« Liên Dật Linh, sao cậu càng ngày càng trở nên xinh đẹp thế hả ? Cậu đi giải phẫu thẩm mỹ chỗ nào, nói mau ? »
« Mình làm gì có ! » Thứ ba Liên Dật Linh không cần đi làm, liền hẹn cô bạn thân Chu Vân An đi ăn trưa ở một nhà hàng. Không ngờ vừa gặp nhau
cô đã bị bạn đè ra ép hỏi, khiến cho khách ăn các bàn bên cạnh quay sang tò mò nhìn hai người.
Chu Vân An vừa mới ngủ dậy, không có cảm
giác muốn ăn cho lắm, công việc làm tiếp viên hàng không thường không
phân biệt ngày và đêm mà. Cô ngồi xuống gọi một tách cà phê, rồi chờ
người phục vụ bỏ đi mới nheo mắt nghiên cứu cô bạn ngồi trước mặt. « Cậu chắc chứ ? Không phải cậu đi căng da mặt, quang trị, xóa nếp nhăn chứ ? »
Liên Dật Linh đã sớm không cần khách sáo mà gọi đồ ăn rồi.
Bạn tốt lâu năm, cần gì khách khí với nhau. Cô vừa ăn vừa lắc đầu. « Cậu nói mấy cái đó ghê quá đi, vừa đau đớn lại vừa tốn tiền lãng phí ! Ai
da, mình thấy thật ra trông mình xinh hơn, là do tình yêu viên mãn, càng được yêu càng trở nên xinh đẹp đó, cậu đã nghe tới phương pháp trị liệu này chưa ? »
« Giỏi nhỉ ? Dám khoe khoang trước mặt mình cơ đấy ? » Chu Vân An làm ra vẻ giận dữ nghiến răng nghiến lợi.
Liên Dật Linh khẽ bĩu môi, giả vờ tỏ ra tội nghiệp. « Biết làm sao
được, ai bảo ông xã nhà mình yêu mình quá làm gì, cái gì cũng giao hết
cho mình, không có mình không chịu được… »
« Đủ đủ, mình không
muốn nghe nữa ! » Chu Vân An thật sự muốn đưa tay lên bịt tai lại. Bạn
thân của cô kết hôn xong nét mặt tỏa sáng như hoa mới nở. Hai cô đều hai mươi chín tuổi, làm sao lại khác nhau nhiều đến thế chứ ?
Liên
Dật Linh cười ha ha không ngớt, cảm giác được khoe sự hạnh phúc của mình thật là tốt. « Ai da, cậu không phải cũng có bạn trai đấy thôi ? Giờ
mình với Liêu thư ký là đồng nghiệp, mình có thể giúp cậu coi chừng anh
ta, bảo đảm anh ta không dám ra ngoài ăn vụng. »
« Mình không sợ anh ấy ra ngoài ăn vụng, anh ấy không phải loại người
như thế. Có điều bọn mình… như đang vào ngõ cụt vậy. » Nhắc đến bạn
trai, Chu Vân An không khỏi muộn phiền một cách ngọt ngào. Anh ấy là đối tượng tốt nhất mà cô từng gặp, nhưng mà có thể đi tới bước cuối cùng
hay không thì vẫn không chắc chắn lắm.
« Sao lại nói thế ? »
Người phục vụ bưng cà phê tới, Chu Vân An cũng không bưng lên uống ngay mà ngẩn người thở dài. « Anh ấy cũng giống chồng cậu, sống nội tâm,
tính tình chững chạc ổn trọng, lại lịch sự chu đáo phong độ mười phần.
Nhưng công việc anh ấy vốn bận rộn, mà mình đi làm thời gian lại không
cố định, thường phải vài ba tuần mới có thể gặp nhau một lần. Rõ ràng cả hai đều ở Đài Bắc, nhưng lại vẫn như là người yêu ở xa, thật mệt mỏi
quá. »
« Mình có nói với anh ta, chỉ cần hai người mau chóng kết hôn thì vấn đề này đâu còn là vấn đề nữa ? » Liên Dật Linh quả thật
không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, và cũng không hiểu tại sao hai
người này vẫn phân vân không quyết.
« Kết hôn nào có dễ dàng như vậy ? » Vân An uống một ngụm cà phê, cảm thấy bỏ thêm đường rồi mà sao vẫn vừa chua vừa đắng.
« Kết hôn nào có khó khăn như vậy ? Là hai cậu suy nghĩ nhiều quá. »
« Đúng thế, bọn mình đều là người nhát gan, không dũng cảm như cậu,
không cố gắng tranh thủ như cậu, nên cậu hạnh phúc cũng đúng thôi. » Chu Vân An vẫn không quên được cô bạn thân làm thế nào có được hôm nay. Ban đầu vốn là một hồi bi kịch, giữa đường hóa thành hài kịch, quả thật cần có một ý chí hơn người.
