Oa, ngọt và ngon quá đi mất.

Nàng cười vui vẻ, không chú ý tới hành động vừa lấy tiền ra của nàng đã đưa tới sự chú ý cho người khác.

Nàng hết nhìn đông nhìn tây, chẳng may sơ ý lại đụng phải người đi đường phía đối diện.

"Ôi!"

Người gào thảm thiết dĩ nhiên không phải nàng, chẳng qua đừng bảo vì cái đụng nhẹ nhàng mà lại kêu thảm thiết như vậy nha. Chẳng qua, đang trên đường nàng không dám lên tiếng hỏi.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt nàng là hai gã mặt nhọn hoắt cương cứng.

- Cô nương, mắt ngươi để đâu, đi không nhìn đường à?

Người vừa mới bị nàng đụng, hai tay ôm ngực bày ra một dáng vẻ vô cùng thống khổ, tên còn lại nhìn về phía nàng tức giận quát mắng, vẻ mặt không chút ý tốt.

Phạm Hoài An không để ý bọn họ, nhìn là biết bọn họ cố tình đến tìm nàng gây phiền toái, chẳng qua nàng không cam lòng nhìn mứt hoa quả rơi trên mặt đất, đây là xiên mứt hoa quả đầu tiên nàng được ăn, hơn nữa nàng mới chỉ nếm thử được vài quả thôi đấy!

- Cô nương, cái va chạm của ngươi, khiến Trần Tiến đệ đệ ta bị thương, nếu ngươi không bồi thương, chúng ta sẽ không bỏ qua chuyện này.

Người kia lớn tiếng ồn ào.

Mọi người qua đương thấy thế đều đi đường vòng, cũng có một vài người thành thật đứng lại xem náo nhiệt, chỉ là không một ai đứng ra làm nhân chứng.

- Đệ đệ của ngươi cao to lực lưỡng, nếu như chỉ vì một phát đụng của ta mà hắn có thể nội thương, thì ta đây không phải đã sớm đầu rơi máu chảy, đi đời nhà ma rồi sao?

Đồ ngu ngốc, không kiếm ra được một cái cớ cao minh hơn chút được à.

- Vậy thì sao, Trần Anh ta đây chính là muốn ngươi phải chịu trách nhiệm!

- Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?

- Cô nương, ngươi nhất định lầ từ nơi khác tới cho nên không hiểu quy tắc tại chỗ này. Ta cho ngươi biết, phải bồi thương, ít nhất là phải mời chúng ta đi ăn, chờ khi tâm trạng chúng ta tốt, chúng ta sẽ tha lỗi cho ngươi.

Nhìn tiểu cô nương xinh đẹp mỹ miều trước mắt, trên người lại mang theo nhiều ngân lượng như thế, ngày hôm nay Trần Anh hắn và đệ đệ Trần Tiến, chắc chắn sẽ kiếm được món lời lớn.

- Nếu như ta không muốn đi?

Nàng còn chưa tính toán họ phải bồi thường mứt hoa quả lại cho nàng thì thôi, vậy mà bọn họ dám kiêu ngạo! Chẳng lẽ người dưới núi đều không giảng đạo lý như thế này sao? Thảo nào các vị thúc bá thẩm thẩm muốn thoái ẩn giang hồ, mà cha của nàng cũng từng cảnh cáo nàng không nên giao thiệp với người trên giang hồ.

- Điều này sợ rằng không thể theo ý ngươi được rồi.

Những người xung quanh đều biết bọn hắn đang giở trò. Hai người liếc nhau một cái, cũng lười tiếp tục động khẩu mà trực tiếp động thủ.

Phạm Hoài An nhanh chóng cơ trí tránh xa hai người bọn họ, sau đó cũng không hề dừng lại, nàng bắt đầu thi triển cái mà nàng gọi là khinh công, tin chắc sẽ thoát khỏi bọn họ.

