CHƯƠNG 12

Nguyệt mạt phát tân nguyệt sơ phú, thập ngũ dĩ hậu thanh hoàng bất tiếp.

(Cuối tháng phát lương đầu tháng có tiền, từ mười lăm về sau lại đói kém. “Thanh hoàng bất tiếp” ở đây là tháng ba ngày tám, là thời kì giáp hạt, lúa còn xanh, chưa chín vàng, dễ đói kém.)

Đây căn bản chính là khắc họa sinh hoạt mỗi tháng của Hứa Đại Chí. Thế nhưng tháng này thời gian nghèo túng tới sớm, đồng nghiệp cùng tòa soạn chỉ sợ bỏ lỡ cảnh xuân tươi đẹp, lũ lượt rủ nhau làm đám cưới. Tiền mừng cứ thế bay đi, còn được vài xu, mức sinh hoạt của Hứa Đại Chí so với bình thường tụt xuống ba mươi năm.

Đã nghèo còn mắc cái eo, sáng nay, tổng biên đại nhân triệu tập tất cả mọi người họp hội nghị khẩn cấp. Lãnh đạo tuyên truyền bộ cấp trên ngày mai sẽ đến chỉ đạo công tác, mọi người nhất định phải biểu hiện tốt. Đồng chí Hứa Đại Chí của khâm điểm xã hội bộ đảm nhiệm công tác quay phim chụp hình. Chú ý, nhất định phải mũ áo chỉnh tề, làm nổi bật hình tượng ưu tú của tòa soạn ta.

Ta làm công tác chụp hình lại không vào được hình, mặc như vậy để cho ai xem?

Tan họp, Hứa Đại Chí hướng tổng biên kháng nghị.

Tổng biên tức giận mắng Hứa Đại Chí: “Mày đúng là không có chí tiến thủ! Cậu mày là muốn bồi dưỡng cho mày. Mày ở phía trước chụp hình lãnh đạo, tòa soạn khác cùng đài truyền hình ngay phía sau chụp mày. Hơn nữa lãnh đạo cũng có thể thấy mày có phải không? Ngày mai mà nới cà vạt ra một chút thì đừng nghĩ đến bước chân vào cổng tòa soạn nữa.”

Hứa Đại Chí hậm hực về nhà tìm tây trang. Thuận tay lôi ra cà vạt đỏ thẫm pha vàng ra. Tần Tri Nghi đang ngồi đọc sách ở sô pha thấy bồ đồ kia không nhịn không được mở miệng: “Ngày mai anh có hẹn à?”

“Cấp trên đến kiểm tra, lão tổng biên muốn mặc đẹp chút, thể hiện được hình tượng tốt đẹp của tòa soạn.”

“Tôi còn tưởng anh hẹn hò với người ta, màu cà vạt như vậy như có hỉ ấy.”

Gần đây tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng khó nghe. Hứa Đại Chí đưa cà vạt đến trước mũi nhìn: “Không đẹp sao?”

Tần Tri Nghi buông sách xuống: “Ngược lại quá bắt mắt, ngày mai trong đám người nghênh tiếp lãnh đạo, người lãnh đạo nhìn thấy đầu tiên chắc chắn là anh.”

Hứa Đại Chí gãi gãi đầu bướng bỉnh: “Dù sao cũng chẳng có cái khác, cứ lấy nó đi.”

Tần Tri Nghi nhìn chiếc cà vạt đang lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn huỳnh quang, sợ run cả người: “Cái màu nâu tối hôm đi bar cũng khá đẹp đấy.”

“Hôm trước đi uống rượu bị dính một giọt dầu lớn còn chưa có giặt. Tôi chỉ có hai cái thôi.” Hứa Đại Chí ướm cà vạt lên người: “Tôi thấy vẫn còn tốt chán.”

Tần Tri Nghi không nói câu nào xoay người vào phòng, một lúc sau đi ra, đặt mấy cái cà vạt lên bộ đồ trên người Hứa Đại Chí: “Nhìn xem cái này phối với tây trang của anh rất hợp.”

Chậc chậc, đúng là người có tiền. Hứa Đại Chí lòng vui sướng dạt dào giơ lên cái cà vạt làm điệu bộ: “Cũng chẳng phải cái gì đại nhạc hội, lăn qua lăn lại nhiều như vậy làm gì! Ha ha ~~~ cảm ơn cảm ơn!”

Người có tiền đúng là người có tiền. Đợi đến buổi chiều tiễn xong lãnh đạo, Hàn Tư Hồng cười như có như không đến trước mặt Hứa Đại Chí: “Hứa Đại Chí, hôm nay mặc đẹp a. Cà vạt tốt thế này, mượn ai đấy?”

Đàn bà, làm sao cứ thích đi để ý quần áo người ta thế chứ? Hứa Đại Chí đáp lại như thật: “Tự tôi mua đấy, mượn cái gì mà mượn!”