« Này cậu đang khen hay đang chế nhạo
mình thế hả ? Khi trước là mình cầu hôn chồng mình thật, nhưng mình rất
hài lòng với kết quả này nha. » Liên Dật Linh há miệng tống một miếng mỳ Ý to vào. Dù gì đã có ông xã giúp cô ‘tiêu hao năng lượng thừa’ hàng
đêm, giờ dáng người cô so với hồi trước càng thêm gọn gàng !
« Mình rất phục cậu, và cũng mừng cho cậu. »
« Thế mới đúng chứ, cậu cũng ăn gì đó đi, đừng chỉ uống cà phê như thế. » Liên Dật Linh đẩy cái giỏ bánh mỳ qua cho bạn. Cô thật sự mong bạn
mình khỏe mạnh ăn nhiều một chút, cô cũng từng làm tiếp viên hàng không, nên hiểu rõ dù cho thế nào, cơ thể khỏe mạnh là quan trọng nhất.
Chu Vân An cầm một lát bánh mì lên, tự mình quết một chút mứt hoa quả
rồi ăn. Quả nhiên thức ăn rất có tác dụng an ủi, cô mới ăn vài miếng đã
cảm thấy tốt hơn nhiều. « Đúng rồi, Lô Chí Phàm giờ trở nên vô cùng tiều tụy, thường xin phép nghỉ không đi làm. »
Nghe tới tên này Liên Dật Linh còn phải nghĩ nghĩ một lúc. Đã lâu rồi cô không nhớ tới người
kia, cảm giác như người kia đã thật sự trở thành quá khứ rất xa xôi,
hoàn toàn không liên quan gì tới cuộc sống hiện giờ của mình. Do đó cô
cũng chỉ nhún vai. « Chắc là vội vàng tìm niềm vui mới chăng ? Nói không chừng là vì anh ta bắt cá nhiều tay quá nên thể lực bị tiêu hao quá
nhiều không có sức đi làm cũng nên. »
« Sau đó mình có gặp lại
anh ta thêm vài lần, thấy cả người gầy đi, sắc mặt cũng không tốt lắm,
như thể là… thất tình vậy. Bọn mình vốn định tiếp tục tẩy chay anh ta,
nhưng nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía, lại không nhẫn tâm ra tay. »
Lúc trước mọi người đều vô cùng phẫn nộ với chuyện này, không ngờ rằng
kẻ phụ lòng kia lại trở nên cô đơn thất thế, quả có thể nói là sự đời
biến đổi khó lường.
Liên Dật Linh không đoán trước được là lại
có việc này, cô thử nghĩ nghĩ nguyên nhân. « Có thể là liên quan tới em
chồng mình chăng. Một người đàn ông thành đạt lại bị một cô nữ sinh bỏ
rơi, khó tránh khỏi bị đả kích lớn. Mình là người bị bỏ rơi nha, làm sao có tư cách khiến anh ta bị thất tình được. »
« Con người thường không biết quý trọng những cái trước mắt, đến khi mất rồi mới hối hận không kịp. »
« Đúng vậy, nam giới hay nữ giới cũng như nhau cả, thế nên cần phải nắm chặt cơ hội hạnh phúc trong tay. Thật ra cậu chủ động cầu hôn Chí Phàm
cũng được mà, mình có thể dạy cho cậu vài chiêu. Sao, có muốn bái mình
làm thày để học nghề không hở ? Xét thấy chúng ta làm chị em bạn bè lâu
năm, mình sẽ miễn học phí cho cậu ! »
« Liên đại sư, mình thật sự là thua cậu rồi… » Chu Vân An chỉ có thể vòng tay cúi đầu, chấp nhận thất bại.
Hai cô bạn thân từ lúc vào hãng hàng không làm việc với nhau liền tiếp
tục tán gẫu thêm vài chủ đề linh tinh mà phụ nữ hay gọi là ‘buôn dưa
lê’, nói gì thì nói, có một điều không đổi trong đó là tấm lòng bạn bè
quan tâm và chia sẻ cùng nhau.
Ba giờ chiều, chào tạm biệt bạn
thân xong, Liên Dật Linh bước vào một siêu thị nhỏ. Cô định mua thêm vài bộ ga trải giường trong phòng ngủ của mình vì chồng cô quả thật ra mồ
hôi rất nhiều, đêm nào cũng khiến ga giường ướt sũng, nên đành mua nhiều bộ một chút còn thay đổi. Đúng rồi, cô cũng cần mua thêm vài bộ áo ngủ
nữa, vì chồng cô nhiều khi quá… ơ… gấp gáp, áo ngủ mấy cái đều bị anh xé toang, anh lại còn nói thẳng là cô không cần mặc gì cũng được. Đúng
thật là được voi đòi tiên mà !
Vừa nghĩ tới việc chồng mình quấn quít không muốn xa rời mình, cô không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.
