Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 870: Cự kiếm thần sơn

Dường như vì đây chỉ là lần Đại Hội luận kiếm thứ nhất, cho nên Độc Cô Cầu Kiếm chỉ nói một hai câu, sau đó lập tức cùng đám trưởng lão Kiếm Thần sơn rời đi, điều này làm cho trong lòng các tông khó tránh khỏi sinh ra nghi hoặc, nhưng lại không thể nói được gì.

- Trận chiến đầu tiên, Lăng Tiêu tông!

Phong Lôi liếc nhìn Lăng Tiêu tông dường như đã miễn cường khôi phục lại, lạnh giọng nói.

- Lăng Tiêu tông ta chờ ngươi!

Không tranh chấp cùng Phong Lôi, Lăng Tiêu chỉ liếc nhìn ba người Lạc Tâm Vũ một cái, sau đó rời đi.

Ánh mắt các tông mơ hồ khó hiểu, nhưng cũng không ai nói thêm gì, năm mươi đại tông môn rời đi âm thầm lặng lẽ, nhưng bọn Lạc Tâm Vũ lại cau mày, bởi vì bọn họ biết rõ tới trận chiến với Lăng Tiêu tông, nhất định tất cả năm mươi đại tông môn sẽ có mặt tại trường.

Lúc này trên chín tầng trời Nguyện Lực Thần Đỉnh vạn trượng đã bị Độc Cô Cầu Kiếm thu hồi, kiếm đài ngàn dặm vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, mà Độc Cô Cầu Kiếm cũng không chút để ý tới kiếm đài ngàn dặm, hàng vạn thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm vẫn đứng sừng sừng trên thảo nguyên, giống như kiếm mộ.

- Phong Lôi, trận chiến này cháu có nắm chắc hay không?

Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng nói khác với thường ngày, tuy trong tay y không khi nào rời khỏi hồ lô rượu bằng tử ngọc, nhưng ánh mắt của y lại tỏ ra nghiêm trọng dị thường.

Đối với Phong Lỏi, bọn họ vẫn xem y như vãn bối mặc dù về tu vi thực lực, Phong Lôi có lẽ vượt xa bọn họ, nhưng có rất nhiều thứ không thể phai mờ.

Đến lúc này, Nhiếp Thanh Thiên nhớ lại trước kia ở Linh Thú sơn mạch, rồi sau đó bọn họ cởi Phong Lôi đi điện Thanh Phàm, nhớ tới linh thú hộ thân này. Tỏ ra vô cùng quyến luyến Lục Thanh, không muốn xa rời, lại nhớ đôi mắt ngày thơ yếu ớt của nó trước lúc biệt ly ánh mắt Nhiếp Thanh Thiên nhìn Phong Lôi càng trở nên dịu dàng hơn.

Triệu Thiên Diệp bên cạnh cũng là như vậy, ánh mắt vốn thường ngày lạnh lùng của y lúc này cũng tỏ ra thân thiết không kém Nhiếp Thanh Thiên, mặc dù đã nhiều năm không gặp, nhưng không làm trở ngại tới tình cảm giữa bọn họ với Phong Lôi.

- Xin hai vị thúc thúc yên tâm!

Sắc mặt Phong Lôi tỏ ra bình tĩnh, không có chút sợ hãi, gật nhẹ đầu, Triệu Thiên Diệp nói:

- Nửa năm sau, chúng ta đi cùng cháu.

- Hai vị thúc thúc…..

Phong Lôi lộ vẻ do dự.

Trên mặt Triệu Thiên Diệp lộ ra một nụ cười hiếm có:

- Cháu là con của Thất đệ, chúng ta là trưởng bối tự nhiên phải đi.

Triệu Thiên Diệp nói với giọng bình thản, nhưng nét kiên cường quả quyêt lộ ra rất rõ ràng.

Thần sắc Lạc Tâm Vũ tỏ ra ngưng trọng, rốt cục thở dài liếc nhìn hai người Triệu Thiên Diệp:

- Vậy...

- Đây là Nhị thúc của cháu.

Đột nhiên Nhiếp Thanh Thiên lên tiếng nói, sau lưng, bọn Đoạn Thanh Vân cũng đồng thời tiến tới. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Đây là Đại bá, tứ thúc và Lục thúc của cháu!

- Phong Lôi bái kiến bốn vị thúc thúc

Lúc này, Phong Lôi cúi đầu bái xuống.

- Mau đứng đậy, đứng đậy!

Không nói nhiều lời, Đoạn Thanh Vân vội vàng đỡ Phong Lôi dậy:

- Bất quá, chân tướng...

- Đúng rồi.

Dư Cập Hóa gật đầu, kế đó nhìn vào Phong Lôi, tâm niệm thầm động, thần niệm lập tức truyền vào trong tổ khiếu thần hải của Phong Lôi.

- Tứ thúc nói thật ư?

Trong mắt Phong Lôi lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Ngàn lần là thật!

Triệu Thiên Diệp tiếp lời, ánh mắt ngưng trọng, hiển nhiên biết được Dư Cập Hóa nói chuyên gì.

