Nguồn: TruyenYY

Phạm Hoài An mang theo một thân chật vật đi tới khách điếm Duyệt Lai, gõ căn phòng chữ thiên ở phía đông, sau một hồi thì thấy Huyền Thiên mở cửa ra.

- Hoài An?

Hắn kinh ngạc nhìn vẻ mặt không một giọt máu nào của nàng.

- Thiên ca, mang muội về nhà...

Nàng cười yếu ớt rồi té xỉu trong ngực hắn.

- Hoài An!?

Hắn kêu lớn, sau đó vội vàng ôm lấy nàng, nhân tiện cầm lấy bọc quần áo đã rơi xuống mặt đất của nàng vào phòng, đặt nàng lên giường, tiếp đó lao ra khỏi phòng phân phó tiểu nhị mời đại phu, đúng lúc đụng phải Phạm Quốc Bảo đang đi đâu đó trở về.

- Thiên ca, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại mời đại phu?

Cậu kinh ngạc hỏi.

- Quốc Bảo, vào phòng rồi nói,

Huyền Thiên vừa nói vừa đi lên phòng.

Sau đó vào phòng, không cần nhiều lời, Phạm Quốc Bảo nhìn thấy Phạm Hoài An đang nằm im trên giường.

- Tỷ tỷ!?

Cậu khiếp sợ vọt tới bên cạnh giường.

- Sao tỷ ấy lại thành ra như thế này?

- Không rõ, muội ấy cái gì cũng chưa kịp nói thì đã ngất xỉu.

- Ghê tởm! Nhất định là có liên quan đến Long Ngạo Thiên, chết tiệt, đệ đã nói rồi hắn ta không thích hợp với tỷ, vậy mà tỷ ấy không nghe!

- Quốc Bảo, hiện tại đừng nói đến lời này.

Huyền Thiên trầm giọng nói.

- Bây giờ đệ phải nói cái gì mới được?

Cậu tức giận gào thét.

- Cái gì cũng không cân nói, mặc kệ nói gì cũng sẽ tạo thành tổn thương với Hoài An, chúng ta chỉ cần để muội ấy biết, mặc kệ muội ấy ở bên ngoài gặp chuyện gì không may, nhưng chúng ta vẫn mãi mãi ở bên cạnh muội ấy, chúng ta yên tâm làm chỗ dựa, như vậy là đủ rồi.

- Ghê tởm.

Phạm Quốc Bảo khẽ nguyền rủa. Nguyên bản nàng vốn là một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ, mà bây giờ lại biến thành bộ dạng như thế này, sao cậu có thể không đau lòng cơ chứ, sao có thể không tức giận Long Ngạo Thiên - người gây ra chuyện này được. Cậu tức giận đến mức muốn giết người.

Sau đó không lâu, đại phu tới chẩn đoán nàng té xỉu là do thương tâm quá độ, viết một đơn thuốc rồi rời đi.

Huyền Thiên và Phạm Quốc Bảo yên lặng nhìn nhau một hồi lâu.

- Thiên ca, nên làm gì bây giờ?

Đụng phải chuyện như này, cậu cũng không biết phải xử lý ra sao.

- Hoài An muốn về nhà.

- Vậy thì đưa tỷ ấy trở về.

- Chúng ta phải có một người ở lại, dù sao vẫn còn chưa tìm được Trường Mệnh Thảo, còn có cũng không biết Long Ngạo Thiên có tính toán gì không, sau đó mới có thể quyết định bước tiếp theo.

- Thiên ca, mặc kệ hắn ta có tính toán gì, trước tiên giáo huấn hắn rồi nói.

Phạm Quốc Bảo cắn răng nghiến lợi.

- Quốc Bảo...