Trước khi kết hôn cô chưa từng nghĩ tới phương diện này anh ấy sẽ có
ngày như thế, vốn cô còn nghi ngờ sức quyến rũ của bản thân. Giờ cô mới
hiểu, người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm chỉnh tỉnh táo nhất đôi khi cũng
có thể là người đàn ông nồng nhiệt trong phòng ngủ nhất.
Mua đồ xong xuôi, lúc vừa đi ra cửa chính, bỗng có một giọng đàn ông gọi từ phía sau lưng cô. « Dật Linh ! »
« A ? » Quay đầu lại, cô thấy một người đàn ông nhìn có vẻ quen mặt.
Phải một lúc sau cô mới nhận ra đó là chồng chưa cưới cũ của mình. Lô
Chí Phàm quả là gầy hơn trước rất nhiều, trước đây gương mặt còn có vẻ
bầu bĩnh trẻ thơ, giờ hai má hõm sâu, đừng bảo anh ta lâu ngày chưa ăn
cơm chứ ?
« Hế lô… » Lô Chí Phàm, hai tay đút túi quần, gương
mặt có chút ngạc nhiên vui vẻ, lại có chút lo lắng. « Đã lâu không gặp,
xem ra em dạo này trông rất khá. »
« Cám ơn anh, hôm nay anh không có chuyến bay sao ? » Không ngờ lại gặp anh ta ở đây, thế giới này thật là nhỏ.
« Anh xin nghỉ phép. » Gần đây tình trạng sức khỏe và tinh thần anh
không tốt, sợ nhỡ xảy ra chuyện gì đó khi làm việc nên anh chủ động xin
phép nghỉ. Chút đạo đức nghề nghiệp đó anh vẫn không thể không có được.
« Ack… Vậy xin lỗi, tôi có việc bận phải đi rồi, byebye. » Giờ chắc họ
chẳng còn gì để nói với nhau. Quá khứ cô đã quay lưng lại không hề lưu
luyến, giờ hiện tại và tương lai mới là thứ cô trân trọng trong tay.
Lô Chí Phàm vội gọi giật cô lại. « Chờ một chút, anh muốn nói chuyện với em, có thể dành cho anh chút thời gian không ? »
Cô do dự vài giây. Những gì cô bạn Chu Vân An vừa nói lại hiện lên
trong đầu, nghe nói Lô Chí Phàm giờ tiều tụy hơn trước khá nhiều. Mặc
cho nguyên nhân là gì đi nữa, mọi người dù sao cũng là người quen cũ, có lẽ cô cũng nên dành chút thời gian làm người tư vấn tâm lý tình nguyện, cho anh ta kể lể một chút cũng tốt.
« Chỉ có thể đi uống nhẹ nhàng gì đó, tối nay tôi còn có việc. »
« Cám ơn em ! » Chí Phàm cười tươi như vớ được bảo bối, gần đây quả thật không biết bao lâu rồi anh ta chưa nở nụ cười.
Trong siêu thị có một quán cà phê nhỏ, hai người tìm một bàn cạnh cửa
sổ ngồi xuống, mỗi người gọi một ly cà phê sữa. Ngày xưa đây là món đồ
uống yêu thích của cả hai, có điều giờ cô thích uống trà hơn, vì chồng
cô quả thật pha trà rất ngon.
Nói chuyện phiếm vài câu trao đổi
tình hình gần đây xong, Lô Chí Phàm không nén nổi liền thốt ra sự thật. « Dật Linh, anh sai rồi, hồi đó đáng ra anh không nên để em đi. »
Sau khi chia tay, chỗ ở của anh ta không có ai sửa sang dọn dẹp, đi
chơi không có ai lên kế hoạch, giấy tờ này nọ quá hạn cũng không ai lo
lắng, cuộc sống trước mặt không biết đi về đâu. Hóa ra anh ta vẫn ỷ lại
cô tới thế, cần cô tới thế, nếu không có cô dẫn dắt, anh thật sợ không
tìm thấy đường đi. (Bó tay, anh này cần một bà mẹ chứ cần người yêu cái
gì…)
Một cô gái khi nghe thấy người yêu cũ nói thế,
đáng ra nên cảm thấy vui mừng hay kiêu ngạo mới phải, nhưng Dật Linh lại không có cảm giác gì cả. « Nói những chuyện đó làm gì nữa ? Làm người
phải hướng về tương lai chứ. Điều kiện của anh rất ổn, tìm đối tượng mới không hề khó khắn. Trong hãng hàng không nhiều tiếp viên cùng nữ khách
hàng như thế, cơ hội chỗ nào chẳng có ? »
Chức vị phó cơ trưởng
này, cả về địa vị lẫn tiền lương đều rất tốt, hơn nữa anh ta có vẻ ngoài khá bảnh, dáng người không tệ, dù cô dùng con mắt của vợ chưa cưới cũ
nhìn cũng vẫn nhận ra anh ta là mặt hàng đáng giá đầu tư lâu dài.
