CHƯƠNG 9

“Hứa Đại Chí a Hứa Đại Chí, ngay cả heo cũng đều phải có não, cậu vì cái gì lại không có?” Tổng biên đại nhân vỗ bàn, bóng đèn trên đầu nhỏ mồ hôi hột. “Lúc đi điều tra ngầm lại ngồi xe có bảng hiệu tòa soạn sao?! Ngu! Ngu tới cực điểm!!! Một cái kế hoạch hoàn mỹ là vậy, cứ như thế bị phá hỏng!”

Hứa Đại Chí cúi đầu, một bộ vô cùng đau lòng lắng nghe dạy dỗ.

Buổi sáng thiên địa đột biến, cả nửa ngày rảnh rỗi ở ban, buổi chiều vừa vào văn phòng, Hứa Đại Chí một cái đẩy ra cả Hàn bà tám và đồng sự đang bắt đầu nhao nhao hỏi tình hình, xông thẳng vào phòng tổng biên.

Tổng biên đại nhân cười tủm tỉm ra chiều tâm tình tốt lắm: “Đại Chí à, đêm qua mệt muốn chết rồi phải không. Sáng nay nghỉ ngơi đi, Lý trợ lý bảo cháu làm rất tốt a.”

Hứa Đại Chí mặt như đưa đám lắc đầu: “Tổng biên, thật xin lỗi. Kế hoạch lúc này khả năng phải ngâm nước rồi.”

Sét đánh giữa trời quang, tổng biên lập tức lăn từ ghế đứng lên: “Có chuyện gì?”

Khuôn mặt Hứa Đại Chí kéo ra dài hơn: “Cháu nói ngày hôm qua lúc đang điều tra ngầm, Lý trợ lý thế nào lại phải về nhà gấp, hóa ra là anh ấy nhìn ra sự việc có vấn đề, chúng cháu bị người ở đó nhận ra.” Lý trợ lý, đừng trách tôi kéo anh vào vũng bùn, hôm qua anh đối với huynh đệ bất nhân, chuyện này không xong, anh cũng đừng mong không dính dáng gì.

Tay tổng viên bắt đầu theo thói quen co giật: “Sao lại bị người ta nhận ra?”

“Cháu lúc đầu cũng không biết. May mà hôm qua có tên đồng tính uống rượu cùng, cậu ta thấy cháu đẹp trai, thích cháu nên lén bảo cháu chạy mau, người ở bar đã đi gọi tay chân đến rồi. Cái loại chỗ như thế, nghe nói có cấu kết với cả xã hội đen. Cháu mà muộn hai phút nữa, hôm nay cậu cũng chẳng còn được thấy cháu nữa đâu.” Mình đúng là thiên tài mà! Hứa Đại Chí nước miếng tung bay, tiếp tục bịa chuyện “Cái tên chạy cùng cháu kia nói nếu báo mình mà dám đăng tin về bar đó” Hứa Đại Chí nhìn thẳng tổng biên đăm chiêu “Ông chủ bar sẽ phái người xử cháu, Lý trợ lý, cả tổng biên cậu nữa đấy.”

Mắt tổng biên cũng bắt đầu đăm chiêu, tay càng co giật: “Rốt cục là làm sao mà cậu bị nhận ra?”

Hứa Đại Chí cúi thấp đầu sám hối: “Quên gỡ bảng hiệu tòa soạn trên kính chắn gió xuống.”

Lửa giận của tổng biên đã bốc lên đến đỉnh điểm. Trường thiên rống giận, thao thao bất tuyệt. Hứa Đại Chí giương lỗ tai, chăm chỉ nghe.

Nội à, ông thảm ư? Hiện tại người nào so với cháu cũng còn kém thảm hơn!

Mình cùng Tần Tri Nghi làm ra chuyện không thể gặp người, đời này đã bị nhơ bẩn, hơn nữa… Hứa Đại Chí nghĩ nghĩ lại muốn vả vào miệng mình một cái.

Vốn dĩ sau khi trao đổi ổn thỏa xong điều kiện với họ Tần kia, hai người sẽ đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau nữa, vết thương lòng sẽ dần lành lại. Thế nhưng…

Ba, mẹ, sao ba mẹ lại đem con dạy dỗ thành cái người có giáo dục như vậy chứ?

Tiễn Tần Tri Nghi ra ngoài, Hứa Đại Chí thế nào cũng đã làm chuyện thẹn với lương tâm, thấy áy náy với họ Tần. Vậy nên khách sáo một câu: “Đi từ từ, sau này có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói với tôi một tiếng!”

Giờ nhớ lại dáng cười nho nhã của Tần Tri Nghi khi đó thật đúng là âm hiểm tới cực điểm: “Thực ra tôi đúng là có việc muốn nhờ anh, nhưng lại ngại mở lời.”

Hứa Đại Chí thấy có người cần giúp bệnh hào phóng lại bắt đầu gây hại: “chuyện gì cứ nói, cần gấp tôi nhất định sẽ giúp!”

Chết mất! Mình vì cái gì lại nói vậy chứ?

Tần Tri Nghi dáng cười như gió xuân tràn mặt đất: “Có thể cho tôi ở lại đây một thời gian được không?”