- Thiên ca, lẽ nào Hoài An tỷ thành ra như vậy, ca không có chút không nỡ sao? Bình thường tỷ ấy là chí bảo trong thôn chúng ta, mỗi người đều nâng trong lòng bàn tay sợ tỷ ấy đau, không có đạo lý lại có thể khiến cho Long Ngạo Thiên muốn làm gì thì làm được. Nếu như chúng ta không giáo huấn hắn một trận thì đệ lập tức sẽ dùng bồ câu đưa tin về thôn, các thúc bá di nương trong thôn mà thấy, có thể toàn bộ sẽ xuống núi giết người.

- Quốc Bảo, đệ phải biết nếu để cho bọn họ xuống núi, giang hồ sẽ xuất hiện sóng gió đó.

Huyền Thiên nhíu mày, tất cả những người đó đều từng là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, tùy tiện mang ra một biệt hiệu cũng đủ hù chết nhóm người nhát gan.

- Nếu như Thiên ca lo lắng, vậy thì trước tiên đi giáo huấn Long Ngạo Thiên một trận.

- Đệ đó, vừa gặp phải chuyện liên quan đến Hoài An thì tính tình trở nên cáu kỉnh như vậy.

Huyền Thiên than nhẹ, đáp ứng yêu cầu của cậu:

- Đệ nói, muốn giáo huấn hắn theo cách nào.

Phạm Quốc Bảo trầm ngâm, giương mắt nhìn bọc quần áo của Phạm Hoài An rồi tiến lên mở nó ra.

- Quốc Bảo, đệ lật quần áo của Hoài An làm cái gì?

- Theo đệ biết, Hoài An tỷ nhất định sẽ mang theo bảo bối mà các thúc bá di nương cho tỷ ấy, đệ muốn nhìn xem có đồ gì có thể phát huy được tác dụng.

Cậu lật tung bọc quần áo.

- Ồ? Đây là Lưu Tinh Bộ của Việt thúc thúc! Đáng hận, đệ đi theo Việt thúc thúc đòi rất lâu mà thúc ấy không cho đệ, thế mà kết quả lại đưa nó cho Hoài An!

Cậu bất mãn kêu, Huyền Thiên lắc đầu than nhẹ, đối với đôi tỷ đệ đam mê võ nghệ này, chỉ có điều rất khác nhau, Hoài An là một người ngốc mê võ nghệ, còn Quốc Bảo thì ngược lại.

- A? Đây là Ám Nguyệt Hoa Châm của Vinh phu tử! Quá đáng, Hoài An tỷ căn bản không biết sử dụng nó, đưa cho tỷ ấy thì có tác dụng gì, tịch thu!

Cậu đối với vũ khí ly kỳ cổ quái có yêu thích đặc biệt, để cho cậu dùng còn có thể phát huy hiệu năng của nó.

- Quốc Bảo, nếu để cho Vinh phu tử biết đệ lấy thứ mà ông ấy đưa cho Hoài An, thì đừng trách huynh không nhắc trước?

Cái tay chuẩn bị lấy đồ ra thì thụt trở lại, Phạm Quốc Bảo ảo não quyệt môi.

- Bọn họ đều thiên vị!

Cậu oán giận.

- Không phải đệ cũng thế à?

Huyền Thiên cười khẽ:

- Nếu huynh nhớ không nhầm thời điểm lần đầu tiên đệ xuống núi, mua được một phi đao hiếm hoi, khi đó huynh đang luyện tập thiện xạ, muốn mượn phi đao thì đệ không chịu, còn đưa nó cho Hoài An.

- Không phải ca cũng như thế à.

Cậu hừ nhẹ.

- Đúng vậy! Mọi người đều giống nhau.

Hoài An là bảo bối của bọn họ, hoàn toàn không có khả năng để cho người khác bắt nạt được. Đột nhiên hắn cầm lấy đồ vật đáng nghi.

- Đó là độc phấn.

- Được dùng cái này đi, khiến cho toàn thân hắn thối rữa, hay là khiến cho hắn ngứa chết! Hay là khiến cho hắn ta khóc cười không xong, Thiên ca, ca thấy được không?

- Không được, Quốc Bảo.

Huyền Thiên cười.