Lô Chí Phàm càng nghe càng lắc đầu. « Em không hiểu, làm gì có ai đối
xử tốt với anh như em được. Đám con gái bây giờ cô nào cũng như công
chúa tiểu thư, chỉ đòi anh chăm sóc họ, bọn họ không hề biết chăm sóc
anh. »
Đây là anh ta đang ca ngợi cô sao ? Được rồi, cô sẽ cố
gắng coi như là lời ca ngợi đi, dù gì cô cũng đại từ đại bi mà chúc phúc cho anh ta. « Đừng bi quan như thế ! Tìm một cô gái tốt để chăm sóc lẫn nhau là được rồi ? »
« Em mới là cô gái thích hợp nhất với anh, anh thật sự không thể không có em ! »
Bỗng anh ta nhào tới cầm tay cô khiến cô hoảng sợ rụt tay lại, giận tái cả mặt. « Anh đừng có làm bừa, cho dù anh nói thế, tôi cũng không có
cách nào quay lại nữa, người tôi yêu là chồng hiện giờ của tôi ! »
« Em với anh ta quen nhau chưa lâu đã cưới nhau, làm sao có thể so với
ba năm chúng ta yêu nhau tha thiết được ? » Lô Chí Phàm quả thật không
tin cô nhanh quên anh như vậy, nhất định là cô cố tình kết hôn nhanh
chóng để khiến anh giận dữ, chứ thật ra cô vẫn để ý tới anh !
« Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi phải đi đây ! » Tên này tự cho mình là đúng, khiến cô phí cả lòng tốt với anh ta.
« Dật Linh ~~ » Tiếng gọi này sao có chút thê lương nhỉ ? Dật Linh
không nhịn nổi quay đầu lại, chỉ thấy trước con mắt bao nhiêu người, Lô
Chí Phàm vậy mà lại quỳ xuống van vỉ cô ! Làm ơn đi, anh ta nghĩ anh ta
đang cầu thần bái Phật chắc ? Đám phục vụ với khách hàng trong quán đều
mở to mắt nhìn khiến cô bỗng trở thành một người phụ nữ ác độc. Cô bất
đắc dĩ đành quay lại vươn tay sờ đầu anh ta, khẽ xoa xoa an ủi như dỗ
dành một đứa trẻ.
« Anh hãy nghe tôi, nguy cơ cũng là cơ hội
tốt, chỉ cần anh cố ổn định trái tim mình, duyên phận nhất định sẽ tới.
Lúc tôi với anh còn yêu nhau, trừ lúc chia tay có vẻ khó xử, chứ thật ra anh đối với tôi, tôi đối với anh cũng không tệ. Tôi tin anh sẽ là một
người yêu tốt, một người chồng tốt. Nhưng giờ tôi đã kết hôn, anh đừng
nên cố theo đuổi những việc không có khả năng níu kéo nữa làm gì. Đời
còn dài tương lai còn rộng, chân mệnh thiên nữ của anh có thể đang chờ
anh đâu đó mà. »
Mắt anh ta long lanh lệ vì quá xúc động, như
thể một người đi núi lạc đường bỗng được dắt ra. « Thật xin lỗi, là anh
đã không biết quý trọng em… »
« Không vấn đề gì, em đã hoàn toàn buông tay, anh cũng nên buông tay đi thôi, như vậy mới có thể hướng về
phía trước mà tiến được, đúng không ? »
« Được… » Nói thì dễ, hạ quyết tâm làm được mới là khó, nhưng tới nước này, trong mắt cô nhìn
anh hoàn toàn không có tình yêu nam nữ, mà chỉ có sự đồng tình thông
cảm. Nếu anh không buông tay cũng chỉ có thể nhận kết cục này mà thôi.
Dù sao cũng là anh có lỗi với cô trước, đấy gọi là mình làm mình chịu.
« Nào, đứng lên, lau mắt đi nào. » Cô lấy khăn giấy ra cho anh, dặn dò y như một bà mẹ trẻ. « Giờ anh phải ăn uống cho tốt, ngủ nghỉ khỏe khoắn, nghỉ phép xong thì làm việc cho chu đáo. Chỉ cần anh có thể như trước,
tự tin mà sống, tuyệt đối sẽ có một đám con gái chạy theo anh, tới lúc
đó anh có thể mở to mắt mà tìm, mà chọn cho mình một cô gái khiến anh ấm áp trong lòng. »
Lô Chí Phàm như thể được uống thuốc an thần, bình tĩnh lại chậm rãi đứng lên. « Anh có thể ôm em một lần cuối không ? »
« Ack… Cũng được, nhưng anh nhất định phải tỉnh táo lại nhé, tìm một
đối tượng khác tốt hơn tôi nhiều, được không ? » Nếu một cái ôm có thể
giúp anh ta bắt đầu cuộc sống lại từ đầu, cô không hẹp hòi nhỏ mọn gì mà từ chối cả.
