Tuy trường khoa học Long Loan đã khai giảng, Thạch Thiên cũng không vội đến trường, tại HongKong dạo chơi vài ngày, đối với thế giới phồn hoa náo nhiệt cũng khá vừa lòng, hắn về mặt ngôn ngữ cũng biết một chút, tại HongKong dùng tiếng Anh, bình thường cũng có thể sử dụng, về mặt trao đổi cũng không thành vấn đề.

Sau khi ở khu nhà cao cấp hai ngày, Thạch Thiên tại phụ cận Cửu Long đường cách Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan không xa mua một căn hộ hai phòng, diện tích không lớn, chỉ có một phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh cũng đều có, hơn nữa gần sát khu công viên giải trí, hoàn cảnh phi thường không tệ. Chủ nhà cũng chỉ mới ở hơn một năm, trang thiết bị còn dùng được, vẫn có vẻ mới, chủ nhà cũ vì công ty phái đến nơi khác công tác, cho nên nóng lòng bán nhà, toàn bộ đồ dùng trong nhà đều bán lại cho Thạch Thiên, Thạch Thiên cầu còn không được, hắn cũng không cần quá tiện nghi, chỉ muốn không phí công đi mua đồ trang trí, đồ gia dụng phiền phức, sống hơn một ngàn năm, đã làm cho hắn đối với những việc lặt vặt trong cuộc sống cũng không thèm để ý tới, nói dễ nghe một chút là không câu nệ tiểu tiết, mà khó nghe một chút chính là "quỷ lười" như mọi người bình thường vẫn nói.

Bình thường "quỷ lười" đều có một đặc điểm, chuyện bình thường bản thân muốn làm, người khác chủ động yêu cầu đi làm giúp hắn, hắn ngược lại sẽ cảm thấy người này rất phiền, xen vào việc của người khác. Thạch Thiên cũng không ngoại lệ, hắn sau khi mua nhà xong, Pimie cùng Braid hai vị hắc bạch lão đại của thế giới này, liền cho đặc vụ đeo kính râm khăn bịt mặt mỗi ngày tới lui, bởi vì khi nhà mới mua, giường chiếu chăn mền đồ dùng hàng ngày đều phải mua mới, bản thân Thạch Thiên làm biếng đi mua, liền cấp cho hai người bọn họ một cái chìa khóa, để cho bọn họ làm việc, cho nên bọn họ rất tiện ra vào nhà của Thạch Thiên. Bất quá Thạch Thiên đôi khi từ quán bar dẫn mỹ nữ về nhà, người của Pimie cùng Braid bình thường đều ở nhà bên cạnh cẩn thận quan sát, xác định nhà không có ai, hoặc chỉ có Thạch Thiên ở nhà một mình mới đi vào, xem thử Thạch Thiên có cần cái gì không.

Thạch Thiên ngại bọn họ làm phiền, phân phó bọn họ khi không có việc gì thì ít tới nơi này, người của hai người bọn họ tuy tiếp nhận, lại kiên quyết không thuy đổi. Cuối cùng Thạch Thiên rốt cuộc bực mình, sau khi mắng bọn họ một trận, thu hồi chìa khóa nhà, bảo bọn họ cút khỏi HongKong, cảnh cáo nếu còn đến làm phiền hắn, thì sẽ đi nơi khác sống, để cho bọn họ tìm không ra. Pimie cùng Braid nghe xong kinh hãi, nếu thực tìm không ra chủ nhân, hai người bọn họ không bị ông cố chôn sống thì cũng là lạ, lập tức chỉ trời mà thề, rời khỏi HongKong, không có việc gì thì không đến quấy rầy chủ nhân. Bất quá bọn họ vẫn lưu tâm, chỉ nói không có việc gì thì không đến, chứ không phải là không đến, khi thật muốn đến, tìm chút lý do cũng dễ dàng! Trước khi đi còn sắp xếp người biết thân phận của Thạch Thiên tại HongKong, đương nhiên, những người này cũng không nhiều lắm, không quá mười người, đều là hậu nhân của toàn thành Thiên Thạch được điều đến HongKong

Pimie cùng Braid đi rồi, nhà của Thạch Thiên càng ngày càng loạn, bản thân hắn cũng ngại khi đem nữ nhân về nhà, mới nghĩ đến đã đến lúc đi học rồi.

