Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 898: Dòng sông Thời Không

Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Đen lúc này, ánh mắt Lục Thanh mới nhìn lên trên. Bóng dáng quen thuộc kia so với hơn tám mươi năm trước đã trở nên ung dung quý phái hơn, chỉ có điều cũng đã già nua hơn...

Kiếm Giả tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn có thể không cần ăn uống. Đến lúc này, ngũ cốc hoa màu đã không còn đủ để bổ sung cho nguyên khí trong thân thể Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Ngoại trừ linh dược linh quả. Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn chỉ có thể hấp thu thiên địa nguyên khí để củng cố và tăng trưởng thân thể.

Nhưng thân thể chẳng nhưng không tăng trưởng mà còn trở nên gầy yếu như Nhan Như Ngọc, cũng là thế gian hiếm thấy.

Tinh, khí, thần vô cùng quan trọng với Kiếm Giả, thiếu một thứ cũng không được. Tinh là huyết tủy của thân thể, nằm trong huyết mạch tủy cốt toàn thân. Khí là nguyên khí kiếm nguyên nằm trong Đan Điền Khí Hải. Thần là ý chí tinh thần, nằm trong Thần Đình thức hải. Ba Thứ này hỗ trợ lẫn nhau, chiếm phần quan trọng quyết định thực lực của Kiếm Giả. Bộ dạng hiện tại của Nhan Như Ngọc chính là do ba thứ khiếm khuyết, khí mạch rối rắm gây ra.

Mà nguyên nhân khiến cho khí mạch rối rắm, không cần phải nói Lục Thanh cũng có thể biết rõ.

Lục Thanh chậm rãi bước tới, mỗi bước đi như vậy, dưới chân hiện ra một dòng sông Thời Không vài thước. Dòng sông Thời Không màu xám bạc mênh mông cuồn cuộn, do kiếm quang Thời Không vô biên hội tụ lạnh lùng lại thành dòng, phản xạ ra Thời Không vô tận, pháp tắc hệ Chư Thiên; thậm chí còn có mặt đất thời kỳ thượng cổ Man Hoang, tất cả đều hiện ra trong đó.

Phong Lôi bộ trước kia, dưới Kiếm Đạo Thời Không hiện tại của Lục Thanh cũng đã hoàn toàn biến hóa thành Thời Không bộ. Bước ra một bước, hiện ra tất cả Thời Không. Chỉ có điều hiện tại Lục Thanh còn chưa hoàn toàn thông hiểu, đợi sau này tĩnh tu lãnh ngộ, mang Bộ Ý Thời Không chân chính ngưng luyện thông suốt, lúc ấy bước ra một bước có thể vượt qua dòng sông Thời Không, dù là Thánh Giả cũng khó có thể giết hắn.

- Mẹ, con đã trở về!

Đi tới trước mặt Nhan Như Ngọc. Lục Thanh quỷ xuống, cung kính dập đầu ba cái.

Hành động này của Lục Thanh hết sức tự nhiên, không chút gượng gạo. Thân là con người, quỷ lạy phụ mẫu là chuyện hoàn toàn chính đáng. Mặc dù hiện tại Lục Thanh đã siêu thoát Thiên Đạo, nhưng trăm sông về biển. Lục Thanh cũng không phải hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ trong thiên địa, mà thu gom tất cả tinh hoa, gợn lọc lại, dùng ngưng luyện Kiếm Đạo Thời Không của hắn, ngộ ra tám thức cuối cùng của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm.

Đạt tới cảnh giới hiện tại của Lục Thanh, hắn đã mơ hồ sinh ra cảm ứng về chuyện thiên địa quay ngược lại. Hắn cũng có cảm giác rằng, nếu có thể lãnh ngộ hoàn toàn tám thức cuối cùng, dù cho Ma Đạo nhị Linh cũng không thể lợi dụng hắn. Bàn cờ thiên địa, hai người kia cũng không thể mượn sức hắn mà tranh chấp thiên hạ.

- Được, mau đứng lên, đứng lên đi.

Mắt Nhan Như Ngọc cũng đã ươn ướt. Tuy rằng bà đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn mấy chục năm về trước, nhưng lúc này bà chỉ còn lại một thân phận, chính là một vị mẫu thân.

- Tâm mươi hai năm rồi...

Mặt Nhan Như Ngọc lộ vẻ cảm thán, nhìn Lục Thanh trước mặt:

- Con cũng đã một trăm mười lăm tuổi, phụ thân con cũng đã ra đi một trăm mười ba năm...

- Cha...

Đôi mắt Lục Thanh mơ hồ trở nên ngây dại nhưng chỉ trong thoáng chốc, trong mắt hắn lập tức nổi lên một tia kiếm quang màu xám bạc.

- Mẹ, mẹ có muốn gặp cha không?