« Anh hứa với em sẽ cố gắng sống tốt hơn. Anh cũng
hi vọng anh ta sẽ quý trọng em, cho em một cuộc sống hạnh phúc… » Anh
vươn hai tay ôm lấy cô, đây là lần cuối cùng. Tại sao trước đây anh lại
ngốc nghếch không nhận ra, sự ấm áo của cô là thứ anh cần nhất, để đến
khi mất đi mới hối hận không kịp ?
« Tốt, tất cả chúng ta sẽ đều hạnh phúc ! » Cô khẽ vỗ vỗ lưng anh, cảm nhận được anh đang run lên, cô thật sự lo anh ta sẽ lại tuôn nước mắt như mưa mất.
« Cám ơn
em… cám ơn những việc em đã làm cho anh. » Lô Chí Phàm nhẹ nhàng buông
cô ra, cúi người chào thật thấp rồi cầm giấy tờ đi ra quầy trả tiền. Tuy bước chân còn loạng choạng, nhưng trong lòng cũng đã bình tĩnh hơn
nhiều.
Nhìn bóng dáng chồng chưa cưới cũ, bỗng dưng Dật Linh
cũng có chút cảm khái. Nếu họ không chia tay, hôm nay có thể sẽ là một
đôi vợ chồng hạnh phúc. Duyên phận giữa người với người, có đôi khi
không hề vướng bận, có đôi khi lại thay đổi trong nháy mắt, tất cả đều
khó mà đoán trước được, chỉ có thể nắm chắc từng phút giây trước mắt.
Rời khỏi công ty bách hóa xong, cô lái xe về nhà cha mẹ ăn cơm tối.
Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm nhìn thấy con gái út đều vô cùng vui
vẻ. Con bé này kết hôn xong trở nên mềm tính hơn rất nhiều, không gồng
mình cứng cỏi như trước kia nũa, sắc mặt cũng tốt hơn. Xem ra những gì
họ lo lắng trước đây là hoàn toàn vô ích, cũng không sao, chỉ cần đám
trẻ vui vẻ là được.
« Cha, mẹ, hai người phải uống thuốc đúng
giờ nhé ! » Liên Dật Linh chuẩn bị chút thuốc bổ biếu cha mẹ. Giờ cô
không ở nhà, chỉ hi vọng hai người có thể tự chăm sóc chính mình.
« Lần sau mang người về là được rồi, không cần mang quà cáp gì cả. Thế
bao giờ mang Lập Đường về ? » Liên Chấn Chương càng nhìn con rể càng vừa ý, thấy ai cũng khoe có cậu con rể làm hiệu trưởng là vinh hạnh rất lớn của ông.
« Trưa chủ nhật này, được không ạ ? » Liên Dật Linh vừa ăn vừa trả lời, trên bàn toàn những món cô thích ăn,
rất có hương vị gia đình.
Tiêu Nhã Tâm liên tục tiếp thức ăn cho con gái. « Dĩ nhiên là được. Hôm đó chị cả chị hai của con cũng về, tới lúc đó sẽ rất náo nhiệt. »
« Ba chị em bọn con đều gả ra ngoài
hết rồi, cha mẹ có buồn chán không ? » Dật Linh dừng đũa lại, bỗng cảm
thấy thật có lỗi. Cha mẹ đều đã về hưu, trừ chăm nom mấy việc trong xóm, cũng chỉ ở nhà chờ con cháu về thăm.
« Chỉ cần các con về thăm
thường xuyên là được, mà tốt nhất là sinh vài đứa nhóc, như thế cha mẹ
sẽ không buồn chán nữa. » Liên Chấn Chương thích nhất là chơi trốn tìm
với đám cháu ngoại. Con gái đầu và con gái thứ hai của ông đều đã con
cái đề huề, chỉ còn cô út, đương nhiên cũng muốn khích lệ luôn.
« Vâng… » Vừa nói tới đây, Dật Linh bỗng thấy khó chịu, ngực vừa tức vừa
cuộn lên, khiến cô phải chạy nhanh vào toa lét nôn khan.
Tiêu
Nhã Tâm đi theo sau con gái, những dấu hiệu này bà rất quen thuộc, năm
đó bà cũng như thế mà. « Con không phải mang thai rồi chứ ? »
«
Mang thai ? » Tính tính thời gian, lần đầu tiên hai vợ chồng Liên Dật
Linh có quan hệ chính thức là hơn một tháng trước, mà tháng này lại chưa thấy kinh nguyệt, không lẽ nhanh tới vậy sao ? Lần đầu tiên đã trúng số độc đắc rồi ? (=.= 1 đêm 3 lần, 1 lần hơn 1 tiếng… không trúng mới là
lạ !)
« Có rảnh thì con đi khám thử xem, để mẹ đi cùng con. » Tiêu Nhã Tâm cười tít cả mắt lại, cô con gái này cưới là đúng rồi.
