Trong quán bar sương khói tràn ngập, ngọn đèn lờ mờ, chỗ phát sáng nhất chính là sân khấu hình tròn ở giữa, có hai cô gái xinh đẹp quần áo hở hang đang quấn quanh một cái cột ở trên sân khấu, đang điên cuồng nhảy một vũ điệu nóng bỏng, ngẫu nhiên đồ lộ ra chút, làm cho người xem dưới đài lớn tiến hò hét, liên tiếp huýt gió.

Hai vũ nữ tư sắc không tính là quá tốt, nhưng vóc người gợi cảm, kích tình tỏa ra bốn phía, Thạch Thiên thấy vậy huyết mạnh phun trào, rút ra tờ 100 đô la, ném cho một trung niên mập mạp đứng ở sau quầy bar nói: "Đi đem hai cô đang nhảy múa kêu tới đây, lão tử đêm nay muốn dẫn họ đi".

Trung niên mập mạp cầm lấy tiền, cau mày nói: " Đây là…"

Thạch Thiên nói: " Cho mày đó, có chuyện sao ?"

Trung niên mập mạp hai mắt nhất thời tỏa sáng, vẻ mặt tươi cười nói:" Không thành vấn đề, không thành vấn đề, ngày thật sự là khẳng khái. Ngài yên tâm, tôi là ông chủ quán bar này, việc này cử để tôi lo, chờ các nàng biểu diễn xong thì bảo họ đi theo ngài. Ngài có muốn uống một ly hay không? Tôi mời khách…"

Thạch Thiên cũng không muốn ngồi ở chỗ nầy xem múa, chịu dục hỏa dày vò, hơn nữa âm thanh trong quán bar ồn ào, âm nhạc chói tai, vạn nhất Helen xảy ra chuyện gì, cũng nghe không được tiếng kêu cứu của nàng. Vì vậy lại ném ra 100 đô la nữa nói: " Ít dông dài, bảo lại bây giờ luôn".

Ở trong quán bar loại trấn nhỏ này, cũng đã nhiều năm không có ai hào phóng cho tiền boa như thế, trung niên mập mạp tiếp nhận tiền quả nhiên không hề dông dài nữa, đi ra khỏi quầy chạy vội tới sân khấu. Người đến loại địa phương này tiêu phí cũng rất ít, cho nên hắn phải tranh thủ.

Một tên da đen ngồi ở quầy bar liếc mắt thấy Thạch Thiên trong tay còn cả xấp đô la, ngửa đầu uống xong rượu trong ly, đứng dậy đi ra khỏi quán bar.

Chỉ chốc lát trung niên mập mạp đã dẫn vũ nữ mới vừa rồi trên sân khấu xuống, làm cho người xem phía dưới lớn tiếng kháng nghị, vang lên một tràng tiếng huýt gió, bất quá lập tức lại có hai vũ nữ xinh đẹp lên biểu diễn, không khí dưới sân khấu mới khôi phục như lúc ban đầu.

Trung niên mập mạp hướng tới Thạch Thiên giới thiệu tên hai vũ nữ, một người tóc dài màu đỏ gọi là Mandy, eo nhỏ chân dài, trước ngực lại như hai quả bong bóng, người kia da hơi đen gọi là Amanda, bất quá cũng không phải người da đen, mà là màu da phơi nắng mà ra, vóc người cân đối khỏe đẹp.

Hai vũ nữ nhảy chưa xong đã bị ông chủ gọi xuống, trong lòng biết thiếu niên châu Á trước mắt này không phải là người có tiền thì cũng có thân phận, biểu hiện hết sức nhiệt tình chủ động, lắc lắc thân thể gợi cảm trực tiếp áp vào trên người Thạch Thiên.

Trung niên mập mạp nghiêm mặt nói: " Ngài thấy các nàng chuyên nghiệp thật ra chỉ là nhảy múa, chứ cũng không phải là theo khách ra ngoài, đương nhiên, có thể cùng người như ngài qua đêm cũng là vinh hạnh của các nàng, bất quá hiện tại kinh tế cũng không tốt, khắp nơi đều có kẻ cướp, vì sự an toàn của tài sản các nàng, có thể… có thể…" Nói tới đây lộ ra vẻ mặt có lỗi, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào tiền trong tay Thạch Thiên.

Thạch Thiên làm sao không rõ, đem số tiền còn lại chia làm hai phần, giao vào tay nhị vũ nữ kia.