Cậu nhíu mày, thu mấy thứ lại:

- Thiên ca có biện pháp nào để giáo huấn hắn không?

- Quốc Bảo, nếu như Long Ngạo Thiên có ý định với Hoài An, thì ta sẽ mang theo hắn về thôn, đến lúc đó đệ muốn giáo huấn như thế nào cũng được.

- Tốt, quyết định vậy nhé!

- ----------

Không thấy Phạm Hoài An!

Ngay từ đầu, Long Ngạo Thiên cho là nàng đợi hắn ở vườn nào đó, sau đó lại phát hiện không thấy bọc quần áo của nàng, mới tỉnh ngộ nàng đã rời khỏi.

Tại sao không từ mà biệt? Tại sao lại đột nhiên rời đi như vậy?

- Thiên nhi, con phát điên cái gì! Chẳng qua chỉ là một nữ nhân không đứng đắn mà thôi, có cần phải khiến cho phủ gà bay chó sủa không?

Nguyễn Lan trừng mắt nhìn nhi tử suýt chút nữa thì lật nóc nhà, không chịu được kêu lên.

- Hoài An không phải nữ nhân không đứng đắn.

Hắn lạnh giọng nói, lần đầu tiên hắn ở trước mặt cha mẹ hiện ra sắc mặt này.

- Nếu như không phải nữ nhân không đàng hoàng thì sao lại quấn quýt với con không buông!

- Nương, đừng nói nữa!

Hắn phẫn nộ nói

- Long thiếu gia...

Mộc Tử Khuynh do dự kêu, nàng lo lắng có phải có liên quan đến nàng hay không, bởi vì Phạm cô nương có nói sẽ rời đi. Khi đó nàng đã xem nhẹ dáng vẻ thương tâm đó.

- Ngươi câm miệng, ta không muốn nghe thấy giọng nói của ngươi.

Nếu như không phải bởi vì nàng, nương sẽ không gọi hắn đến đại sảnh, Hoài An sẽ không cứ như vậy rời đi không một tiếng động.

- Thiên nhi, sao con có thể nói với Tử Khuynh như vậy, Tử Khuynh là vị hôn thê của con! Con cũng đừng quên, vừa rồi chính con đã đồng ý cửa hôn sự này.

- Long phu nhân, Long thiếu gia, xin nghe ta nói.

Mộc Tử Khuynh dùng hết dũng khí nói:

- Ta không thể gả cho Long thiếu gia.

- Tử Khuynh?

Nguyễn Lan sợ hãi kêu lên.

- Xin lỗi, Long phu nhân, nhưng ta thực sự không thể gả cho Long thiếu gia. Còn có, Long thiếu gia, Phạm cô nương rời đi, rất có thể là bởi vì chuyện của ta.

- Ngươi nói vậy là ý gì?

Sắc mặt Long Ngạo Thiên ngưng lại.

Tử Khuynh khẽ run, lấy hết can đảm nói:

- Ta trốn ở ngoài sảnh nghe thấy thiếu gia đồng ý hôn sự này với phu nhân, cho nên ta không biết nên làm sao, đến Xuân Mãn Viên tìm Phạm cô nương giúp đỡ...

- Ngươi nói với nàng việc ta đồng ý lấy ngươi?

Hắn phẫn nộ hô.

- Đúng vậy...

- Chết tiệt, ngươi...

- Thiên nhi, bình tĩnh!

Long Ngạo Lạc vội vàng ngăn cản nhi tử lại.

- Ghê tởm!

Long Ngạo Thiên tức giận, một chưởng bổ vào cái bàn phía trước, trong nháy mắt cả bạn vỡ vụn ra.

"A---" Tiếng thét chói tai vang khắp xung quanh, mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

- Thiên nhi, con... Con...

- Long thiếu gia bớt giận, Phạm cô nương từng nói, đệ đệ nàng ở khách điếm Duyệt Lai, e rằng cô nương sẽ đi tìm...