- Cái gì?

- Thanh nhi con nói là cha con còn chưa chết hay sao?

Lục Thanh lắc lắc đầu, đôi mắt sáng ngời của Nhan Như Ngọc cũng trở nên ảm đạm:

- Ta biết răng sinh cơ của cha con đã bị diệt, thi thể cũng đã cứng lại như sắt. Sau khi đi vào luân hồi không biết kiếp sau sẽ đầu thai vào nhà nào...

Lục Thanh cũng không nói ra, thật ra lúc trước, chân linh của phụ thân Lục Vân hắn đã bị Lục Thiên Thư tiêu diệt.

Nhưng dựa vào thực lực của hắn hiện tại, chưa chắc đã không làm được!

Chỉ trong thoáng chốc, trước mặt bọn Lôi Thiên, khí tức trên người Lục Thanh hoàn toàn biến mất không thấy, ngược lại hiện ra trước mặt bọn họ là một dòng sông Thời Không cuồn cuộn chảy. Lúc này dòng sông Thời Không nối liền trời đất, kéo dài về phương xa không biết đâu là cuối. Mà thượng nguồn của nó nằm trên người Lục Thanh. Trước kiếm chỉ của Lục Thanh, một chiếc mặt bàn màu xám bạc thật lớn ngưng tụ thành hình.

Thời Không Luân Bàn!

Tả chỉ vạch một cái, trên tay phải Lục Thanh lập tức chảy ra một giọt linh huyết màu vàng tím, xung quanh có một lớp khí Phong Mang đen sẫm. Giọt linh huyết này vừa xuất hiện. Từ Uyển lập tức kích động, kinh hô thất thanh:

- Phong Mang Thánh Kiếm! Không thể nào... Thánh Kiếm!

Đó là thần kiếm vượt qua cấp Tử Hoàng, chỉ có Thánh Giả Kiếm Đạo mới có thế ngưng luyện. Chính là thần kiếm cấp Tử Hoàng đỉnh phong, sau khi được rót lực thế giới Kiếm Vực mới có thể thăng cấp

Trước mặt Thánh Kiếm, hết thảy thần kiếm cáp Tử Hoàng đều phải tiêu diệt, tan nát, Kiếm Cốt không còn. Chưa nói tới chuyện tu luyện thân người thành Phong Mang Thánh Kiếm, dù với kiến thức quảng bác tinh thâm xuyên kim cổ của Tử Uyển cũng chưa biết được, trên đời này lại có một môn thần thông kinh thiên động địa như vậy, đã vượt xa khôi thần thông thượng phẩm.

Vả lại muốn đạt tới trình độ hiện tại của Lục Thanh, không thể nào không có hạn chế và yêu cầu. Mà hạn chế và yêu cầu này tuyệt đối không đơn giản hơn một tông dân bình thường đột phá tới cảnh giới Kiếm Tổ Tuyệt Thế, đây chính là cân bằng của Kiếm Đạo. Lúc này các đệ tử nhìn dòng sông Thời Không trước mặt, trong lòng nảy sinh kính sợ vô cùng. Dòng sông Thời Không, Thời Không Luân Bàn, tuy rằng bọn họ không thể nhìn thấu, nhưng Kiếm Ý mênh mông rộng lớn toát ra từ trong đó, từ trước tới nay bọn họ chưa từng cảm nhận.

Mà bọn Lôi Thiên đạt tới cảnh giới Kiếm Phách, nhìn dòng sông Thời Không này cũng phải cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nếu như bị dòng sông Thời Không này lan tới, dù là bọn họ đã hợp nhất hồn phách, nguyên khí Kiếm Anh cũng bị nuốt vào trong Thời Không vô tận, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Đặc biệt là Thời Không Luân Bàn kia gây ra cho bọn họ uy nghiêm rộng lớn, cỗ uy nghiêm này dù là trước kia lão tổ Tử Viêm tông giáng lâm, cũng không có được uy nghiêm như vậy. Giống như một vùng trời đất trước mặt đã bị cách ly hoàn toàn, không còn trói buộc, trở nên tự tại.

Một tiếng chuyển động chói tai vang lên, giữa Thời Không Luân Bàn mở ra một cái khe, rút về hai bên, để lộ một vầng sáng màu xám bạc.

- Thời Không Luân Bàn, xuyên qua Thời Không!

Lục Thanh quát to một tiếng, hai mắt mở bừng, hai đạo kiếm quang màu xám bạc bắn mạnh ra. Thời Không Luân Bàn lập tức di chuyển tới, một đạo kiếm quang màu xám bạc bắn nhanh xuống dòng sông Thời Không.

- Thời Không, nắm Bất!