« Vâng. » Liên Dật Linh gật đầu đồng ý, đồng thời cũng bắt đầu tưởng
tượng, nếu quả là cô mang thai, không biết chồng cô sẽ vui tới mức nào,
đứa bé sẽ là trai hay gái, về sau có nên vào học ở Học viện Thanh Truyền hay không, lớn lên sẽ làm giám đốc, kỹ sư, phi công hay là siêu sao
bóng đá ?
Tới khi làm cha làm mẹ mới thấy, hóa ra đây là một
việc bận rộn cả một đời. Cha mẹ cô với cô đã là như thế, cô với đứa bé
sắp sinh cũng sẽ là như thế, thế hệ này tiếp nối thế hệ kia, đều là kế
thừa tình yêu của cha mẹ cả.
Vài lời
+ Hạnh phúc rồi nhá, giờ sóng gió sắp tới ha! Dân tình đề nghị chuẩn bị sẵn khăn giấy xì mũi sụt sịt khóc cho lần tới đi nha!
+ Xì poi:“Anh nghe xong đừng nên quá xúc động nhé, bản thân em còn ngạc nhiên nữa là. Hôm nay em đi khám khoa phụ sản, bác sĩ nói… em mang thai rồi!”
…
Im lặng vài phút xong, Phó Lập Đường mới mở miệng hỏi. “Là con của anh sao?”
“Anh có ý gì?”
Mười giờ tối, Liên Dật Linh lái xe về nhà, trong đầu tràn ngập
chuyện mang thai, quyết định đợi thêm vài ngày nữa, nếu kinh nguyệt vẫn
không thấy thì sẽ đi khám khoa sản xem sao.
Thật tình cờ, ngay
trước cửa nhà cô chạm phải em chồng. Phó Quế Dung hồng hộc thở chạy như
ma đuổi cho kịp giờ giới nghiêm, nhìn thấy chị dâu liền cười trêu. « Eo
ơi, chị cũng có giờ giới nghiêm cơ à ? »
« Đúng vậy, chị sợ anh
trai em thành Hòn vọng thê, nên không dám để anh ấy chờ lâu. » Từ sau
khi trở thành vợ chồng thực sự, Liên Dật Linh có cảm giác chồng mình
càng lúc càng bám dính lấy cô, về nhà cũng càng ngày càng sớm hơn.
Phó Quế Dung ôm cánh tay chị dâu thân thiết làm nũng. « Thứ năm này chị không phải đi làm, nhớ dành thời gian cho em nha ! »
« Em muốn đi đâu ? Nói sớm để chị lên kế hoạch. » Hai chị em đã đi nào
là Cửu Phân, Tam Hạp, Oanh Ca, Cơ Long, chỉ cần có thể tới đó ban ngày,
muốn đi thế nào cũng không thành vấn đề.
« Lần này ngay trong thành phố thôi, em chỉ muốn nhờ chị nhìn giúp em một người xem có phải là một gã tốt hay không. »
« Em nghĩ chị có mắt thần à ? Được rồi, chúng ta cùng đi nhìn xem sao. » Liên Dật Linh vỗ vai em chồng, cố tình đánh mắt sang trêu chọc. « Có
điều rốt cuộc em có mấy ‘gã’ hở ? Có cần chị giúp em lên danh sách, đặng còn chu đáo sắp xếp thời gian ? »
« Nhân khi tuổi còn trẻ thì
nhìn nhìn nhiều một chút thôi, chị không phải không biết, tìm được người cỡ anh hai em rất khó nha ! »
Hai chị em vừa tán gẫu vừa bước
vào nhà, ngẩng đầu lên đập vào mắt là cảnh Phó Lập Đường ngồi trên ghế
xa lông. Chú thím Thái đều đã xong việc về nhà, hóa ra đêm nay anh chàng phải ở nhà một mình, thật hiếm có khó tìm nha.
Phó Lập Đường nhìn đồng hồ đeo tay, tuyên bố như quan tòa nghiêm khắc. « Mười giờ hai phút, hai chị em đi đâu giờ mới về ? »
« Không nói cho anh ! » Phó Quế Dung lè lưỡi trêu anh hai. Dù sao có
chị dâu ở đây, nàng sợ gì chứ ! Cười hì hì mấy cái, nàng chạy tót vào
phòng, nàng có một cú điện thoại quan trọng cần gọi mà.
Phó Lập Đường phát hiện uy phong của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng,
nhưng chẳng biết làm thế nào chỉ có thể quay sang phía vợ đón lấy đống
đồ mua sắm trong tay cô. « Hai chị em đi cùng nhau về à ? »
« Không phải, tình cờ gặp ở cửa thôi, thứ năm bọn em mới hẹn đi cùng nhau. »
« Hai người định đi đâu thế ? » Sao anh có cảm giác như một chú cún bị bỏ rơi thế nhỉ ?