- Khách điếm Duyệt Lai!?

Ngay lập tức hắn xông ra ngoài.

- Long thiếu gia, chờ đã!

Tử Khuynh đuổi theo.

- Nếu thiếu gia muốn đi tìm Phạm cô nương, có phải nên giải quyết chuyện của Thảo Mai viện không?

Long Ngạo Thiên xoay người nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại nói như vậy.

- Sau khi cùng nói chuyện với Phạm cô nương, ta phát hiện Phạm cô nương rất thương tâm, vì lo lắng cho nên ta quay trở lại, phát hiện có một vị cô nương ở Thảo Mai viện đang nói chuyện với Phạm cô nương.

- Là ai?

- Ta không biết nàng ấy, chỉ nghe cô nương kia nói sau này Phạm cô nương xem như là muội muội của các nàng, về sau Phạm cô nương cũng phải đến đó, đến lúc đó các nàng sẽ cùng nhau... Hầu hạ thiếu gia.

- Ta biết rồi.

Long Ngạo Thiên chưa từng tức giận như vậy, hắn lạnh lùng gật đầu rồi quay người đi về phía Xuân Mãn Viên.

- ----------

- Tiểu Hiếu!

Long Ngạo Thiên hô tên người vẫn đi theo phía sau hắn.

- Dạ, thiếu gia.

- Tìm thêm mấy tên gia đinh đến Thảo Mai viện, đem các nàng toàn bộ đuổi về thanh lâu, sau đó... Đem Thảo Mai viện đốt!

- Á, đốt?

- Đúng vậy, đốt! Nhanh làm đi!

Hắn lạnh giọng mệnh lệnh.

- Vâng, tiểu Hiếu lập tức làm ngay.

Tiểu Hiếu lĩnh mệnh rời đi, thiếu gia xa lạ như vậy khiến cho mọi người kinh hồn bạt vía.

Long Ngạo Thiên một thân một mình đứng ở trước Mẫu Đơn lầu. Nghĩ thầm, nàng thương tâm, tuyệt vọng cho nên mới dứt khoát rời đi, hoàn toàn không cho hắn một cơ hộ nào.

Ghê tởm! Hắn vừa thừa nhận bản thân có tình cảm với nàng, muốn quý trọng nàng thì nàng lại rời khỏi.

Chết tiệt! Khẽ nguyền rủa một tiếng, hắn ảo não đánh một quyền về phía bức tường, ngay lập tức trên tường xuất hiện một lỗ thủng.

- Sớm biết sẽ như vậy, sao lúc trước còn làm thế?

Huyền Thiên đứng ở ngọn cây, trâm giọng nói. Nhìn dáng vẻ hối tiếc của người kia, xem ra tình cảm này không phải chỉ có Hoài An đơn phương.

- Ai!?

Long Ngạo Thiên vừa quát, chỉ trong chốc lát phi thân bay lên.

Huyền Thiên vận khí, phi thân rời khỏi cành cây vừa đứng, hai người đối chiêu trên không trung, rồi kinh ngạc đứng xa nhau, mỗi người một hướng trừng mắt nhìn đối phương.

Ông trời ơi, võ công của bọn họ chiêu thức lại còn tương đồng, đại biểu cho...

- Ngươi...

Hai người đồng thời mở miệng, sau đó cùng im lặng. Huyền Thiên kinh ngạc nhìn Long Ngạo Thiên, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?

- Sư môn của Long công tử ở?

Long Ngạo Thiên mím môi:

- Ta không cần phải nói cho người không rõ tên tuổi.

- Ta, Huyền Thiên, một trong những người bảo vệ Phạm Hoài An.

Huyền Thiên thấy vẻ mặt người kia lúc hắn nói ba chữ "người bảo vệ" trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Long Ngạo Thiên lạnh nhạt nhìn tên anh tuấn trước mặt, bề ngoài ngọc thụ lâm phong. Huyền Thiên? Chẳng lẽ là người mà Hoài An hay gọi là "Thiên ca"?

