CHƯƠNG 20

Chậc chậc, đúng là tình cảnh khiến người người rơi lệ mà~

Diễn viên lên sân khấu dùng không được tiểu phối*, Hứa Đại Chí ngồi chồm hỗm trong bếp coi náo nhiệt.

(*) chắc là diễn viên phụ, search ko ra =.=

Biểu cảm của Tần Tri Nghi hoàn toàn phù hợp yêu cầu của tràng cảnh hiện tại. Mặt trắng, mắt nhìn thẳng, thần sắc buồn bã. “Anh tới làm gì?” Câu thoại quá kinh điển!

Nam thứ nhất Lý Nho Chẩn, dáng điệu cũng thể hiện rất khá*, vẻ mặt cũng là tình không xong ý cũng chẳng vừa, mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.

(*) nguyên văn là “khả quyển khả điểm”, mọi người quan tâm thì vào đây xem, dễ hiểu muốn chết, hự ko hiểu nổi luôn sao lại thế >.< Ông đây thật nên mua một cái DV (máy quay kĩ thuật số)! Chẳng hiểu thế nào, Hứa Đại Chí nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Nho Chẩn hỗn trướng con mẹ nó không vừa mắt. Tướng mạo thoạt nhìn miễn cưỡng được thông qua, đẹp trai xấp xỉ bằng mình. (bố anh =))~) Hứa Đại Chí híp mắt nhìn Lý Nho Chẩn từ cổ áo đến ống quần. Áo sơ mi, cà vạt, quần tây thẳng đứng… Kháo! Trời ba mươi độ còn bao chặt như vậy, nuôi cáp tảo (?) sao? Ánh mắt dừng tại đôi giày, ác, thì ra đây chính là chủ nhân em xe thể thao chạy vụt qua kia. Xe thể thao chạy vụt qua ~ còn xa mới sánh được với Porsche. Cả buổi chẳng rặn ra được chữ nào, sẽ không kích động đến mức câm điếc đi? Đây là tình nhân đồng tính luyến ái cũ gặp lại, chậc chậc, có dịp được mở mang tầm mắt! Lúc nào thì nói “Anh không thể không có em.” a? Nhìn nhau ước chừng nửa thế kỉ, Lý Nho Chẩn rốt cục cũng mở miệng: “Hôn ước đã hủy bỏ rồi, anh đã nói rõ ràng với ba mẹ em. Giờ không ai có thể ngăn cản chúng ta nữa, Nghi.” “Hức ~~~” “Nghi, từ sau khi em đi anh cả người đều đã sớm phát điên lên rồi.” “Hức hức ~~~” “Vốn anh cho rằng có thể nhắm mắt kết hôn với cô ấy, chờ cô ấy sinh con trai sẽ ly hôn, cũng coi như hết trách nhiệm nối dõi tông đường. Đến lúc đó, người trong nhà cũng không tìm được lý do gì nữa. Thế nhưng em vừa đi anh đã điên mất rồi, anh nhìn cô gái kia đã muốn ói. Anh thực sự không thể không có em.” “Khì khì ~~~ Hức hức hức ~~~” Tần Tri Nghi mặt không biểu cảm, trong mắt mơ hồ có thể thấy được lệ quang. Mắt Lý Nho Chẩn cũng ngấn không ít nước mắt. “Thế nên anh ngả bài với ba mẹ, anh thực sự không thể kết hôn với một cô gái. Giờ anh mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không. Ba mẹ em anh cũng đã nói rất rõ ràng.” Biểu tình hờ hững từ sườn mặt đã nói rõ đấu tranh cực kì gian khổ rồi. “Anh tìm em mấy tháng liền, vất vả lắm mới hỏi thăm được, em đã về nước. May mắn trên đường gặp được Chinh, mới biết em ở đây.” Có lẽ phải giải