Văn án:
Chu Song Song yêu thầm một người con trai lạnh lùng.
Tâm tư này cô chưa bao giờ dám để cho người khác biết.
Cho đến một ngày ở trong cái hẻm tối tăm, Chu Song Song thấy anh lộ ra cái đuôi hồ ly lông xù.
Sau này hai người trở thành bạn cùng bàn, trong một tiết tự học buổi tối, cả lớp bỗng nhiên bị cúp điện.
Chu Song Song lấy hết can đảm: "Mình. Mình có thể sờ cái đuôi của cậu được không?"
Thiếu niên khẽ hếch cằm, cười nhạt nói: "Đừng có mơ."
Khi đó cô mới biết được, sự lạnh lùng của anh chỉ là ngụy trang.
Thật ra anh hung dữ đến tận xương tủy.
._.
Lớp 11-3 có người đẹp đến động trời, là một đóa hoa lạnh lùng, người sống chớ tới gần, ai cũng không dám trêu chọc.
Ngày nọ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều nằm gục trên bàn ngủ, bạn học nào đó ngủ say chảy cả nước miếng mà bừng tỉnh.
Mơ màng mở mắt ra lại thấy Cố Hề Đình ngồi phía trước đang chăm chú nhìn bạn nhỏ ngồi cùng bàn.
Ngón tay thon dài của anh chỉ vào đề bài, giọng nói lười biếng nhưng lại rất đỗi dịu dàng.
"Giải được đề này anh cho em hôn một cái."
Ủa? Người này là đóa hoa lạnh lùng đó hả?
Đôi mắt của bạn nhỏ cùng bàn sáng lên, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: "Hôn hai. hai cái nhé?"
Gì? Còn cò kè mặc cả?
"Cả cái đuôi nữa." Cô lại nói thêm một câu.
"Được một tấc lại muốn tiến một thước?" Anh cười lạnh.
"Vậy thì. Có thể hôn trước rồi làm bài được không?"