Đố kị tận sâu bên trong phút chốc vọt lên, khiến cho hắn kinh hãi một hồi.

- Sư phụ Long thiếu gia, chẳng lẽ họ Trương?

Hắn híp đôi mắt, nói như vậy, không phải vừa khớp?

- Vậy sư phụ Huyền công tử, họ Bạch?

Long Ngạo Thiên hỏi ngược lại.

- Không, sư phụ ta không phải họ Bạch.

Huyền Thiên cố ý nói, dù sao hắn cũng biết rõ thân phận của Long Ngạo Thiên rồi.

- Ta không bái sư, chỉ có điều... Bộ võ công này, đúng là Phạm thẩm dạy ta.

Phạm thẩm? Long Ngạo Thiên nhíu mày.

- Phạm thẩm, là mẫu thân của Hoài An, khuê danh là Bạch Nhã.

Long Ngạo Thiên chấn động, không sai, Phạm Quốc Hải, là người ở chung với sư cô mà sư phụ đã từng nhắc tới.

Tìm được! Sư phụ khổ sở tìm sư muội gần hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được.

Không nghĩ tới... Sư cô là mẫu thân của Hoài An.

- Trương tiền bối khỏe không? Phạm thúc cùng Phạm thẩm rất nhớ người.

- Nếu lo lắng thật, vì sao một chút tin tức cũng không có? Sư phụ vẫn chưa từng rời khỏi chỗ cũ.

- Phạm thúc cùng với Phạm thẩm quy ẩn sơn lâm, không muốn tăng thêm sóng gió cho giang hồ.

- Không có ai muốn bọn họ tái xuất giang hồ, nhưng ít nhất họ cũng phải cho người quan tâm bọn họ biết được nơi bọn họ ở! Hai mươi năm qua, không lúc nào sư phụ thôi không tìm kiếm sư cô.

Long Ngạo Thiên khá bất mãn.

Huyền Thiên đột nhiên tỉnh ngộ:

- Thì ra mấy ngày ngươi đi vòng vèo hết núi này đến núi nọ là đang tìm kiếm Phạm thúc và Phạm thẩm?

Hắn nhíu mày, các ngươi vẫn theo chân hắn, vậy mà hắn không có chút cảm giác nào, mãi đến khi rời khỏi kinh thành mới phát hiện.

- Vì sao Trương tiền bối lại cố gắng đi tìm Phạm thẩm?

- Vì sư phụ muốn đưa Trường Mệnh Thảo cho sư cô.

Huyền Thiên kinh ngạc nhìn hắn:

- Ý của Long thiếu gia là, Trương tiền bối có Trường Mệnh Thảo?

Từ một nguyên nhân sâu xa nào đó, Hoài An vẫn dẫn dắt bọn họ đi tìm Trường Mệnh Thảo.

- Chuyện này, ta chỉ nói với Hoài An.

Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

Huyền Thiên nhướng mày, tiểu tử này thật biết dùng ưu thế, chỉ có điều, dám lấy Trường Mệnh Thảo ra làm điều kiện, hắn không cố gắng giáo huấn hắn ta thì thật có lỗi với bản thân mình.

- Được, chẳng qua còn phải xem ăn ở của ngươi thế nào.

- Nói vậy là ý gì?

- Ý chính là, đệ đệ ruột thịt với Hoài An, đã mang theo Hoài An đang đau khổ trở về thôn, ta có thể mang ngươi về thôn, dù sao, ngươi nhất định sẽ không tìm được chỗ thôn ẩn nấp, song, có thể thấy được Hoài An hay không thì ta không dám chắc.

Nếu như hắn không bị cả nhóm các thúc bá di nương chỉnh chết.

- Tốt, chúng ta lập tức xuất phát.

- Không được, ta có việc còn phải giải quyết, ba ngày sau xuất phát.

Phải để cho hai người Quốc Bảo có nhiều thời gian chạy đi.