***

Trước kia học sinh của Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan phần lớn đều tự do tản mạn, đến muộn là như cơm bữa, nguyên nhân vì đến trường đều là con ông cháu cha, những người này đối với tiền đồ cũng không lo lắng, dù sao tương lai của họ trong nhà đã sớm ai bài, thật sự khó mà quản, hơn nữa đại bộ phận giai đình các học sinh này đều có quan hệ đến phía đầu tư cho nhà trường, nên không thể đuổi bọn họ được. Cho nên trường học đã thay đổi phương thức dạy, đem các môn quan trọng xếp hạng về mặt thời gian, để cho các học sinh tự lựa chọn, thực ra là chỉ vì sợ người khác nói Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan quản lý quá lỏng lẽo. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bởi vậy, các học sinh của Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan càng thêm tự do bỏ lớp, rất nhiều sinh viên các gia đình bình thường cũng bắt chước theo, tuy qui định trong trường học vẫn phải có, cửa của trường cũng có học sinh canh cổng chuyên ghi chép những người đến muộn, nhưng có câu "pháp bất trách chúng", người đến muộn càng ngày càng nhiều, các học sinh cũng không để các người canh cổng này vào mắt, biết trường học không thể đem bọn họ đuổi đi, nếu đuổi, Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan này ít nhất phải đuổi hơn nửa.

Nhưng học kỳ này từ khi khai giảng tới nay, loại tình huống này đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hiệu trưởng trường học cùng các giáo viên phát hiện học sinh đến muộn càng ngày càng ít, thậm chí là không có, rất ít học sinh bỏ tiết, tra rõ nguyên nhân là sau khi trường khai giảng thì có thêm ba người lao động công ích, ba người lao động công ích rất hung tợn, thật sự làm cho bọn họ vừa mừng vừa sợ.

Ba người lao động công ích này đương nhiên chính là các nàng Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi. Sau khi tòa phán quyết, trường học vừa lúc khai giảng. Trường Khoa Học Kỹ Thuật Long Loan nhận được phán quyết của tòa đối với ba người này cũng tỏ ra ủng hộ, bất quá bọn họ cũng biết ba người này không đơn giản, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho các nàng đến trường học làm nghĩa vụ gác cổng, bởi vì công tác này là thoải mái nhất, nếu không làm thì cũng có người gác cổng làm, không cần các nàng làm việc, chỉ cần khi tòa phái người đến xem xét, ba người các nàng ra ngồi làm bộ là được.

Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi ba nàng lại không nghĩ như vậy, đối với bản thân phải rơi xuống tới bước làm canh cổng, cực kỳ căm tức, một bụng tức khí đều rơi vào trên người các học sinh ra vào cổng. Bởi vì hiện tại còn trong thời gian "chịu án", cũng không thể sinh sự, sợ lại sinh ra rắc rối mới, nhưng đối với các học sinh đi trễ cũng không chút khách khí, đây chính là trong phạm vi chức trách của các nàng, "giáo dục" các học sinh vi phạm nội quy trường học, là chức trách của các nàng.

Phương pháp "giáo dục" của các nàng tự nhiên là làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm, trong lòng run sợ, chỉ cần người đến muộn, chỉ cần một giây, rơi vào trong tay ba người các nàng chính là một bữa độc hình. Hạng Kiều đã cùng các quyền sư của "Hưng Nghĩa An" luyện quyền, khi đánh nhau năm ba người nam cũng không phải là đối thủ của nàng, cho nên cho dù là mới đến, đối với các học sinh không biết ba người các nàng cũng chỉ có thể là ăn đòn một trận, không có cơ hội hoàn thủ. Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi tuy không có luyện quyền, nhưng ở cùng Hạng Kiều lâu ngày, kinh nghiệm đánh người cũng thực phong phú, biết đánh làm sao là đau nhất, đá làm sao là tàn nhẫn nhất, mức độ hung tàn so với Hạng Kiều cũng không thua kém, thiện nghệ sử dụng các tuyệt kỷ cào cấu ngắt véo, học sinh đến muộn bị các nàng bắt được, nhất định thân thể vết thương chằng chịt, chỉ còn thiếu điều chưa bị dao chém mà thôi.