« Bí mật giữa phụ nữ với nhau, sao lại phải báo với anh ? Đừng lo, em
sẽ không để Quế Dung gặp vấn đề gì đâu, có điều quả thật anh không tiện
đi cùng. » Dật Linh quay người vào phòng ngủ, chồng cô lững thững sau
lưng bám đuôi đi vào cùng như con cún nhỏ vậy.
Lập Đường khóa cửa phòng lại, quay sang ‘hỏi cung’. « Hôm nay em đi đâu thế ? »
Haizzzz, nếu không trả lời tử tế, đảm bảo anh ấy sẽ không bỏ qua dễ
dàng như vậy, thế nên cô ngoan ngoãn trả lời. « Báo cáo thày hiệu
trưởng, em hẹn cô bạn đồng nghiệp cũ Chu Vân An ăn cơm trưa, chiều vào
siêu thị mua mấy thứ, tôi về nhà cha mẹ em ăn cơm. Anh nhìn, em mua ga
trải giường với áo ngủ mới rồi này. »
Cô lôi các loại chiến lợi
phẩm hôm nay vừa mua ra, lại hoàn toàn ‘quên’ nhắc tới vụ gặp gỡ chồng
chưa cưới cũ. Cái loại chuyện ngu xuẩn này có nói hay không cũng thế.
(Haizzz, khổ rồi !)
« Ga giường dĩ nhiên là phải mua nhiều một
chút, nhưng váy ngủ thì không cần dùng. » Nói xong anh liền động thủ ra
tay cởi quần áo cô. Ai da, ai bảo bộ váy ngắn màu hồng này cô mặc vào
khiến anh cảm thấy ngon miệng bất thường chứ ?
« Anh nghịch quá đi ! » Cô nhéo yêu một cái vào tay anh. « Để em đi tắm đã. »
« Anh tắm rồi, hay là vầy đi, để anh cùng em tắm lại một lần. » Phòng
tắm thiết kế ngay bên trong phòng ngủ, anh ôm cô bước vào, mở nước nóng
giúp cô.
« Sao hôm nay anh cứ dính lấy em không rời thế hả ? » Cô trừng mắt nhìn anh, không hiểu vì sao hôm nay nhìn anh có vẻ là lạ ?
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, khẽ thủ thỉ thì thầm thổ lộ. « Hôm nay em không đi làm, nên anh cảm thấy rất nhàm chán. »
« Anh… không phải anh bận bịu nhiều việc sao ? » Cô gần như không tin
vào tai mình. Trước kia là cô kêu ca nhàm chán không có việc gì làm, sao giờ lại đổi thành anh rồi ?
« Việc thì đúng là nhiều, nhưng mà… anh nhớ em quá. » Nói ra lời thật xấu hổ, nhưng không nói ra còn khổ
tâm hơn. Lúc trưa anh phải ăn cơm một mình, tự dưng như bị bệnh tương tư ấy, mãi tới giờ này mới có thể ôm vợ ở một chỗ với vợ, khiến anh cả
ngày cứ thấy người khó chịu làm sao ấy.
Ông trời thân yêu ơi,
đây là kỳ tích hay là trong mơ thế ? Ông chồng luôn trầm tĩnh, nghiêm
túc của cô giờ lại đang làm nũng nhõng nhẽo với cô sao ? Nhìn đôi mắt
buồn buồn đáng thương, vẻ mặt xấu hổ, cô còn có thể làm gì khác ngoài dỗ dành nựng nịu anh chứ ? Thế là cô khẽ vuốt ve gương mặt anh dỗ ngọt. «
Được rồi, chúng ta tắm chung, anh muốn thế nào thì làm thế ấy. » (Các
loại người đọc nhỏ nước miếng tong tỏng, cơ mà cửa phòng đóng lại rồi !
*xùy xùy* Vô duyên, cho vợ chồng người ta tâm sự coi !)
Nhìn gương mặt anh tràn đầy tươi cười vui vẻ, cô hiểu ra, hai người
thật sự đang trong thời kỳ mật ngọt âu yếm nhất của ái tình.
Vừa là vợ chồng, lại vừa là tình nhân, Lập Đường như đang bay bổng trong
hạnh phúc trào dâng, như một gã thiếu niên mới yêu lần đầu vậy, lúc nào
cũng có thể tự dưng mỉm cười. Hóa ra lúc tình yêu đến, phàm là người
thường đều không thể chống lại nổi, chỉ có thể đầu hàng vô điều kiện.
Đảo mắt một cái lại tới thứ ba, Dật Linh lại không tới làm việc khiến
anh chỉ có thể lầm lũi ăn trưa một mình. Nhưng cũng không sao, về nhà họ sẽ lại vui vẻ hạnh phúc bên nhau, tiểu biệt thắng tân hôn, anh cũng
thích có những màn tình thú như thế. (Má ơi, mới xa nhau có 8 tiếng anh
đã coi là tiểu biệt rồi cơ đấy…)
Điện thoại vang lên, là Liên
thư ký gọi vào. « Hiệu trưởng, tổ trưởng tổ hành chính tổng hợp tìm anh. » (nhớ ai không, cái lão ba chấm nhiều chuyện nói lén sau lưng Linh tỷ
hôm nọ ấy !)
