khách, chỉ vì cô ấy sợ tôi ngại mới giả bộ ế thừa mà thôi.

Ân tình của cô Nguyệt tôi sẽ ghi nhớ, sau này cô ấy già cả hoặc đau yếu nhất định tôi sẽ trả ơn!

Bỏ đống đồ lớn vào giỏ xe, tôi lóc cóc đạp mấy cây số trở về nhà mình. Căn nhà nhỏ nằm ở cuối một con hẻm tôi đen đầy cây cối um xùm. Nó tồi tàn cũ nát lắm rồi, còn cách khá xa khu dân cư nữa chứ. Cũng may mẹ con tôi nghèo có tiếng, dù có ở một mình tách biệt hơn nữa cũng chả có trộm nào thèm viếng thăm đâu. Con đường vào nhà chưa được đổ bê tông, hôm nào nắng thì không sao chứ cứ mưa là sình lầy bẩn không tả nổi. Nghe đâu có dự án "Nông thôn mới", chỉ vài ba tháng nữa cơ quan chính quyền sẽ đổ một con đường đi qua nhà tôi. Ôi, nếu thế thì còn gì bằng nữa, tôi sẽ không cần sợ mỗi ngày mưa phải dắt bộ xe cả quãng dài rồi!

Căn nhà cấp bốn lụp xụp không mở đèn, tôi biết mẹ ở nhà, nhưng chỉ có một mình bà sẽ tiết kiệm hết sức, không bật điện, không mở quạt, càng không ti vi hay điện thoại gì hết. Ông bà nội ngoại đều đã mất cả, các cô gì chú bác chê mẹ con tôi nghèo có bao giờ thăm hỏi đâu, dù có điện thoại cũng chẳng biết gọi cho ai, thế nên tuy đã là năm 20xx nhưng tôi còn chưa được sờ vào smartphone nữa!

Dựng xe trước sân rộng, tôi mò mẫm vào nhà, bật công tắc điện. Ánh sáng vàng vọt tỏ rõ một khoảng rộng trống hoác. Phía trong nhà rất đơn sơ, góc bên trái là chiếc giường hai mẹ con tôi ngủ, đối diện giường là góc học tập của tôi. Giữa nhà có một bộ bàn ghế nhựa chuyên dùng để ăn cơm và họa hoằn lắm có khách đến chơi. Phía trên có một chiếc tủ thờ, nơi đó đặt ảnh của bố và vài cụ kị nào đó tôi không rõ tên. Phía bên kia nhà chất đầy những bao thóc lúa, mẹ bảo đợi thêm thời gian nữa, gạo lên rồi bán cho được giá.

"Mẹ ngủ rồi à?" Tôi đi tới bàn ăn, mâm cơm đơn sơ được mẹ đậy điệm cẩn thận. Người trên giường ừ một tiếng rất nhẹ, hơi thở mỏng manh buồn bã vô cùng.

Mẹ sống cả đời chưa nổi một ngày vui, ốm yếu quanh năm, chồng mất sớm, gia tộc ruồng rẫy.. Tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh, làm ra thật nhiều tiền để cuộc sống của bà tốt lên, sức khỏe ổn để hưởng thụ. Chứ mẹ vất vả nhiều rồi, đến cả suy nghĩ của bà cũng đầy mùi khổ nhọc, chưa khi nào bà để cho mình yên ổn cả.

"Mẹ dậy đi, cô Nguyệt cho bánh ăn thêm này!"

"Lần sau con đừng lấy nữa!" Mẹ từ từ nhỏm dậy, thở nặng nhọc "Cô Nguyệt trả con lương thế là cao lắm rồi, còn cứ lấy đồ của cô ấy, sau mẹ gặp cô ấy ngại chết mất!"

"Vâng!" Tôi gật gù tỏ như biết rồi, làm sao tôi không hiểu chuyện này chứ. Lương của chị Miền kém tôi ba lần, và lúc nào đưa lương của tôi cô Nguyệt cũng giả vờ rằng sợ tôi tiêu linh tinh và đưa thẳng cho mẹ. Cô sợ người ta biết tôi được ưu ái hơn, sợ người ta tẩy chay tôi nên mới giữ bí mật kiểu đó. Chúng tôi nợ cô Nguyệt nhiều, nhiều hơn một lời cảm ơn đơn giản "Thôi mẹ ăn đi, mà mẹ nghỉ làm vài hôm đi nhé, con thấy đợt này mẹ xuống sức lắm rồi đấy!"

"Đâu mà xuống!" Mẹ đi khỏi màn, tiến tới chiếc ghế đối diện tôi ngồi xuống. Cầm lấy chiếc bánh bao vẫn còn nóng hôi hổi, mẹ xuýt xoa "Cô Nguyệt làm bánh khéo thật! Ngày xưa cô ấy học giỏi cũng nổi danh khu này đấy, còn ra nước ngoài các kiểu nữa cơ, không hiểu sao cuối cùng lại quyết định về quê mở tiệm bánh nữa.."

"Con thấy cô ấy mở nhiều chi nhánh lắm!" Tôi gật gù, thật ra làm việc mình thích cũng coi như hạnh phúc. Cô Nguyệt giỏi và có nhiều tiền rồi nên không muốn bon chen nữa, về nhà đi theo đam mê của mình là hợp lí còn gì!

"Cái nào cũng phát triển, mỗi ngày làm không biết bao nhiêu là bánh, ship khắp nơi!"

"Thế à?" Mẹ gật gù khâm phục, và trong mắt bà còn cả sự hâm mộ "Nếu mẹ mà khỏe thì kiểu gì mẹ cũng cố đi bán hàng.. Hải Dương ơi.. Mẹ xin lỗi, để con phải khổ.."

"Ô mẹ làm sao đây hả?"

"Mẹ.."

"Con không thấy khổ! Mẹ ăn đi, ăn mau đi!"

"..."