- Ngạo Thiên ca ca, thật nhiều hoa nha, nhà nào cũng có hoa, thật xinh đẹp.

- Phong tục của Lạc Dương, lấy hoa làm cái đẹp, nhất là hoa Mẫu đơn vẻ đẹp vang danh thiên hạ, thời điểm đỉnh cao của hoa, Tuần phủ đại nhân tổ chức Hội hoa và tiệc mẫu đơn, từ bình dân bách tính đến các thành trì cổ kính đều trang trí hoa.

- Ngạo Thiên ca ca, chúng ta có thể...

Nàng vô cùng muốn đi góp vui!

- Không được, ta còn có việc, trước về nhà ta rồi tính tiếp.

Trước tiên hắn cần phải phục thù cho sư phụ, trừ thời gian đi đường thì hắn đã tìm được hơn sáu tháng, đã đi qua chừng trăm ngọn núi để mà sư phụ nói, nhưng cũng không tìm được người sư phụ muốn tìm.

Nhìn biểu tình thất vọng của nàng, hắn an ủi:

- Muội yên tâm, sau hội hoa sẽ là tiệc mẫu đơn, trong trọn một tháng không nên đi linh tinh, chờ chuyện của ta xong xuôi thì ta sẽ mang muội đi dạo.

- Thật sao?

Nàng mừng rỡ không thôi.

- Đừng nghi ngờ lời nói của ta.

- Vâng, muội thích ca nhất.

Phạm Hoài An cao hứng mà ôm lấy hắn, sau đó buông tay ra và le le lưỡi:

- Muội quên mất là ca không thích muội như vậy.

- Ta nói ta cũng không ngại điều đó.

Long Ngạo Thiên cười nhạt.

Đầu tiên là nàng kinh ngạc liêc hắn một cái, sau đó nở một nụ cười sáng lạn.

- Huynh cũng thích muội, đúng không?

Nàng vừa hiếu kỳ vừa mong đợi hỏi.

Hắn liếc nàng một cái, sau đó chuyên tâm điều khiển dây cương, không trả lời.

- Ngạo Thiên ca ca, nói đi! Ca cũng thích muội, đúng không?

Nàng bắt lấy tay hắn, có ý tứ nếu hắn không trả lời nàng sẽ không bỏ qua.

Ở trong lòng hắn thở dài, trả lời:

- Hoài An, có những chuyện ta nghĩ cần phải nói với muội thật rõ ràng.

Nàng giật mình, thấy sắc mặt hắn trầm xuống, trong lòng chợt có một loại dự cảm, trực giác nàng cho hay lời hắn muốn nói ra khỏi miệng là lời nàng không muốn nghe.

- A! Ngạo Thiên ca ca, thật đúng là nhà nào cũng trồng hoa, thật xinh đẹp.

Đột nhiên nàng chỉ vào hai bên đường và hưng phấn hô.

- Hoài An...

- Ngạo Thiên ca ca, được rồi, được rồi! Huynh không dám thừa nhận yêu thích muội thì muội cũng không miễn cưỡng huynh! Ở đây chỗ nào cũng đẹp quá!

Nàng dùng hết khả năng của mình nói sang chuyện khác.

Lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu, cơ trí như nàng có lẽ đã đoán được những lời hắn định nói đối với nàng đại khái không phải chuyện tốt, cho nên mới không tiếp tục hỏi hắn.

Nhìn nàng rõ ràng là đang cười, còn cười rất vui vẻ nhưng tại sao hắn lại cảm thấy... dường như nàng đang khóc?

Mà khiến cho hắn cảm giác không ổn chính là, nàng không cho hắn nói ra khỏi miệng, khiến cho trái tim đang căng thẳng của hắn cũng thả lỏng.

Chết tiệt! Hắn bị sao đây!

Thấy cánh cửa quen thuộc ở ngay trước mắt, Long Ngạo Thiên bỏ qua tâm trạng hỏng bét này.

- Hoài An, phía trước chính là nhà huynh.

Phạm Hoài An nghe vậy thì nhìn lại, miệng nhỏ hơi mở, đập vào mắt là một tòa đại viện giàu có.

Hắn cho xe ngựa dừng ở trước cửa, sau khi nhảy xuống xe ngựa, xoay người đang muốn đỡ nàng xuống ngựa thì bản thân nàng đã sớm nhảy xuống.

- Đi thôi.

Hắn nắm tay nàng, vừa mới lên bậc thang thì cửa lớn được mở ra, cha cùng nương và vài tên người hầu đứng ở bên trong cửa, ở bên cạnh còn có một cô nương xa lạ.

Hắn khẽ híp đôi mắt lạnh một cái, nắm chặt tay Phạm Hoài An.

- Cha, nương, đã lâu không gặp.

Trong phút chốc vẻ mặt hắn biến đổi, có phần trở lên cà lơ phất phơ, lại hướng về phía quản gia nói:

- Bàng quản gia, phái người đem ngựa của ta cất vào chuồng đi.

- Vâng, thiếu gia.

Bàng quản gia nhanh chóng chỉ huy người hầu.

- Con còn biết đường trở về à, con có biết mình rời nhà bao lâu rồi không?

Nguyễn Lan hoảng sợ khi thấy con trai mang theo một cô nương trở về, lại thấy nhi tử vẫn dùng giọng điệu đó nói với phụ mẫu hơn bảy tháng không gặp mặt, cơn tức liền bốc lên tận óc.