- Nghe Nhị thúc, không cần phải đi!

Lần đầu tiên, bọn Liệt Sí Thiên nghe thấy từ miệng Triệu Thiên Diệp nói ra lời tránh né như vây.

Phong Lôi quay sang nhìn Triệu Thiên Diệp, mặt y lộ vẻ kiên quyết vô cùng, ánh mắt lộ ra vẻ nhớ thương vô hạn:

- Sư phụ đã từng nói có việc nên làm, có việc không nên làm, vốn Phong Lôi cũng không hiểu, nhưng mà giờ phút này, Phong Lôi đã hiểu, trận chiến này, nhất định phải đi!

Không nói thêm gì nữa, triệu Thiên Diệp cùng Nhiếp Thanh Thiên hai người tiến lên hai bước, xoay người nhìn về phía Lạc Tâm Vũ.

Lạc Tâm Vũ trâm giọng nói:

- Nhất định phải trở về!

- Nhị ca!

Đoạn Thanh Vân lại kêu lên.

- Đi!

Không cần phải nhiều lời nữa, Lạc Tâm Vũ ngự không bay lên, bọn Liệt Sí Thiên cũng cùng nhau đứng dậy, ánh mắt của mười tên đệ tử tập trung vào Phong Lôi, trong thời gian nửa năm qua, ánh mắt bọn họ chưa từng rời khỏi Phong Lôi, bởi vì Phong Lôi có quan hệ với người nọ.

Truyền thuyết về người kia, cho dù đã tám mươi mốt năm trôi qua nhưng vẫn truyền lưu không ngớt trong tông môn, mười bốn tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế liên thủ trấn áp, có thể khiến cho mười bốn tên Kiếm Tổ Tuyệt Thế liên thủ trấn áp như vậy, phỏng mắt nhìn khắp Kiếm Thần đại lục, có được mấy người? Năm vạn năm hiện tại chỉ có một mình Kiếm Tôn cái thế Lục Thanh của Kim Thiên tông! Mà tám mươi mốt năm qua đi, ngay cả linh thú hộ thân của hắn cũng đã trở thành Long Vương cửu giai, một viên Tổ Long Long Châu ngang nhiên đánh trọng thương Chưởng tông Lăng Tiêu tông, Kiếm Tôn cái thế. Uy nghiêm như vậy càng khiến cho mười tên đệ tử tràn đầv tưởng nhớ nhân vật truyền kỳ kia.

Thấy bọn Lạc Tâm Vũ rời đi, triệu Thiên Diệp nhìn Nhiếp Thanh Thiên, sau đó lại nhìn sang Phong Lôi.

- Đi!

Ba người hóa thành ba đạo lưu quang, trong sát na biến mất ngay tại chỗ.

Lăng Tiêu tông nằm ở Thánh giới Tử Hoàng trước kia.

Ở hư không vô tận, trên một ngọn tháp không biết cao thấp, một lão nhân tóc bạc để chỏm như trẻ nít lẳng lặng ngồi trên đỉnh tháp.

Đỉnh tháp chỉ rộng một tấc vuông, nhưng thân thể lão nhân ngồi trên đó vẫn hết sức vừng vàng, mặc cho chung quanh cuồng phong gào thét, cũng không thể làm cho một sợi tóc của lão lay động mảy may.

Cương Phong màu trắng đục hoành hành ngang ngược, xung quanh ngọn tháp, từng đạo không gian Động Hư đen ngòm mở ra, muốn cắn nuốt tất cả vào trong.

Nhưng giữa Cương Phong vô tận, những đạo không gian Động Hư kia không thể làm gì được. Đến khi chúng muốn trút lửa giận lên người lão nhân, không gian xung quanh lão giống như tồn tại những bức tường đồng vách sắt vô hình, ngăn cách Cương Phong và không gian Động Hư bên ngoài.

Chu vi hơn một trượng lại không hề có chút gợn sóng không gian, dường như chu vi một trượng này đã hoàn toàn bị ngăn cách cùng thế giới xung quanh

Đột ngột lão nhân mở bừng hai mắt, trong mắt lão âm u sâu thẳm một màu đen, trong đó lại có hai đạo ánh tím chầm chậm bay lên, đồng thời trước mặt lão đang trổi nổi một chiếc búa màu tím, chiếc búa tím này có Thiên Lôi quấn quanh, bề ngoài còn lởn vỏn một tầng khí Phong Mang màu tím, trong khí Phong Mang màu tím này ẩn chứa khí tức vô cùng, tựa như do Phong Mang vô tận hội tụ mà thành

Trên thân búa kiếm vân rậm rạp, kiếm vân màu vàng tràn đầy vô tận huyền ảo, hoàn toàn ép lên Thiên Đạo, tựa như giam cầm một vùng trời đất trong đó, không gian Động Hư, không gian loạn lưu xung quanh bị xé nát ra, tan nát thành phấn vụn dưới búa này.

Mà bên cạnh búa tím còn có một cái dùi hình kiếm dài chừng hai thước, kiếm vân trên đó dày đặc, một điểm sáng trắng sắc bén như ẩn như hiện trên mũi dùi.