Hai vũ nữ thấy trong tay là 1000 đô la, cũng không kìm được mừng rỡ như điên, ôm lấy Thạch Thiên là hôn tới tấp. Trấn nhỏ không có du khách gì, cư dân đều quen biết lẫn nhau, bởi vậy đến quán bar cơ bản đều là những người độc thân trong trấn, các nàng nhảy cả đêm cũng khó kiếm được 1000 đô la tiền boa. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Huống chi Thạch Thiên thân hình cao lớn, mặc dù hơi non nhưng vẫn xem như là đẹp trai, nếu như không phải trong trường hợp này mà gặp hai vũ nữ, thì chỉ sợ không trả tiền cũng sẽ theo hắn mà về nhà.

Trung niên mập mạp nụ cười trên mặt so với hai vũ nữ càng thêm sáng lạn, đưa tay cầm lấy tiền trong tay hai nàng, bỏ vào trong túi tiền của mình, thúc dục nói: " Còn không mau đi thay quần áo, ngài đây cũng không có thời gian chời người". Vừa cười vừa giải thích với Thạch Thiên: " Tôi chỉ thay các nàng tạm thời giữ thôi, buổi tối trong trấn trị an không tốt, các cô gái trên người mang theo nhiều tiền cũng không phải là ý kiến hay".

Bất quá cũng nhìn ra được, tiền này khẳng định cũng có phần của hắn.

Hai vũ nữ đối với điều này cũng không có lộ ra vẻ không hài lòng, hiển nhiên đối với mình có một phần tiền thì đã phi thường hài lòng, đều cùng thủ pháp cực kỳ khiêu khích ở trên các bộ phận mẫn cảm trên người Thạch Thiên mà rờ mó qua, rồi mới cười đi thay quần áo.

Trung niên mập mạp không biết trên người Thạch Thiên đã không còn xu nào, còn muốn từ trên người hắn kiếm thêm chỗ tốt, thừa dịp này không để mất thời cơ mà hỏi thăm: " Tiên sinh có muốn đem thêm vài người về hay không? Ở chỗ tôi còn có nhiều cô tuổi còn trẻ xinh đẹp, phục vụ càng chu đáo, nhất định sẽ làm cho ngài có một đêm khó quên".

Thạch Thiên cũng không để ý tới sự ân cần của trung niên mập mạp, nhàm chán tựa vào quầy bar xem các vũ nữ trên sân khấu biểu diễn, các vũ nữ này trong mắt hắn miễn cưỡng cũng tạm được, tìm các nàng chỉ vì muốn tiết dục, bởi vì lo lắng một người ứng phó không được mình nên mới tìm hai người, để tránh không thể tận hứng. Trung niên mập mạp thấy thế cũng thức thời, lập tức không hề nói nữa, thầm nghĩ người có tiền quả nhiên không giống người thường, mặc dù là ra ngoài tầm hoan, cũng không bị người khác nói mấy câu mà làm loạn kế hoạch của mình, điểm này phi thường đáng giá học tập.

Chỉ chốc lát hai vũ nữa đã thay đổi quần áo quay lai, thật ra cũng chỉ là khoác thêm áo khoác, bất quá hai người đều đem trang sức trên người tháo ra, xem ra trị an của trấn nhỏ buổi tối quả thật không được tốt lắm.

Thạch Thiên đột nhiên hỏi trung niên mập mạp nọ: " Tâm tạng của ngươi hình như không được tốt lắm? "

Trung niên mập mạp không rõ lời của Thạch Thiên là cú ý gì, thầm nghĩ mới vừa rồi còn có vẻ rất xem thường hắn, sao đột nhiên lại quan tâm tới thân thể của hắn ? Vội vàng làm ra vẻ ngạc nhiên nói: " Nhãn lực của ngài thật tốt, ngài là bác sĩ sao ? Không ngờ ngài thật lợi hại, chỉ dùng hai mắt đã có thể nhìn ra tâm tạng của tôi có bệnh."

Thạch Thiên vỗ vỗ vai trung niên mập mạp cười nói: " Lão tử không phải bác sĩ, bất quá có thể cho ngươi một cảnh cáo, tiền tuy tốt, nhưng thân thể quan trọng hơn, ngàn vạn lần không nên vì tiền mà sốt ruột". Nói xong ôm eo hai vũ nữ thân thiết ra khỏi quán bar.

Thanh niên mập mạp không có nghe được trong tiếng cười của Thạch Thiên có chứa vẻ trêu tức, chờ ba người Thạch Thiên sau khi ra khỏi cửa mới mắng: "Fuck! Kẻ có tiền các người đương nhiên không cần vì tiền mà sốt ruột, có người nào không có tiền mà không vội vì tiền ?" Trở lại quầy bar tự rót cho mình một ly rượu, nhớ tới mấy ngàn đô la trong túi tâm tình đại sướng, uống một hớp lớn rồi đưa tay lấy tiền trong túi ra, nhưng lại sờ thấy khoảng không, sở mấy lần tay lại thọc xuyên qua túi mà ra.