Có thể nàng tính toán sai, mặc dù không bị hai người kia đuổi kịp, nhưng cũng không cắt đứt được đuôi, ba người, một trước hai sau, chạy quanh các hẻm nhỏ trên đường phố rồi lại lượn về đường cái...

Nàng bắt đầu thở phì phò, tại sao mãi không cắt đuôi được bọn họ thế? Lẽ nào khinh công của nàng giống như Quốc Bảo nói... hạ lưu?

Không thể nào! Nàng mất công luyện tập năm năm! Cơ mà... nàng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hiện thực trước mắt khiến cho nàng không thừa nhận cũng không được.

Làm thế nào đây?

Trong bọc quần áo của nàng cũng có vài đồ phòng thân, Vinh phu tử đưa cho nàng Ám Nguyệt Hoa Châm, chỉ cần đè xuống cơ quan, là có thể bắn ra trăm châm đều có độc, chỉ là Vinh phu tử nói trừ khi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bằng không tốt nhất không nên dùng nó.

Còn có Lãng thúc thúc đưa cho nàng mấy bao độc phấn, một bao có tác dụng làm cho da thối rữa, một bao khiến cho đối phương ngứa ngáy khắp người, có bao khiến người ta không ngừng cười và ngược lại cũng có bao khiến người ta không ngừng khóc, tuy bản thân nàng bách độc bất xâm, nhưng xung quanh đây không chỉ có hai tên đầu trâu mặt ngựa kia, mà còn có rất nhiều người vô tội khác.

Còn có Việt thúc thúc đưa cho nàng một quyển bí tịch về khinh công tuyệt đỉnh, chỉ là bây giờ cũng không cứu vãn được.

Như di nương được xưng là Vạn Năng Tỏa Tuyệt, có tất cả các loại khóa, nhưng bây giờ cũng không thích hợp dùng.

Cuối cùng là thiên tàm y của Thảo di nương, nàng đã mặc nó lên người, tuy thiên tàm y có thể khiến cho nàng đao thương bất nhập, nhưng nếu bị nam nhân cởi một cái thì coi như xong.

Tại sao lại thế này! Trong bọc quần áo không có một loại bảo bối nào thích hợp.

Xem ra nàng chỉ có thể dựa vào vận khí đi tìm đường sống.

Nàng một bên chạy, một bên mở to mắt tìm kiếm đường sinh cơ.

Bỗng dưng con mắt nàng sáng ngời, nhìn thấy khách điếm ven đường có rất nhiều vị khách đang ngồi ở đó, chỗ gần cửa sổ có một người ngồi, tuy rằng dáng dấp không đẹp như Quốc Bảo, nhưng nhìn vẫn rất thuận mắt, so với những người xung quanh, hắn cũng đẹp anh tuấn nổi trội, quan trọng nhất chính là, bên cạnh hắn có đặt một thanh kiếm, nàng chắc chắn người này là một hiệp khách võ lâm mà trong sách thường hay miêu tả đến.

Trong sách đều nói, hiệp khách võ lâm mỗi khi nhìn thấy chuyện bất bình đều sẽ rút đap tương trợ.

Bằng trực giác, nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức chạy vào bên trong khách điếm, không thèm để ý đến tiểu nhị bắt chuyện, nhanh chóng trốn vào phía sau trường bào màu lam của hiệp khách nọ, rồi thở dốc.

- Xú tiểu tử, xem ngươi còn chỗ nào để chạy!

Hai huynh đệ họ Trần thở dốc đuổi theo phía sau, bọn họ không ngờ cô nương kia lại chạy nhanh đến như vậy.

- Ta không chạy, ngược lại là các ngươi, tốt nhất không nên chọc hắn, bằng không người gặp họa là các ngươi.

Ở sau lưng hiệp khách võ lâm nọ, Phạm Hoài An hướng về phía hai huynh đệ họ Trần nói.

- Hắn ta?

