Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 90: Cô nương rất hiểu chuyện

Thạch Hiểu Mẫn thấy Thạch Thiên quả nhiên là kẻ bạc tình bạc nghĩa, nhất định không chịu hướng tới cô bé đáng thương này xin lỗi, làm ra một bộ không nhận mình sai, nàng rất phiền não, nhẹ đẩy Quách Thiến Vi trong lòng ra, đang định mạnh mẽ lên án hắn.

Quách Thiến Vi cũng sợ bọn họ làm ầm ĩ, vội vàng kéo cánh tay của Thạch Hiểu Mẫn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Chị Thạch à, quên đi, cũng không thể hoàn toàn trách hắn."

Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy càng tức giận, trừng mắt nhìn Thạch Thiên, hô to: "Thấy không, nàng là một cô nương rất hiểu chuyện, ngươi ác tâm như vậy đối với nàng, thế mà nàng vẫn nói hộ ngươi."

Thạch Thiên vốn sẽ không muốn cùng người lý luận, nếu là người khác hắn đã xông lên cho nàng một bài học rồi, thế nhưng hắn không thể dùng biện pháp cũ đối với hậu nhân của mình và Dương Nhu, nhìn nàng không nói lí lẽ, hắn cũng không thèm để ý đến nữa, quay mặt đi nơi khác, để cho nàng muốn nghĩ gì thì nghĩ, lão tử mặc kệ các ngươi.

Quách Thiến Vi thấy vậy trong lòng phát sầu, nhưng sợ làm lớn chuyện sẽ khiến Thạch Thiên càng thêm ghét nàng, liền chuyển trọng tâm câu chuyện đi, nói với Thạch Hiểu Mẫn: "Chị Thạch, bọn chị định đi dạo phố ở đâu thế, cho em đi với nhé?"

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Em đừng nghe hắn nói lung tung, bọn chị không phải đi dạo phố mà là đi làm, ở bên trong cao ốc đó."

Quách Thiến Vi vui mừng nói: "Thật vậy chăng, bên trong cao ốc Cảng Tinh phải không?" Cao ốc này chính là sản nghiệp nhà nàng, nếu như Thạch Thiên làm ở chỗ này, sau này có cơ hội đi tìm hắn rồi.

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu nói: "Đúng vậy, tại tầng thứ ba mươi lăm, là công ty tạp chí Thiên Tư, hiện tại cũng đã đến giờ làm việc rồi, chị phải vào thôi, chị cho em số điện thoại, lúc nào cũng hoan nghênh em tới chơi." Nói xong nàng liền đưa cho Quách Thiến Vi tấm danh thiếp mà công ty tạp chí vừa mới làm cho nàng.

Quách Thiến Vi cầm danh thiếp trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ kì dị, kích động nói: "Chị cùng ở với Thạch Thiên sao?"

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Đúng vậy, còn có một người chị của chị nữa, em đáng yêu như thế, chắc chắn chị ấy cũng thích em."

Quách Thiến Vi nghe nói mình có thể đến nhà của Thạch Thiên, sau này cũng không sợ không tìm được hắn rồi, nàng đại hỉ nói: "Tốt quá, tốt quá, em nhất dịnh sẽ tới, hiện tại em theo chị đi làm có được không?"

Thạch Hiểu Mẫn nói: "Điều này không tiện, công việc của chị không có tự do tùy tiện được, hơn nữa lại thường xuyên ra ngoài." Nàng nói xong liền chạy đến bên cạnh Thạch Thiên kéo tay hắn nói: "Mau lên, muộn giờ rồi." Sau đó nàng lôi hắn chạy vào tòa cao ốc, chạy chưa được bao xa, nàng lại quay đầu lại nói với Quách Thiến Vi: "Hẹn gặp lại, nhớ kỹ có thời gian đến nhà chị chơi nhé." Khuôn mặt Quách Thiến Vi tươi cười như hoa, mãng liệt gật đầu đáp ứng.

Thạch Thiên lúc này cũng không còn gì để nói, giống như khúc gỗ bị Thạch Hiểu Mẫn kéo vào trong cao ốc, phía sau truyền đến thanh âm gọi điện thoại của Quách Thiến Vi: "Tiểu Hương Tiêu... Tiểu Hương Tiêu...Tớ tìm được Thạch Thiên rồi,...Ừ... Ừ... Hắn đi làm rồi, ngay trong cao ốc Cảng Tinh...Tốt...Được...Tớ sẽ ở trong phòng ông nội đợi các cậu..."

