Thạch Thiên đại náo nước MỸ phần lớn đểu được truyền thông báo chí nói nói, có một chút nội dung tránh không được bị phóng đại. Thạch Thiên trên đường tới Washington gặp phải quân Mỹ chặn lại, căn bản không có phóng viên ờ đó, nhưng trận giao chiến nảy lửa không được các phóng viên, hơn nữa đúng là bởi vì không có phóng viên chính mắt thấy, chính phủ Mỹ ngại thể diện lại không có nói rõ cụ thể, ngược lại bị các phóng viên dựa vào sức tưởng tượng khoa trương càng lợi hại hơn, quân Mỹ chặn lại lúc ấy chi là không thể đem Thạch Thiên ngăn lại, lại bị bọn họ nói thành chạy trối chết. nhân số cũng bị phóng đại lên mấy vạn.

Thạch Thiên cười ha hả nói: "Nếu ta không phải không muốn cùng mấy tiểu binh này so đo, bọn họ nào có cơ hội chạy trốn" Thạch Hiểu Mẫn ánh mắt sùng bái càng làm cho hắn phổng mùi, mặc dù lời này so với tình hình thực tế có chút hoảng cách, bắt quá cùng không phải là hắn làm không được, hiển nhiên sẽ không đi giải thích.

Hai người tổ tôn càng nói càng ăn ý, Thạch Hiểu Mẫn dần dần đã quen thân phận của Thạch Thiên, tiếng "tổ gia gia" cũng nói thuận miệng hơn nhiều. Điều này làm cho Thạch Thiên tinh thần phấn chấn, càng đem ra nhiều chuyện kỳ dị trong ngàn năm qua nói cho nàng nghe, mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng Thạch Hiểu Mẫn nghe được cũng sợ hãi than không thôi.

Bất tri bất giác mặt trời đã ngả về tây, ngoài khơi kim quang lóe lên, bầu trời bị ánh nắng chiều chiếu làm cho đỏ rực.

Thạch Hiểu Mẫn kinh hô: "Ai da, mặt trời đã xuống núi, chúng ta nhanh đi xuống thôi".

Thạch Thiên đang nói cao hứng, liền nói: "Thì để nó xuống núi đi. liên quan gì đến chúng ta, ta còn nhiều chuyện thú vị chưa nói".

Thạch Hiểu Mần hai tav chống nạnh, bộ dáng mặc dù ngươi là trưởng bối cũng phái nói cho ngươi, lớn tiếng nói: "Như vậy sao được! Các nàng Samantha đã vì ngài mà khóc đã nhiều ngày, chị Tiêu Vi cũng gấp đến độ thiếu chút nữa tự sát, bây giờ lại từ xa tới đây gặp ngài, ngài không thể không để ý tới nhưvậy".

Thạch Thiên nói: "Cũng đúng..."

Thạch Hiểu Mần thấy Thạch Thiên còn chưa động thân, gấp đến độ tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, kéo hắn từ trên tảng đá đứng lên, dùng sức kéo xuống dưới chân núi, thúc giục nói: "Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Các nàng có thể đang mắng ta..."

Thạch Thiên trờ tay nắm lấy cổ tay của Thạch Hiểu Mần, đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, thân hình chợt lóe đà tới trên nóc vương cung. nhìn thấv Kim Hình cùng mấy người Samantha đang ngồi ở trong hoa viên cười nói, trò chuyện với nhau thật vui Thạch Thiên nhảy xuống mặt đất, buông Thạch Hiểu Mần ra, cùng nhau đi về phía mấy người Kim Hình.

Nhóm phụ nữ này cũng đã phát hiện Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn đi tới, đã dừng cười nói. Kim Hình đỏ mặt đứng lên, kéo Thạch Thiên oán giận nói: "Hai người chạy đi đâu vậy, hại ta một mình ờ chỗ này bị các nàng khi dễ".

Thạch Hiểu Mẫn đáp: "Tồ... Thạch Thiên dẫn em đi lên trên núi ngắm phong cảnh" Thấy Kim Hình bộ dáng yếu đuối xấu hổ, nhưng trên mặt rõ ràng lại mang theo vẻ đắc ý, lại hỏi: "Các nàng sao lại khi dễ chị?"

Mới vừa rồi các nàng ngồi tán dóc, hiển nhiên nói tới chuyện Kim Hinh bị Mỹ hãm hại, bị giam cẩm. Bất quá các nàng Samantha không quá quan tâm Kim Hình có chịu khổ tại lao ngục hay không, ngược lại ngươi một câu ta một câu hâm mộ chuyện của nàng trở thành nữ diễn viên câu chuyện tình nồi tiếng nhất từ trước tới nay, nói cái gì mỹ nữ cổ đại có nụ cưỡi khuynh thành, còn chúng ta có đại mỹ nhân cười một cái, đem Lầu Năm Góc cùng sụp đổ.