Nhìn nam tử trước mắt, mặc một bộ quần áo thư sinh, tuy rằng trên bàn đặt một thanh bội kiếm, bất quá hiện nay đang lưu hành một xu thế công tử tay chói gà không chặt thích mang kiếm bên người, cho nên bọn họ không thèm để ý:

- Bằng vào hắn? Vậy thì lão tử sẽ đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ thì thôi.

- Hừ! Các ngươi chết chắc rồi.

Phạm Hoài An hừ lạnh, nói:

- Đại hiệp, tiểu nữ chẳng may gặp chuyện xấu, ngươi có thể thấy chuyện bất bình mà rút kiếm tương trợ được không?

Hả? Không có phản ứng?

"Ha ha ha!" Hai huynh đệ họ Trần cười ha ha.

- Đồ đàn bà, đại hiệp của ngươi mình ốc còn không mang nổi! Hắn sao có thể rút kiếm tương trợ, sợ là đến hắn tẹo nữa cũng chạy không nổi đó chứ.

- Các ngươi...

Nàng tức giận kêu, sau đó lại nhìn về phía hiệp khác võ lâm văn nhã trước mặt:

- Ngươi...

- Aizz! Tiểu tử thối, còn không mau cút đi.

Hai người hung hăng quét phăng thức ăn trên bàn.

Đũa trúc trong tay nam tử dừng giữa không trung, trong nháy mắt, quanh người hắn nổi lên một luồng gió lạnh, ngay cả người ngây thơ hồn nhiên như Phạm Hoài An cũng cảm nhận được, chỉ tiếc là hai huynh đệ họ Trần, một chút cảm giác cũng không có.

Nhưng mà, tại thời điểm bọn họ chưa kịp làm động tác tiếp theo, đột nhiên vang lên tiếng hét thảm, cánh tay hai người còn chưa kịp rời khỏi cái bàn, đã mỗi cái một phương.

- Oa! Thật lợi hại.

Nàng vỗ tay, rồi học theo lời thoại trong sách nói:

- Tạ ơn đại ân đại đức của đại hiệp... Khoan? Đại hiệp, ngươi muốn đi đâu sao?

Nàng còn chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy nam tử mặc áo lam đứng dậy, để lại mấy khối bạc vụn rồi cất bước rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn hai tên đang gục đầu trên bàn rên rỉ.

Phạm Hoài An vội vàng đuổi theo, đi sát phía sau nam tử áo lam, rồi tiếp tục đọc lại đối thoại trong sách:

- Xin hỏi tôn tính đại danh của đại hiệp, ân tình ngày hôm nay, tiểu nữ không có gì báo đáp nổi, nguyện lấy thân báo đáp... Ôi! Đau quá, tại sao đại hiệp dừng lại cũng không nói cho người ta một tiếng.

Xoa xoa cái mũi đau đớn, nước mắt nàng suýt thì rơi xuống, nàng ngẩng đầu trợn mắt với tên nam tử trước mắt, chỉ thấy gương mặt hắn lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt nàng.

Kỳ quái, nàng nói gì sai sao? Trong sách đều nói sau khi các cô nương được anh hùng cứu, đều nói như vậy nha! Hay là... người dưới chân núi không phải như thế? A! Đúng rồi, hắn nhất định là muốn biết tên của nàng.

- Đại hiệp muốn biết tên ta là gì đúng không?

Nàng tự động tự phát đọc tâm tư của hắn:

- Tiểu nữ tên là Phạm Hoài An, còn đại hiệp thì sao?

Long Ngạo Thiên không nói lời nào, chỉ ngạo nghễ lạnh lùng nhìn nàng, rồi lại xoay người rời đi.

- Ê! Đại hiệp tên là gì vậy?

Nàng đuổi bám chặt theo.

- Ngươi như vậy là không lễ phép nha! Cha ta nói, lễ phép là đạo lý cơ bản để đối nhân xử thế, ta giới thiệu bản thân mình rồi mà, ngươi cũng nói tên mình đi chứ?