thích thêm, Chinh chính là ông chủ Pure time. Lý Nho Chẩn đi tới trước mặt Tần Tri Nghi: “Về Anh cùng anh, Nghi.” “Hức hức hức hức ~~~~” Tần Tri Nghi hạ mắt, Lý Nho Chẩn nhìn hắn hỏi: “Nghi?” “Hức hức hức hức hức ~~~ hức hức hức ~~~” Tần Tri Nghi giương mắt: “Hứa Đại Chí, anh hức cái gì?!” “Xin lỗi!” Quấy rầy tình nhân nói chuyện sẽ bị trời giáng ngũ lôi, Hứa Đại Chí tràn ngập hổ thẹn ôm bụng đứng dậy, xoa xoa nước mắt biến vào bếp, “Các cậu cứ tiếp tục, ha ha ~~” Lý Nho Chẩn quay đầu nhìn vào bếp, nhìn hắn mỉm cười: “Tôi nói chuyện có chỗ nào buồn cười?” Hứa Đại Chí bị nhìn, không hiểu sao tự nhiên thấy lạnh cả người. “Cái kia, anh kêu Tần Tri Nghi là gì?” Lý Nho Chẩn giương mày kiếm: “Nghi?” “Hức hức hức hức hức ~~~~” Hứa Đại Chí gập bụng, dựng thẳng một ngón tay, cười đến đỏ bừng cả mặt, nghẹn ngào nhếch mép: “Oa ha ha ha ~~~ Di! Di! Anh sao không gọi a di luôn đi? ~~~~ ha ha~~” Lý Nho Chẩn tuyệt không thấy trò cười của Hứa Đại Chí có gì thú vị, hơn nữa lại càng không đáng lưu tâm “Nghi, người bạn này của em rất thú vị đấy. Chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào nói chuyện chút đi.” Kháo! Cứ như thế đi?! Hứa Đại Chí mắt  mở trừng trừng nhìn Tần Tri Nghi cùng Nho Chẩn ca ca sóng vai ra ngoài, đến một lời khách sáo cũng không lưu lại, trong lòng một ngọn lửa không rõ hừng hực bốc lên. Tốt xấu gì đây cũng là nhà tôi, lắc lư, dưỡn dẹo tới một chuyến, cuối cùng cũng phải có lời gì chứ. Huống hồ ông đây với tình nhân cũ của ngươi ở cùng thời gian dài như vậy, ngươi cũng không ngẫm xem có chuyện gì không? Hứa Đại Chí vốn tưởng tượng hắn sẽ có đoạn đối thoại đặc sắc với Lý Nho Chẩn. Lý Nho Chẩn vừa nhìn thấy hắn, mắt đỏ lên, xông đến kéo cổ áo hắn: “Mày với Tần Tri Nghi nhà tao đã có chuyện gì?! Mày thế nào quyến rũ cậu ấy?!” Sau đó Hứa Đại Chí hắn, lãnh tĩnh không gì sánh được đẩy tay Lý Nho Chẩn đang kéo cổ áo mình, bình tĩnh thong thả nói: “Tâm trạng anh tôi hiểu được, tôi cùng Tần Tri Nghi kì thực không có gì. Hơn nữa, thực ra, từ đầu tới cuối, đều là cậu ta chủ động bám lấy tôi.” Lại sau đó, Lý Nho Chẩn không tình nguyện lắc đầu hỏi Tần Tri Nghi: “Những gì hắn ta nói, đều là sự thật?” Tần Tri Nghi cúi thấp đầu không nói gì, còn mặt Lý Nho Chẩn khiếp sợ mà vặn vẹo. Thế nhưng thực tế cùng với tưởng tượng của Hứa Đại Chí chả liên quan chưa nửa chấm nhỏ. Lý Nho Chẩn từ lúc vào cửa chỉ nhìn lướt qua Hứa Đại Chí mấy cái, hoàn toàn không để hắn vào mắt, triệt để bỏ qua sự tồn tại của Hứa Đại Chí. Mà Hứa Đại Chí bình sinh khó tiếp thu nhất chính là việc bị người ta bỏ qua. Hỗn trướng con mẹ nó, giả tiên cái phân chim! (ối giời ơi ghen ***g ghen lộn =))~)