Bất Diệt Thánh Linh

Quyển 4 - Chương 139: Lực chiến

"Oành!"

Một âm thanh trầm trầm vang vọng, Tâm Vô Lệ bị đẩy ra khỏi phạm vi của ngọc đài.

Vân Phàm! Người vừa tới chính là thiếu niên tông sư Vân Phàm!

Chỉ là so với mười ngày trước bộc lộ phong mang, Vân Phàm lúc này tựa như đã phản phác quy chân, tựa như nham tương ẩn sâu trong lòng tuyết trắng, chỉ chờ thời cơ sẽ bộc phát vô cùng mãnh liệt.

Đột nhiên xảy ra biến cố, làm cho hai phe tiên vũ đều cảm thấy bất ngờ, không tự chủ mà ngừng tranh đoạt ngọc đài.

Đường đường là đệ nhất Thánh nữ của Thánh Địa, tiên đạo đại năng, lại bị đánh bay ra ngoài, quả thực để cho người ta không cách nào tin!

Nhất là các tiên đạo thế lực, trong tâm tưởng của bọn họ thì Thánh Địa chính là thế lực chí cao, Thánh nữ là người thân phận tôn quý, tiên đạo đại năng cường đại đến mức khó lòng tính toán.

Người có thân phận tôn quý mà cường đại như thế còn thất bại, những tiên sĩ khác có thể địch nổi ư?

Trong thoáng chốc, tiên đạo nhất phương vừa dâng cao tinh thần một chút liền cảm thấy rơi xuống vạn trượng.

Mà nhân cơ hội này, võ đạo nhất phương tinh thần tăng mạnh, mỗi võ giả đều cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực dấy lên trong lòng mình.

"Hảo hảo hảo —— "

"Vân Phàm tông sư, quá tốt rồi!"

"Thánh Địa chó má, tiên đạo đại năng cũng chẳng đáng là gì!"

"Ha ha ha ha —— "

...

Nghe chung quanh võ giả hò hét trợ uy, người của tiên đạo thế lực tỏ rõ vẻ oán hận.

Tô Vô Kế vẫn không hề đổi sắc mặt, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Nguyễn Tâm Oánh nhìn chằm chằm vào Vân Phàm, trong oán độc còn ẩn chứa cả sợ hãi. Nàng thật sự không thể tin được, sư tỷ của mình cũng bị Vân Phàm đánh bay ra ngoài.

Bên kia, Tâm Vô Lệ mặc dù bị Vân Phàm công kích đẩy lui, thật ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lần va chạm vừa rồi làm cho nàng hơi chật vật, để cho một người vốn dĩ tâm cao khí ngạo như nàng làm sao còn bình tĩnh nổi.

Nhưng thực lực của Vân Phàm đã vượt xa dự tính của Tâm Vô Lệ. Nàng vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Vân Phàm xông tới, lại không thể nào né tránh nổi, rõ ràng đã thi triển tiên cương hộ thể mà vẫn bị hắn dùng quyền đánh bay đi.

Tốc độ thật nhanh! Lực lượng thật cường đại!

Tâm Vô Lệ trong lòng vừa nổi giận lại vừa âm thầm khiếp sợ, sắc mặt âm trầm lạnh lùng nhìn Vân Phàm.

"Vân Phàm tông sư, lão phu là Tiên Đạo Tổng Minh Cổ Dịch, nếu các hạ đại biểu cho võ đạo, vậy để lão phu tới thể nghiệm một chút lực lượng của võ đạo!"

Cổ Dịch cất bước tiến lên, đối diện với Vân Phàm.

Thấy cảnh này, không ít người cũng thầm mắng Thánh Địa thật là hèn hạ vô sỉ.

Mọi chuyện rất rõ ràng, ba vị Thánh tử Thánh nữ không biết được thực lực chân chính của Vân Phàm, muốn Cổ Dịch tới trước để dò xét, hơn nữa còn dùng lời nói khẳng định Vân Phàm đại biểu cho võ đạo, để đối phương chỉ có thể sử dụng võ đạo mà đối kháng.

Mọi người nơi đây có người nào không biết Vân Phàm là tiên vũ đồng tu, nếu như không dùng tiên đạo tu vi, chẳng phải muốn hắn tự trói hai tay mà đối địch!

Nhưng lời của Cổ Dịch cũng hợp tình hợp lý , để cho người ta không biết phải phản bác thế nào.

...

Vân Phàm tự nhiên hiểu được ý của Cổ Dịch, nhưng hắn không thèm để ý.

Trên thực tế, Vân Phàm vẫn luôn luôn coi mình là võ giả, hôm nay nếu hắn đứng ở chỗ này, đại biểu cho Đại Càn võ đạo cùng với Cực Đạo võ quán, chắc chắn hắn sẽ biểu hiện ra thủ đoạn làm cho mọi người tin phục. Cho nên, vô luận Cổ Dịch dùng lời lẽ để ràng buộc thế nào, cũng không thể cải biến được ý chí của Vân Phàm, hắn muốn dùng thân phận võ giả để bước lên tòa ngọc đài này.

"Muốn đánh thì đánh."

Lời còn chưa dứt, Vân Phàm cả người giống như một đạo thiểm điện biến mất, lúc xuất hiện đã đứng ngay trước mặt của Cổ Dịch.

"Cái gì! ?"

Cổ Dịch rùng mình, mặc dù đã có lòng phòng bị, nhưng tốc độ của Vân Phàm quá nhanh, nhanh đến mức cho dù hắn có thể nhìn được nhưng cũng không thể nào né tránh, cùng Tâm Vô Lệ lúc trước giống nhau như đúc.