Đang ngồi trừ Đan Nghệ Nhã, thì tất cả đều cùng Thạch Thiên có quan hệ thân mặt, trong lời nói khó tránh khỏi mang chút ghen tuông, sau khi nói đến thì hùa nhau trêu chọc nàng. Kim Hình một mình ờ đây sao nói lại các nàng, chỉ có thể không ngừng tránh né, thật ra trong lòng cũng rất thỏa mãn hư vinh

Đan Nghệ Nhã cùng Thạch Hiểu Mẫn đều là trợ lý của Samantha, hai người đà trở thành bạn bè vô cùng tốt. cười nói: "Chúng ta nào có khi dễ chị Kim Hình. tất cả đều hâm mộ nàng".

Kim Hình ngạc nhiên nói: "Thì ra em cũng hâm mộ hả? Đúng rồi, Thạch Thiên trị hết chân cho em, em không phải là muốn lấy thán báo đáp đó chứ. cái này cùng xem như là một giai thoại lớn..."

Đan Nghệ Nhã mặt trở nên đỏ bừng nói: "Em chỉ là hâm mộ chuyện kinh thiên động địa kia, chứ không phải bởi vì hắn".

Kim Hình bị mọi người giễu cợt lâu như vậy, bây giờ cuối cùng cùng tìm được cơ hội báo thù, nào đồng ý bỏ qua, cười mà nhìn chằm chằm vào nàng, không buông tha nói: "Vậy em đỏ mặt là sao? Cũng không phải vì bị chị nói trúng tâm sự đó chứ ".

Thạch Hiểu Man thấy Đan Nghệ Nhã lúc này ngay cả cổ cũng đỏ, giật mình nói: "Thì ra bạn cũng thích Thạch Thiên sao?" Không khỏi nghĩ đến vấn đề này cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng âm thầm kêu khổ nói: "Trời ạ! Hô Thạch Thiên tổ gia gia cũng không sao, dù sao hắn cùng là tổ tiên chân chính của mình, nhưng... nhiều tồ nãi nãi như vậy, mình chẳng phải là rắt thiệt thòi sao..."

Đan Nghệ Nhã thắy tắt cả mọi người đều nhìn về phía mình, gấp đến độ dặm chân, sẵng giọng nói: "Các ngươi đừng nghe nàng nói bậy, không... không phải như thế..."

May là Braid chạy tới, nói mọi người là tiệc tối có thể bắt đẩu rồi, lúc này mới giải vây cho Đan Nghệ Nhã. Bất quá khi mọi người trở lại trong hoàng cung, Đan Nghệ Nhã liền trực tiếp lên lầu, trốn trong phòng cấp cho nàng, tới mời hai lần cũng không chịu xuống, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cho người đem đồ ăn lên trên cho nàng.

Trên quần đảo Thiên Thạch khắp nơi đang thi công, buổi tối lại càng không có chỗ nào có thể đi, bất quá các nàng cùng không phải đến quần đảo Thiên Thạch để du ngoạn.

Kim Hình độc chiếm Thạch Thiên lâu như vậy, lúc nàv cùng thức thời, sau khi ăn cơm xong, lợi dụng lý do các nàng ngồi thuyền hai ngàv nhất định hết sức mệt mỏi, mà "khuyên" các nàng sớm một chút trở về phòng nghi ngơi. Sau đó ở bên tai Thạch Thiên thầm nói các nàng Samantha phân biệt ở các phòng, cũng ác độc dặn dò: "Anh đêm nay cần phải thu thập các nàng, thay em báo thù giải hận, hừ... xem các nàng ngày mai còn có thể có khi lực giễu cợt em hay không"'.

Thạch Thiên nghe được cười ha hả, mấy ngày này bên người chỉ có một Kim Hình, không thể không có chút khống chế, hiển nhiên khó có thể tận hứng. các nàng Samantha đều đối với hắn mà nói quả thực chính là "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi". Cho dù Kim Hình không nói, hắn cũng muốn đại khai sát giới. Bốn nữ bị Kim Hình tỉ mĩ an bài trong một loạt phòng nhìn ra biển ở lầu ba, chính là để tiện cho Thạch Thiên đi từng nơi một. Thạch Thiên dù sao đã chuần bị một người cũng không bỏ qua, cùng sẽ không lo lắng trước sau, đẩy cửa căn phòng đầu tiên thuộc về Tiêu Vi ra.

Cửa phòng khép hờ, Thạch Thiên mới vừa vào phòng, liền thắv Tiêu Vi vẻ mặt thẹn thùng đứng ở trước mặt hắn. Chỉ thấy trên mặt nàng xuân tình vô hạn, trong mắt đã có nước mắt vòng quanh, thở nhẹ một tiếng nhào vào trong lòng Thạch Thiên, cánh cửa phía sau đã bị đóng lại, còn có một người từ phía sau đem Thạch Thiên ôm lấy.

Thạch Thiên không cẩn quav đầu lại đã biết người phía sau là Hạng Hồng, cười nói: "Các em thật là giỏi hiểu ý người, để khỏi cho lão tư chạy đi nhiều phòng"'. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Tiêu Vi cố nhịn nước mắt kích động. ôn nhu nói: "Anh như vậy, chúng em một người sao chịu được... mới vừa rồi Maicy đã vào phòng Samantha rồi"