- Con nghĩ... Vẫn chưa lâu lắm.

Chí ít chưa đủ lâu để làm cho vị cô nương kia không nhịn được mà trở về nhà. Long Ngạo Thiên cười mỉa, liếc vị cô nương xa lạ ở sau lưng cha nương.

Nguyễn Lan nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức kéo cô nương tên Mộc Tử Khuynh đến trước người.

- Nhi tử, đây là Tử Khuynh, là biểu muội của con, nương có ý định để cho Tử Khuynh làm dâu nhà mình.

Long Ngạo Thiên nhướng mày, ở dưới ánh mắt cảnh báo của Nguyễn Lan, hắn nhún vai không đưa ra đánh giá.

Làm dâu? Phạm Hoài An ngẩn người, nhìn về phía vị cô nương thoạt nhìn ôn nhu kia, khí chất của nàng giống như nương nàng vậy.

- Ngạo Thiên ca ca, huynh có huynh đệ sao?

Nàng nhẹ giọng hỏi.

- Không có.

Long Ngạo Thiên lãnh đạm nói.

Không có, vậy đây chẳng phải là muốn làm vợ của Ngạo Thiên ca sao?

- Không được, ta không đồng ý!

Ngay lập tức Phạm Hoài An hô to, không sợ chết mà ôm lấy hông của hắn, lại không có chút lễ phép nào trừng mắt nhìn Tử Khuynh, mạnh tuyên cáo quyền sở hữu.

Tất cả mọi người đều ngẩn người, kinh ngạc trợn mắt nhìn cô nương không có chút thục nữ nào.

- Hoài An?

Long Ngạo Thiên âm thầm nhíu mày, rồi lập tức cười oang oang:

- Đừng như vậy, Hoài An, những chuyện này chúng ta trở về phòng rồi làm tiếp.

Hắn cố ý nói, chứng khiến mẫu thân thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.

- Không được, Ngạo Thiên ca ca không được cưới nàng ấy, không được!

Nàng chết cũng không buông tay.

- Ôi! Cô nương này ở đâu ra, tại sao một điểm quy củ cùng lễ giáo cũng không biết, giữa ban ngày ban mặt cũng không biết ngại.

Nguyễn Lan tức giận hô:

- Nhìn Tử Khuynh của chúng ta đi, đoan trang hiền thục, khác một trời một vực với ngươi.

- Hoài An, ngoan, buông!

Long Ngạo Thiên nói.

Phạm Hoài An vùi đầu vào trong ngực hắn, liều mạng lắc đầu.

Tiếng xì xào bàn tán ở bốn phía càng lúc càng lớn, cuối cùng Long Ngạo Thiên cũng nhẹ nhàng thở dài, dịu dàng vỗ đầu nàng.

- Hoài An, ta không có muốn nàng ấy làm vợ.

Hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng.

Nàng ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt đã có nước mắt mơ hồ, khiến cho ánh mắt hắn trầm xuống...

- Cha nương, hai người cũng nhìn thấy con còn chuyện cần phải làm, không cùng hai người ở đây nói chuyện. Biểu muội, hoan nghênh muội tới, hy vọng người cảm thấy thoải mái khi ở đấy.

Hắn cố ý nói mập mờ, rồi dẫn Phạm Hoài An đến Xuân Mãn Viên.

Nguyễn Lan tức giận kêu:

- Tướng quân, chàng có nghe thấy không, con nó không quan tâm đến lời thiếp nói.

Long Ngạo Lạc vỗ vỗ bả vai phu nhân:

- Ta nghe được, phu nhân đừng nên nóng giận.

- Sao thiếp không giận cho được, hắn ngay cả thời gian để cho thiếp giới thiệu Tử Khuynh cũng không cho, đã... đã mang theo nữ nhân không đứng đắn kia về làm chuyện gì đó.

- Long phu nhân, không sao, Long công tử đi đường xa khẳng định đã mệt mỏi, chờ công tử nghỉ ngơi đầy đủ lại giới thiệu cháu cũng không chậm.

Mộc Tử Khuynh dịu dàng nói, nở nụ cười ngọt ngào, cử chỉ lễ nghi vừa đúng, hết sức xinh đẹp.

- Aizzz, Tử Khuynh thật sự là tri kỷ mà, nếu như ta có đứa con dâu như cháu thì thực sự là phúc đức ba đời mà.

Nguyễn Lan vô cùng thích nàng.

- Đó là ngài không chê còn mẹ cháu còn hy vọng cháu hoạt bát hơn đấy.

Mộc Tử Khuynh ôn nhu cười.

- Cháu như vậy mới giống như tiểu thư khuê các!

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, giống như đôi mẹ con vậy.

Long Ngạo Lạc đi phía sau các nàng, lắc đầu bật cười, tuy rằng ông cũng rất thích hài tử Tử Khuynh này, nếu để cho nàng gả cho Ngạo Thiên thì ông còn thấy bất công thay nàng! Nhưng mà...

Nhìn về phương hướng Xuân Mãn Viên, nhi tử đang nắm tay vị cô nương kia, thoạt nhìn không giống như lời phu nhân nói là nữ nhân không đứng đắn, nhìn nàng ấy tựa như tiên tử hồn nhiên không vướng bụi tràn, sao phu nhân lại không nhìn ra?

Huống chi... Đây là lần đầu tiên ông thấy nhi tử nắm tay nữ nhi đấy!