Tầng thứ năm mươi mốt của Cao ốc Cảng Tinh là hội sở nội bộ, là nơi dùng cho các nhân sĩ cao tầng giao lưu và nghỉ ngơi, cũng là để dùng cơm, từ tầng thứ năm mươi hai đến đỉnh tầng thứ sáu mươi sáu tất cả đều là nơi làm việc của tập đoàn Tinh Hồng Cát, Quách gia tam huynh đệ đang ở phòng làm việc ở tầng cao nhất, tầng sáu mươi sáu, bất quá hiện tại chỉ có lão tam Quách Bỉnh Liêm làm ở chỗ này. Phụ trách nghiệp vụ ở Hongkong. Lão nhị Quách Bỉnh Cường ở New York Mĩ Quốc phụ trách nghiệp vụ ở Âu Mĩ, mà chủ tịch hội đồng quản trị lão đại Quách Bỉnh Tường lại phụ trách trên vùng biển, bất động sản, trong nước, theo sự phát triển rất nhanh của nền kinh tế quốc nội. Tập đoàn Tinh Hồng Cát đã đem trọng tâm chuyển về nội địa.

Tinh Hồng Cát tập đoàn do tam huynh đệ cùng cha sáng lập ra cách đây bảy mươi năm trước, tam huynh đệ sau khi tiếp nhận công việc kinh doanh vẫn không tách ra, mà là đoàn kết cùng một chỗ, mở ra một tập đoàn kinh doanh lớn nhất Hongkong hiện nay. Được mọi người công nhận là một tập đoàn thành công nhất trong mọi tập đoàn. Chủ yếu tham gia vào việc đầu tư vào bất động sản và các mảng khác như kiến trúc, tài vụ, bảo hiểm, rạp hát, kho để hàng hoá chuyên chở, chế tạo quần áo, vận tải công cộng và tín hiệu vô tuyến. Tài sản của gia tộc này đã vượt quá con số trăm tỷ đô-la Mỹ, hàng năm tại một ít tờ báo truyền thông uy tín đều được xếp hạng trong ba mươi tên nổi danh nhất.

Đương nhiên, có rất nhiều gia tộc ẩn mình như Thiên Thạch pháo đài, cũng không có trên danh ngạch đó, mà mấy tờ báo uy tín này cũng không biết, mà không được sự đồng ý của bọn họ, cũng không dám tự động đăng tin về mấy gia tộc này.

Quách Bỉnh Liêm vừa mới tới phòng làm việc, lão đại Quách Bỉnh Tường cùng cháu trai Quách Gia Nhân liền theo vào, nói: "Chào Tam thúc ạ!"

Quách Bỉnh Liêm cười nói: "Gia Nhân à, ha hả... Tìm tam thúc có việc gì không?" Trong ấn tượng của lão, Quách Gia Nhân rất ít khi sáng sớm tới phòng làm việc thỉnh an lão.

Quách Gia Nhân cười nói: "Không có việc gì lớn cả, chỉ là vừa rồi cháu ở dưới lầu thây Thiến Vi ở cùng chỗ với một chàng trai trẻ, trông rất thân mật, cho nên cháu mới không nhịn được đên hỏi tam thúc thôi."

Quách Bỉnh Liêm nghĩ câu nói của hắn có hàm ý khác, hỏi: "Ngươi biế chàng trai đó à? Có đúng là có gì không ổn hay không?" Vừa nãy lão cũng thấy cháu gái không đợi xe dừng lại đã nhảy xuống hú lên quái dị, chạy tới chỗ cậu nhỏ kia, mà cũng không nói lại với ông nội một tiếng, điều này làm cho lão cảm thấy bất ngờ, cũng hiểu được cậu nhỏ kia có quan hệ không tầm thường với cháu gái mình. Quách gia tại Hongkong không giống như những gia đình giàu có bình thường, khó tránh khỏi có người tiếp cận cháu gái của Quách gia có ý đồ, lão dĩ nhiên là muốn biết rõ về cậu nhỏ kia.

Quách Gia Nhân nói: "Cháu chỉ gặp hắn một lầm, hắn là bảo vệ mới của công ty tạp chí Thiên Tư dưới lầu."

Quách Bỉnh Liêm cau mày nói: "Bảo vệ? Nhìn qua tuổi cũng không lớn lắm mà, đi làm sớm như vậy sao?" Bất quá hắn lão biết Quách Gia Nhân bình thường hay tới công ty tạp chí Thiên Tư, hẳn là sẽ không nhận sai.

Quách Gia Nhân cười nói: "Đúng vậy, cháu xem hắn tối đa chỉ mười sáu, mười bảy tuổi là cùng, bây giờ đang đi học mới đúng, vóc người cũng không tồi, không giống như là dạng người không có tiền để đi học mới phải đi làm. Thiến Vi còn nhỏ, tính tình lại đơn giản, cháu sợ nàng quen biết với một tên côn đồ không biết chữ, bị bề ngoài của người này lừa gạt, cho nên mới lập tức đến gặp tam thúc nói chuyện này."

Quách Bỉnh Liêm hài lòng gật đầu, nói: "Ta cũng lớn tuổi rồi không quản được chuyện của bọn trẻ, cũng không rõ lắm ở bên ngoài nó quen với những ai, ngươi làm chú của nó thường xuyên nên quản nó giúp ta. Ài... Ta lo lắng nhất chính là Thiến Vi, đơn giản cái gì cũng không hiểu, lại còn thích chạy loạn nữa..."