Kiếm chỉ Lục Thanh lăng không điểm ra, trên con thuyền được hình thành từ đạo kiếm quang màu xám bạc vừa rồi đang trôi trên dòng sông Thời Không, một bóng người cường tráng lập tức hiện ra, nhanh chóng ngưng kết lại.

- Vân lang...

Nhan Như Ngọc không thể nào tin được vào mắt mình, lặng lẽ nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng giữa dòng sông Thời Không.

Mà lúc này. Lục Thanh lại quát to một tiếng, một đạo kiếm quang màu xám bạc chém đứt Thời Không bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Lục Vân:

- Cút ra đây! Bùng...

Huyết quang chớp động, một thanh thần kiếm màu máu chui ra khôi Mi Tâm của Lục Vân, hiện ra thành một bóng người màu máu cao lớn.

Tử Hà tông, Kiếm Hoàng đời thứ nhất Lục Thiên Thư!

- Không ngờ nhanh như vậy, ngươi đã đạt tới trình độ này rồi....

Nhìn Lục Thanh trước mặt. Lục Thiên Thư không hề tỏ ra sợ hãi dường như đã đoán trước hành động này của Lục Thanh.

Lục Thanh lạnh lùng nhìn Lục Thiên Thư trước mặt, tuy rằng hắn đã kéo được Lục Thiên Thư ra khôi người phụ thân mình, nhưng hắn lại không chắc chắn có thể tiêu diệt được lão. Trên người Lục Thiên Thư. Lục Thanh cũng cảm thấy tồn tại pháp tắc Thời Không. Kiếm Ý Thời Không. Tuy rằng đã bị ly nhiễm ma khí, bị ma khí ăn mòn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một luồng sức mạnh làm cho hắn phải e ngại.

- Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại.

Lục Thiên Thư chỉ để lại một câu, sau đó bóng dáng màu máu của lão lập tức tiêu tan trong màn sương dày đặc.

-Nơi này là...

Mà lúc này, Lục Vân đã khôi phục lại ý thức. Vừa rồi rõ ràng là ông đang ở trong Chú Kiếm ốc, tích lũy đã nhiều năm, rốt cục ông muốn rèn nên một thanh thần kiếm cấp Kim Thiên, vì sao lúc này lại đột ngột xuất hiện ở đây, nơi đây là địa phương nào?

- Vân lang...

Nhan Như Ngọc tiến tới hai bước, hai hàng lệ nóng rốt cục không kềm được, lãn dài trên má

- Như Ngọc, là nàng sao? Vì sao nàng...

Trong mắt Lục Vân lộ vẻ vô cùng nghi hoặc, lại nhìn về phía Lục Thanh cách đó không xa:

- Đó là Thanh nhi chuyện này...

Tuy rằng rằng hiện tại bộ dạng và khí chất của Lục Thanh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng hình dáng kia cũng khiến Lục Vân nhìn ra manh mối.

- Ầm...

- Đột ngột trên chín tầng trời chín tầng Cương Phong rách toạc ra, một vùng Hỗn Độn hiện ra, từ đó bay ra một con Chân Long lôi đình màu xám. Chân Long này lồng lộn giữa bầu trời đầy sao. Long thân vạn trượng uốn khúc, mắt rồng màu xám nhìn Lục Thanh chăm chú.

- Sắc mặt Lục Thanh khẽ biến, hắn thở dài hiểu răng tuy mình đã lãnh ngộ được Kiếm Đạo Thời Không, thoát ra ngoài vòng Thiên Đạo, nhưng Đại Đạo tồn tại trong vô minh vẫn có ước thúc đối với hắn. Dòng sông Thời Không xuyên qua toàn bộ thế giới Thiên Đạo, nếu hắn muốn miễn cưỡng giữ phụ thân Lục Vân lại, tất nhiên sẽ bị thế giới Thiên Đạo và Đại Đạo vô minh kia liên kết cùng nhau bài trừ. Cho dù hắn đã thoát khôi Thiên Đạo cũng tuyệt đối không thế nào ngăn cản.

- Đây là pháp tắc hệ Chư thiên của thế giới Thiên Đạo này, đã là pháp tắc Thiên Đạo, vậy cũng là nền tăng duy trì sự vận chuyển của thế giới Thiên Đạo.

- Mẹ, không còn thời gian...

- Lục Thanh hạ giọng nói. Lúc này thân hình Lục Vân cũng đã bất đâu trở nên mờ đi, đó là do dòng sông Thời Không lôi kéo. Trừ phi tới một ngày nào đó. Lục Thanh chân chính nắm được Thời Không Luân Bàn trong tay, mới có thể thật sự xuyên qua Thời Không, làm theo ý mình. Với điều kiện Bất buộc là hắn phải lãnh ngộ được toàn bộ Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm, mới có thể có được tư cách nắm Thời Không Luân Bàn trong tay.