CHƯƠNG 16

Số đào hoa của Hứa Đại Chí như gió xuân ngày càng tiến triển rực rỡ.

Ba ngày sau, Hứa Đại Chí trên đường đi làm bị Trần mập chặn lại từ xa. Trần mập bám vào cửa sổ xe, cười tủm tỉm nói: “Đại Chí, tối nay nhất định phải đến quán tôi uống rượu đấy. ó chuyện này muốn nói với cậu.” Vói đầu lên trước “Về em gái Tuyết Doanh nhà tôi.“

Hứa Đại Chí như vừa được nghe khúc nhạc thần tiên, treo trên không một ngày một đêm. Buổi chiều vừa tan tầm đã leo lên xe Jeep, như đuổi cướp phóng về nhà.

Tần Tri Nghi nằm trên giường, hẳn là đang ngủ bù.

Hứa Đại Chí lục tung nhà một trận, lấy ra mấy bộ hợp với kiểu tóc.

“Cậu nói Trần mập mời tôi ăn nói chuyện Tuyết Doanh, tôi nên mặc đồ thoải mái hay là đồ lịch sự?”

Tần Tri Nghi nằm trên giường, không có phản ứng.

Ngủ như chết vậy? Hai ngày nay chịu đựng nhiều rồi.

Hứa Đại Chí tự sửa sang quần áo. Nói không chừng là nói chuyện đính hôn của mình với Tuyết Doanh muội muội, không chừng còn có ba mẹ mập nữa. cứ mặc lịch sự chút.

“Này này, Tần Tri Nghi, cho tôi mượn lại cà vạt dùng chút, Này này!”

Kháo! Ngủ đúng như chết vậy!

Hứa Đại Chí một phát xốc lên chăn của Tần Tri Nghi: “Tần Tri Nghi, Tuyết Doanh mời tôi ăn, cho tôi mượn cà vạt dùng chút! Này! Mẹ tôi ơi!!!”

Tần Tri Nghi ê a hai tiếng lại từ từ nhắm mắt, mặt đỏ bừng. Hứa Đại Chí đưa tay sờ cái trán nóng hầm hập.

Ai ya, này là phát sốt a!

Phát sốt cậu phải đi bác sĩ, ngủ trên giường làm cái gì! Cơn giận của Hứa Đại Chí dần biến đi. Mấy hôm trước lúc chảy nước mũi sụt sịt không uống thuốc. Giờ thì tốt rồi? Thành ra như thế này đây.

Hứa Đại Chí lôi Tần Tri Nghi dậy, nửa khiêng ra ngoài. Tần Tri Nghi dộng mí mắt: “Làm gì?”

“Làm gì? Đi chỗ bác sĩ Hồ truyền dịch!” Hứa Đại Chí hận ngứa răng “Sáng nay cậu làm cái gì? Phát cơn sốt nho nhỏ thôi mà đến nửa chết nửa sống, nhõng nhẽo như đàn bà vậy! Nhớ năm tôi sốt hơn ba chín độ vẫn còn chạy loạn lên ngoài đường kìa! Tới tới đi giày vào.”

Đây là thái độ đối đãi bệnh nhân sao? Đầu óc Tần Tri Nghi đã hơi tỉnh táo chút: “Không thì tự tôi đi. Anh không phải vừa bảo Tuyết Doanh muội muội mời ăn sao? Cà vạt trong ngăn tủ anh tự tìm đi.”

“Cậu tự đi?” Hứa Đại Chí hừ mũi một tiếng “Cậu cái dạng này còn có thể đứng vững sao? Không đủ sức cũng đừng cố chống đỡ. Nếu như cậu mà chết ngạt chỗ nào, ba mẹ, Nho Chẩn ca ca của cậu cùng đuổi tới giết, lão tử không đỡ nổi đâu. Ngoan ngoãn theo tôi đi truyền dịch đi ông!”

Con mẹ nó, chuyện trọng đại cả đời của tôi!

Tuyết Doanh muội muội nói không sai, đúng là đang dịch cảm cúm. Phòng khám nhỏ của bác sĩ Hồ, người đi tiêm đầy kín như hũ nút. May mà còn có giường trống để truyền dịch.

“Cảm cúm tuy nhiều, nhiệt độ cao như  thế này cũng ít. Thức đêm à?” Hộ sĩ nhỏ của Hồ lão nhân nhìn Tần Tri Nghi đến chảy nước miếng, kim truyền dịch chọc đến hai lần cũng không vào đúng mạch (T đồ rằng t cũng xẽ thế lớm =))~), Tần Tri Nghi đau đến nghiến răng, ánh mắt cầu cứu bi tráng hướng về phía Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí ngầm hiểu: “Bác sĩ Hồ, vẫn là anh tự mình làm đi.”

Bình truyền dịch cuối cùng cũng nối xong, Tần Tri Nghi truyền được một nửa thì ngủ như chết, Hứa Đại Chí an vị trên băng ghế nhỏ nhìn.

Tám giờ… chín giờ…. Trần mập đang chờ đem Tuyết Doanh muội muội gả cho tôi a!

Tần Tri Nghi thở đều đều, ngủ hết sức yên ổn.