"Phụ linh!"

Một tiếng quát vang lên, thế công như vũ bão, Cổ Dịch rất kịp thời đem cự lang tiên linh dung nhập vào trước ngực mình, đầu sói khổng lồ hung tợn ác độc hướng về phía Vân Phàm gầm thét!

"Oanh!"

"Răng rắc!"

Một quyền đánh xuống, lập tức có âm thanh vỡ vụn vang lên, cự lang hư ảnh biến mất, Cổ Dịch bắn ngược về phía sau, lại trực tiếp bay ra khỏi quảng trường.

Lực lượng năm vạn quân đánh tới trên người, cho dù mình đồng da sắt, sợ rằng cũng phải tan xương nát thịt?

Cũng may Cổ Dịch kịp thời dùng tiên linh hộ thể, cộng thêm với tiên cương phòng ngự, mới hóa giải phần lớn lực lượng của Vân Phàm. Dù vậy, Cổ Dịch cảm giác mình ngực mình như bị một cây búa lớn đập vào, không chỉ đau đớn mà còn hít thở không thông.

"..."

Trên quảng trường, không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn Vân Phàm đối chiến với Cổ Dịch, không khỏi cảm thấy mọi chuyện quá mức hoang đường.

Bọn họ vốn tưởng rằng Cổ Dịch là một vị tiên đạo đại năng, mặc dù không địch nổi Vân Phàm, cũng có thể kéo dài một lúc, thậm chí lực lượng ngang bằng. Không ngờ chỉ mới một chiêu, Cổ Dịch đã thất thủ bay ra ngoài, làm mọi người kinh hồn bạt vía.

"Không! Không thể nào! Tiểu tử này sao có thể mạnh như thế! Không thể nào!"

Nguyễn Tâm Oánh nắm chặt hai tay khẽ run run, không biết là do kích động hay do hoảng sợ.

Tiên Đạo Tổng Minh đệ tử lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới đỡ Cổ Dịch sang bên cạnh điều tức, mỗi người đều cảm thấy cực kỳ tức giận.

"Hừ!"

Tâm Vô Lệ lúc này cũng hết sức khó coi, nàng nghĩ mình đã đánh giá cao Vân Phàm, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ vẫn coi thường đối phương.

Chỉ có Tô Vô Kế vẻ mặt không biến, không hề tỏ vẻ gì liếc mắt nhìn Tâm Vô Lệ và Nguyễn Tâm Oánh, trong mắt chợt lóe lên nụ cười, mà không một ai nhìn thấy dị trạng này của hắn.

...

"Tốt! Rất tốt!"

Tâm Vô Lệ giận quá thành cười, khí thế kinh khủng bộc phát!

Nếu như dò xét không đạt được hiệu quả, vậy thì chính nàng sẽ ra tay, nàng không tin đối phương có thể mạnh hơn mình, dù sao căn cơ, nội tình cùng thủ đoạn của mình hơn xa so với Cổ Dịch.

"Băng tuyết lĩnh vực, lên!"

Băng tuyết thiên hạc một màu trắng muốt bay lượn giữa bầu trời, hai cánh khẽ vung lên, tuyết trắng theo gió bao phủ khắp nơi, không gian lạnh lẽo phi thường.

Chỉ trong chớp mắt, thiên địa lúc này như bao trùm trong tuyết trắng, Vân Phàm cũng ở bên trong.

"Băng thiên tuyết địa, vạn lý băng phong!"

Ở trong thế giới băng giá này, Tâm Vô Lệ tựa như chúa tể, nàng đem tâm thần dần dần dung nhập vào trong thế giới

Theo phong tuyết lạnh lẽo thấu tới tận xương, trên người dưới chân Vân Phàm tất cả đều tích lên một tầng tuyết trắng, hơn nữa dần dần cô đọng thành băng.

"Vân Phàm tông sư cẩn thận, đó là tiên thuật thần thông!"

Túc Không đám người không dám nhúng tay vào tranh đấu của tiên đạo đại năng , chỉ có thể đứng xa xa, thỉnh thoảng nhắc nhở Vân Phàm.

Đây là loại thần thông thứ hai mà Tâm Vô Lệ thi triển, uy lực của nó so với kim tiên thần thông lúc trước mạnh hơn, ý cảnh càng đậm, phạm vi rộng lớn.

"Ong ong ông!"

Khí lãng mãnh liệt, băng tuyết hình thành lốc xoáy, một đạo ý chí kiên cường từ trên đầu Vân Phàm dâng lên.

Mặt trời rực lửa xuất hiện giữa không trung, như muốn đem băng tuyết hòa tan, băng tuyết chung quanh người hắn cũng dần dần tiêu tán, lộ rõ ra diện mục chân chính.

Ngay lập tức, trong gió tuyết có một đạo cầu vồng lộng lẫy vắt ngang qua thiên không.

Dùng võ đạo ý chí để bài trừ tiên đạo thần thông, đúng là việc mà võ giả chưa từng nghĩ tới, song Vân Phàm lần này ra tay, để cho không ít võ giả cảm ngộ được các thức vận dụng lực lượng cùng ý chí, coi như mở ra con đường mới cho võ đạo.

"Không tốt!"

"Thánh nữ cẩn thận!"

"Láo xược!"

"Lớn mật —— "

Từng tiếng quát mắng vang lên, tiên đạo thế lực đồng loạt lao lên công kích Vân Phàm!