Hàn Tư Hồng bĩu môi phì cười: “Ít bốc phét đi, Hứa Đại Chí cậu từ bao giờ mà có đẳng cấp này. Chậc chậc, đáng tiếc lại phối với tây trang nát của cậu.”

Hứa Đại Chí hết sức không thoải mái: “Tây trang nát? Ralph Lauren chính hãng đấy.” Hàn Tư Hồng lại phì cười.

Hứa Đại Chí không chấp nhặt cùng bà tám, xoay người muốn chạy, lại bị Hàn Tư Hồng lách qua chắn lối: “Tôi còn có chuyện này muốn hỏi cậu.” Rướn người… đè thấp âm thanh xuống mấy phần “Nghe nói, cậu đang ở cùng một mỹ nam, có đúng không?”

Mẹ tôi ơi, Hàn bà tám trong việc nắm bắt tin tức đúng là yêu quái sao? Hứa Đại Chí cười gượng hai tiếng: “Nghe ai nói lung tung!” Co cẳng bỏ chạy, xui xẻo lại bị Hàn Tư Hồng tinh ranh không ai sánh kịp chặn mất đường lui, đôi mắt lấp lánh phát sáng sáp tới càng gần: “Tiểu Hân cùng tòa nhà với cậu nói còn có thể là giả sao? Nghe cô ấy tả hình dáng, tuấn tú mỹ nam ở chung với cậu không phải chính là cái người gặp ở Pure time đấy chứ? Hai người, tiến triển không chậm a!”

Tóc gáy Hứa Đại Chí dựng cả lên. Hàn bà tám ~~~ lão tử phục bà! ~~~ Lúc này không thể bị bà này nắm được thóp! Hứa Đại Chí nhìn trần nhà cười ha ha ba tiếng: “Thật là thế thì tôi còn sợ bị AIDS í chứ! Trò đùa này của Hàn chủ nhiệm cũng không vui rồi! Đó là bạn học cũ của tôi, không tìm được việc, lại bị người ta bỏ, tới tìm tôi ở vài ngày.”

Hàn Tư Hồng nhướn đôi mày liễu: “Thật không? Tôi thế nào lại nghe Tiểu Hân nói, hai người đến cả đồ gia dụng cũng đi sắm.”

Hứa Đại Chí bị sặc nước miếng, liều mạng ho khan: “Đó là ~~ khụ khụ ~~ đó là đồ ở nhà trọ trước đây của cậu ấy, tạm thời để ở nhà tôi. Đã là bạn bè, giúp đỡ nhau chút cũng là việc nên làm!”

“À, như vậy a.” Hàn bà tám nheo lại đôi mắt đang tinh quang bắn ra tứ phía, hai tay đan trước ngực “Tôi cũng không tin một người có đầu óc lại có thể coi trọng Hứa Đại Chí cậu, trừ phi có nguyên do nào khác. Nói thế nào thì…” Hàn Tư Hồng vươn tay, ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai Hứa Đại Chí: “Trước tiên cứ tiếp cận thế đã.”

Cái quái gì vậy! Nói chuyện cứ như là đánh thái cực quyền. Còn giở trò giả tạo nữa!

Hứa Đại Chí bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, hết hồn lái xe về nhà.

Lòng ta giả cái gì mạnh mẽ, vốn là chẳng có gì. Ông nội không phải muốn cháu nhớ cái gì mà “điểu sách hoa” sao, bây giờ lão tử cũng ngẩng đầu ưỡn ngực mà đối nhân xử thế! Mỗi ngày cứ phải giấu giấu giếm giếm như kẻ trộm thế này, hỗn trướng con mẹ nó lúc nào có thể hết! Không được! Ngày hôm nay nhất định phải bảo họ Tần mau biến!

(“điểu sách hoa” cái này t… t chịu =)) Ai biết thì chỉ giùm nhé ><) Đến cuối cùng quả thực lại rất khó nói. Hứa Đại Chí đẩy cửa vào nhà, Tần Tri Nghi đang ngồi ở sô pha đọc sách, giương mắt nhìn Hứa Đại Chí lễ phép chào hỏi: “Đã về?” Hứa Đại Chí bỏ tây trang, xắn tay áo, ngồi xuống trước mặt Tần Tri Nghi: “Tôi có chuyện này phải nói với cậu một chút.” Kháo! Ngày hôm nay nói cái gì cũng phải đuổi cậu ta mau cút! Tần Tri Nghi ngẩng đầu, mỉm cười: “Ngày mai còn có tiệc xã giao à? Cà vạt anh cứ giữ lấy mà dùng đi.” OOXX! Hứa Đại Chí sờ sờ cổ, giả cười một tiếng: “A.” Thế này mình còn làm sao mà mở miệng được chứ!