Quách Gia Nhân nói: "Tam thúc cứ yên tâm, cháu sẽ xử lý tốt chuyện này, lát nữa sẽ điều tra ra bối cảnh của cậu nhóc kia."

"Ông nội..." Cửa phòng bị đẩy ra, Quách Thiến Vi hấp tấp xông tới, thấy Quách Gia Nhân đã ở đó, vội vàng hô lên: "Chào buổi sáng Gia Nhân thúc thúc ạ."

Quách Gia Nhân cười nói: "Đã nhiều ngày không gặp rồi, Thiến Vi thực la càng ngày càng đẹp nha."

Quách Thiến Vi cũng cười nói: "Cháu mỗi ngày đều ở nhà, chỉ có chú là không hay về thôi, cho nên mới không nhìn thấy cháu, trên báo chí nói chú quan hệ với không ít ngôi sao, có thật không vậy?"

Quách Gia Nhân lúng túng nói: "Không biết lớn nhỏ, trên báo chí toàn nói lung tùng gì đó, sao có thể tin được?"

Quách Thiến Vi không phục nói: "Có ảnh chụp nữa mà! Chẳng lẽ cháu ngay cả mặt chú mình còn không nhận ra hay sao!"

Quách Bỉnh Liêm trách cứ nói: "Được rồi, trẻ con không nên xí vào chuyện người lớn. Gia Nhân tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng nên cẩn thận mà tìm một người bạn gái đi, để cho đám trẻ còn lấy ngươi làm gương nữa chứ."

Quách Gia Nhân đỏ mặt, nói: "Cháu biết rồi, thưa tam thúc, cháu đi trước đây, còn một số chuyện cần phải xử lý mà."

Chờ khi Quách Gia Nhân đi rồi, Quách Bỉnh Liêm đi ra khỏi bàn công tác, tới giá để rượu rót một cốc, rồi quay lại ngồi trên ghế salon, nói với Quách Thiến Vi: "Tới đây, ngồi bên cạnh ông đi, ta có việc muốn hỏi cháu."

Quách Thiến Vi "A..." Một tiếng, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Quách Bỉnh Liêm, liền hỏi: "Ông nội, muốn hỏi gì cháu ạ?"

Quách Bỉnh Liêm nói: "Cậu nhỏ vừa ở dưới lầu là ai thế?"

Quách Thiến Vi đỏ mặt nói: "Là.... Là bạn học của cháu, tên là Thạch Thiên."

Quách Bỉnh Liêm ngạc nhiên nói: "Bạn học? Ta thế nào lại nghe Gia Nhân nói, nó ở dưới lầu gặp cậu ta làm bảo vệ của công ty tạp chí?"

Quách Thiến Vi giật mình nói: "Chú Gia Nhân cũng biết hắn sao?"

Quách Bỉnh Liêm đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết Quách Gia Nhân bình thường tới công ty tạp chí tán gái, nói: "Nó đi làm ở cao ốc này, nhìn thấy hắn làm bảo vệ thì có gì kỳ quái." Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Quách Thiến Vi cũng không suy nghĩ nhiều, nói: "Hắn mới tới trường học của cháu, mấy ngày trước bị đuổi rồi cháu hôm nay mới biết hắn làm ở đây, nguyên lai là làm bảo vệ. Ông nội à...Người cho hắn làm một chân quản lí được không..."

Quách Bỉnh Liêm nói: "Hồ đồ, ngay cả trung học hắn cũng không học qua, sao lại làm được quản lí, ngươi cho là làm quản lý dễ như vậy sao? Ngươi nếu như hiện tại không học hành cho tốt, tương lai cũng chỉ có thể đi làm một bảo vệ và mấy nghề tương tự mà thôi."

Nào biết Quách Thiến Vi lại hưng phấn nói: "Tốt quá, tốt quá! Nếu không ông nội thuê hắn về công ty làm bảo vệ cũng được cháu cũng làm bảo vệ, có được hay không..."

Quách Bỉnh Liêm thiếu chút nữa sặc rượu, nghĩ thầm cậu nhỏ kia rốt cuộc làm pháp thuật gì đối với cháu gái của mình rồi, cư nhiên lại bị hắn làm cho mê mệt đến vậy, nói đúng ra cậu nhỏ này vừa mới tới trường học, sau đó bị đuổi học tới tòa cao ốc Quách gia làm bảo vệ, tựa hồ là rất trùng hợp...

Xem ra không điều tra cẩn thận không được, may là ngày hôm nay Gia Nhân nhắc nhở mình.

Lúc này thư ký vào báo, Hạng Kiều và Lý Hiểu Lệ tới tìm Quách Thiến Vi, Quách Thiến Vi đứng dậy nói với Quách Bỉnh Liêm: "Ông nội, hẹn gặp lại, cháu ra ngoài chơi đây."

Quách Bỉnh Liêm trong lòng có tâm sự, chỉ gật đầu nói: "Được rồi..."