Đó là không gian sụp đổ! Không ngờ mũi dùi lúc nào cũng chìm trong không gian sụp đổ, dường như trước mặt mũi dùi này, không có không gian sụp đổ nào có thể tiếp nhận được khí Phong Mang của nó đâm thấu.

Thời gian nửa năm qua, trong tông vực rộng mười mấy vạn dặm của Lăng Tiêu tông, vô số Kiếm Giả ngoài tông đã tụ tập lại, không ai có tu vi thấp hơn Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn, chỉ nửa năm, số lượng Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn bên ngoài Lăng Tiêu tông tập trung ở đây đã lên tới mấy ngàn, ngoài ra còn có cường giả Tông sư cảnh giới Kiếm Phách đến từ bốn mươi chín đại tông môn trên đại lục, gần như có tới sáu phần Tông sư Kiếm Phách của toàn đại lục đã tập trung về đây.

Toàn Lăng Tiêu tông, trên chín tầng trời đại thế màu đỏ tím không chút nào suy giảm , thậm chí vì các tông tập trung tới, càng trở nên hòa hợp ngưng đọng hơn, phong mang đại thế trấn áp mười mấy vạn dặm không gian, cũng trấn áp tâm thần Kiếm Giả các tông.

Tông môn cấp Tử Hoàng chỉ dựa vào đại thế tông môn, cũng đủ trấn áp rất nhiều Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.

Cách Lăng Tiêu tông chừng ngàn dặm, có một ngọn cô phong cao năm ngàn trượng, cô phong thẳng đứng, trên đỉnh Cương Phong gào thét, những dây leo màu xanh đen bò trên vách đá xung quanh, vài linh quả ngàn năm kết trên dây leo, không hề động đậy.

Lúc này, một thiếu niên áo xanh vươn người đứng thẳng trên đỉnh, mái tóc màu tím trắng đón gió bay phất phơ, vạt áo xanh cũng tung bay trong gió, bên cạnh có hai thanh niên áo tím, ánh mắt ngưng trọng, nhìn về phía xa xôi

Phương xa.

Sâu trong hư không vô tận, trong một sơn cốc tràn ngập khí Phong Mang màu tím hết sức tinh thuần, bay nhảy chập chờn khắp không gian, cứ như vậy hết năm này sang năm khác, không hề ngơi nghỉ.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, toàn bộ khí Phong Mang trong hư không vô tận hội tụ về một hướng, bên bờ sơn cốc có một ngọn thần sơn vạn trượng chọc trời, đỉnh nhọn màu đỏ tím của nó chọc xuyên qua chín tầng mây.

Toàn thân ngọn thần sơn này có màu đỏ tím, ngoại trừ trăm trượng gần đỉnh núi vẫn còn hiện ra thần quang mười bốn màu, bên trong thần quang mười bốn màu này dường như đang thai nghén một sức mạnh vô cùng to lớn, những sức mạnh to lớn này theo khí Phong Mang hội tụ đã dần dần trở nên suy yếu, trên mặt đất, nguyên dịch ngọc quang bốc lên khói tím, cũng đồng thời tập trung về phía ngọn thần sơn vạn trượng này.

Nguyên dịch mỏng manh chỉ còn cao vài tấc, toàn bộ hội tụ dưới chân ngọn thần sơn.

Mà thần sơn vạn trượng cũng không có gốc, cả ngọn thần sơn treo lơ lửng trên không, ở giữa lòng núi một thanh cự kiếm màu đỏ tím vạn trượng đang bị trấn áp bên trong.

Đây là một thanh cự kiếm hết sức khác thường, đầu rồng là chuôi, thân rồng là kiếm, vẩy rồng là lưỡi, đuôi rồng là mũi kiếm, tay rồng là miếng chặn, trên thân kiếm màu đỏ tím toát ra khí Phong Mang màu đỏ tím, đồng thời còn có ẩn chứa một tầng Tiên thiên Ma khí bên trong, một cỗ ý chí vô cùng bá đạo toát ra toàn thân kiếm.

Cự kiếm thỉnh thoảng run lên, trên bề mặt thần sơn vạn trượng đồng thời chấn động mạnh mẽ, đá vụn bay tán loạn, từng tảng đá nặng ngàn cân rơi xuống, đập mạnh vào nguyên dịch, làm bắn lên sóng tím tung tóe.

Một cỗ khí hủy diệt quấn quanh thân kiếm khiến cho người ta có cảm giác tim mình đập mạnh, không chút hòa nhập vào thế giới xung quanh, trong không gian thỉnh thoảng có Thiên Lôi màu tím đen hiện ra, từng đạo rót xuống cự kiếm, tựa hồ muốn hủy diệt nó dưới ngọn thần sơn.

Mà cạnh ngọn thần sơn vạn trượng này, trên chín gốc linh thụ cao ngàn trượng màu vàng, một nữ tử áo trắng có ánh mắt ngưng trọng đang đứng, nàng khẽ vung tay, một luồng sức mạnh vô biên màu trắng đục bay ngược lên trên chín tầng trời