Mấy ngàn đô la cũng không tính là quá lớn, nhưng đột nhiên mất đi, người bình thường cũng khó có thể tiếp nhận, trung niên mập mạp giật mình lỏng tay, ly rượu đã rơi xuống đất vỡ nát, vội vàng chạy ra vị trí trước quầy bar, nhưng lại nhìn không ra bóng dán của đô la, gấp đến độ chụp lấy một người đang uống rượu ở trước quầy bar mà quát: "Lão Bush, mày con mẹ nó có nhặt tiền của tao không…"

Thạch Thiên sau khi rời quán bar, liền lấy ra tiền đã thu hồi từ trên người tên mập kia, chia làm hai phần đưa cho hai vũ nữ, cái này cũng không phải hắn chán ghét trung niên mập mạp nọ, chỉ là không muốn thấy tiền của mình đưa cho lại bị người khác lấy đi một phần. Hai vũ nữ không hiểu nguyên do, thấy mình cái gì cũng còn chưa làm, thì đã được cho tiền hai lần, hưng phấn mà hoan hô. Dọc theo đường đi đối với THạCH THIÊN điên cuồng cọ xát, hết sực khiêu khích, chỉ sợ Thạch Thiên muốn ngay ngã tư đường cũng các nàng thân thiết một phen, các nàng cũng sẽ đáp ứng. Bất quá Thạch Thiên còn chưa đến độ biến thái như vậy, chỉ có thể thầm vận Thanh Tâm quyết, cố nén dục hỏa, thống khổ trong đó cũng không thua gì ông chủ quán bar bị mất tiền.

May là phòng Thạch Thiên tạm thời dùng cách quán bar không xa, sau khi quẹo vào một đường nhỏ đi tới mấy trăm thước là tới ngay.

Thấy Thạch Thiên không đưa các nàng đi khách sạn, mà lại đi tới khu dân cư, Mandy có bộ ngực lớn hưng phấn nói: " Ngài vừa mới đến nơi này định cư sao ? " Một vũ nữ còn lại là Amanda nghe vậy cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thạch Thiên, hiển nhiên hai nàng cũng hy vọng vị khách hào phóng này có thể ở lại trấn nhỏ này càng lâu càng tốt.

Thạch Thiên không muốn giải thích mình tại sao lại đến trấn nhỏ này, cưới lắc đầu, đột nhiên có tiếng động cơ chạy đến gần, hơi mười chiếc xe máy từ phía sau lướt nhanh tới, vòng quanh đem ba người bọn họ vây quanh vào giữa. Hai vũ nữ sắc mặt nhất thời trở nên hết sức khó coi, Amanda đem miệng áp đến bên tai Thạch Thiên, rung giọng nói: " Chớ chọc bọn họ, bọn họ là …"

Không đợi Amanda nói xong, Thạch Thiên đã một cước đá ra, đem một xe máy mới tới trước mặt cả xe lẫn người đá bay ra ngoài, hai người trên xe ngã lăn ra trên mặt đất cách hơn mười thước không nhúc nhích, không biết sống chết. Người trên các xe máy khác thấy thế lập tức dừng xe, cầm vũ khí đủ loại kiểu dáng lớn tiếng mắng chửi xông tới, đầu lĩnh tay cầm một khẩu súng, đúng là người da đen mới vừa rồi ngồi uống rượu bên cạnh Thạch Thiên ở trong quán bar.

Amanda cùng Mandy thấy Thạch Thiên không nghe khuyến cáo, gây nên đại họa, mình nếu không đi nhất định sẽ bị hắn làm cho liên lụy, vội vàng buông Thạch Thiên ra quay đầu chạy trốn. Hai người chạy chưa được vài bước, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng côn bổng, tiếng súng, tiếng xe máy ngã xuống cùng với tiếng kêu thảm thiết, loạn thành một màng, cùng nghĩ thiếu niên châu Á nọ khẳng định đã xong rồi, cho dù không chết cũng kém không bao nhiêu. Chưa kịp vì Thạch Thiên mà cảm thấy đáng tiếc, đột nhiên trước mặt bóng người chợt lóe, một người đã ngăn ở trước mặt các nàng, đem các nàng ôm vào trong lòng, vừa cười vừa nói: " Các cô đi nhầm hướng rồi ".