- Đừng làm phiền ta.

Lần đầu hắn mở miệng, giọng nói lạnh lùng giống y hệt vẻ mặt của hắn.

- Ngươi như vậy rất không được nhé! Ngươi phải biết rằng, nếu một ngày ngươi có việc cần bằng hữu giúp đỡ, ngày hôm nay ngươi may mắn giúp ta, nếu có ngày sau ta nhất đinh... Này, đừng đi nhanh như vậy!

Nhìn thấy thân ảnh đi xa, Phạm Hoài An dốc toàn lực muốn đuổi kịp, nhưng càng chạy thân ảnh kia càng xa.

- Tại sao lại như vậy! Người thực sự nhẫn tâm để lại một đại mỹ nhân như ta ở đây sao!

Nàng hướng về phía thân ảnh cao lớn kia hô to, chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.

Mà tiếp theo nàng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt. Nàng một bên khóc, một bên gọi hắn, và dưới chân vẫn như cũ không đổi đuổi theo.

Kỳ thực Long Ngạo Thiên có thể không cần quan tâm mà bỏ rơi nàng, lấy tính cách của hắn mà nói, nên làm như thế; thế nhưng sau khi nghe thấy tiếng khóc của nàng, cước bộ dưới chân bỗng nhiên chậm lại, cuối cùng dừng hẳn lại, thậm chí còn xoay người đợi nàng chạy tới.

Nhìn nàng thô lỗ lau nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, nhưng vẫn như cũ đuổi theo hắn.

Bọn họ vốn là người không quen biết, thời điểm ở khách điếm ăn cơm, thức ăn của hắn bị đạp đổ, cho nên hắn mới ra tay, chứ không phải vì nàng hắn mới ra tay, không nghĩ tới nàng lại quấn theo hắn bằng được!

Vội vàng lau nước mắt trên mặt, ánh mắt Phạm Hoài An mơ hồ không chú ý tới hắn đã dừng, cho nên trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực hắn.

"Hức hức!?" Nàng khóc to, khuôn mặt đẫm nước mắt ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy hắn, hai chân nàng lập tức quấn lên, phòng ngừa hắn lại chạy trốn.

- Buông tay!

Long Ngạo Thiên quát lên, nữ nhân không biết xấu hổ này.

- Không buông, buông tay ngươi lại chạy mất.

Nàng lắc đầu, mang theo bộ dáng sống chết cũng không buông.

Chạy? Người nào muốn chạy, chỉ là hắn không muốn rước thêm phiền toái mà thôi.

Hắn có thể dễ dàng bỏ nàng lại nếu hắn muốn. Nhưng cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết cũng với nước mắt chưa khô, khiến cho hắn không đành bỏ đi.

Chết tiệt Hắn vừa nghĩ gì thế?

- Khoan, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi là gì đâu.

Hoài An nỗ lực hỏi lần nữa.

Hắn lạnh lùng lặp lại:

- Buông tay.

Ông nói gà, bà nói vịt.

- Quyết không buông, ngươi phải nói cho ta biết tên của ngươi.

- Ta nói thì ngươi sẽ buông sao?

Hắn chắc chắn nàng sẽ không buông.

- Trừ phi ngươi thề không chạy đi mất, không được bỏ lại ta một mình.

Nàng nói điều kiện với hắn.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng trốn, nếu hắn muốn đi thì sẽ không ai ngăn cản được, hà tất phải dùng đến lời thề?

- Vậy ngươi cứ bám đi!

Nếu không bỏ rơi được, vậy đành mang đi thôi! Rồi hắn sẽ tìm thời cơ thích hợp vứt nàng lại.

- Bám?

Phạm Hoài An chưa kịp hiểu, nhưng rất nhanh phản ứng lại, ý của hắn là cứ để cho nàng bám ở trên người hắn.