« Được. » Lập Đường thu dọn thức ăn trên bàn, đồng
thời cũng trấn định lại tinh thần, cố không tiếp tục mỉm cười một cách
ngớ ngẩn nữa.
Tạ tổ trưởng tổ Hành chính tổng hợp hơn năm mươi
tuổi, cá tính nghiêm túc, vừa vào cửa liền nghiêm chỉnh thốt. « Hiệu
trưởng, tôi có việc muốn báo cáo với anh. » (Nghiêm túc gì mà đi mách
lẻo, hừ hừ !)
Lập Đường cũng đứng lên, nghiêm chỉnh đáp lại. « Tạ tổ trưởng, anh cứ nói. »
« Chính là vì hôm nay phu nhân không tới tôi mới dám nói. »
« Rốt cuộc là có chuyện gì ? » Vợ anh chưa bao giờ can thiệp công việc
giáo vụ trong trường, chỉ là giúp anh mấy việc văn thư nho nhỏ, anh thật không hiểu Tạ tổ trưởng sao lại nói thế.
Tạ tổ trưởng cầm theo
một cái túi giấy màu trắng, thận trọng đặt lên bàn. « Tôi sợ tôi nói
miệng anh không tin, nên trước tiên mời anh xem những bức ảnh này đã. »
Lại là ảnh chụp, Phó Lập Đường chợt nhớ tới chuyện em gái mình khi
trước, không lẽ lần này lại là một quả bom nữa ? Vừa mở túi lấy ra tấm
ảnh thứ nhất, trong đầu anh đột ngột trống rỗng, không thể tin vào hình
ảnh mình nhìn thấy, chính là vợ anh cùng chồng chưa cưới cũ !
Tấm ảnh thứ nhất, Lô Chí Phàm đang quỳ xuống hướng về phía Dật Linh, cô
đang vuốt ve đầu anh ta, chung quanh là một quán cà phê.
Tấm ảnh thứ hai, hắn ta đã đứng lên, vẻ mặt cô rất dịu dàng, không biết đang nói gì.
Tấm ảnh thứ ba, hắn ta vươn tay ôm lấy cô ấy, còn cô vòng tay vuốt ve lưng hắn ta.
Phó Lập Đường quả thật không nhìn nổi nữa, chỉ ba tấm ảnh chụp, lại
hoàn toàn phá hủy hạnh phúc cùng niềm vui của anh. Anh nhớ rõ bộ váy
ngắn màu hồng này, cũng nhớ rõ họ nói gì tối hôm đó. Vợ anh chỉ kể đi ăn trưa với bạn gái, đi siêu thị mua sắm, cùng về nhà mẹ đẻ ăn cơm, nhưng
lại hoàn toàn không nhắc tới chuyện này. Cô ấy vì sao lại cố tình giấu
diếm anh ? Không lẽ vì quả thật có thứ không dám cho ai biết ?
« Ảnh là tôi dùng điện thoại chụp lại. Hôm đó tôi xin phép nghỉ đi dự đám tang, khi về ghé qua siêu thị mua vài ba thứ. Đúng lúc hai vợ chồng tôi đi ngang qua quán cà phê thấy rất đông người xúm quanh nhìn nên mới chú ý tới. » Tạ tổ trưởng quả thật cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh như
thế, may mắn điện thoại của vợ ông ta là kiểu dáng mới nhất, chụp ảnh
không gây tiếng động, hình ảnh lại rõ nét vô cùng.
Phó Lập Đường không nói nên lời, cú chấn động này quá lớn khiến anh
hoàn toàn á khẩu. Tòa thành lòng tin vào vợ mình trong anh dần dần rơi
rụng từng viên gạch, ảnh chụp rõ ràng như thế, còn mạnh mẽ hơn bất cứ vũ khí hủy diệt nào.
« Hiệu trưởng, tôi có nghe nói về quá trình
kết hôn của hai người, đương nhiên đây không phải chuyện tôi nên xen
vào, nhưng anh có bao giờ nghĩ tới vì sao cô ấy lại vội vã muốn kết hôn
với anh như thế không ? Có phải cô ta muốn trả thù vì Phó tiểu thư cướp
đoạt chồng chưa cưới của mình không ? » Tạ tổ trưởng lo nghĩ vài ngày
mới quyết định nói ra. Ông ta rất kính trọng vị hiệu trưởng này, nên
không muốn nhìn anh bị vợ cắm sừng.
Phó Lập Đường hít một hơi
sâu. « Tôi nghĩ hẳn là không… » Quả thật vợ anh ban đầu đòi anh ‘bồi
thường’, nhưng giữa họ khi đó đã có cảm giác với nhau, kết hôn xong cũng vô cùng hòa hợp, gần đây lại gắn bó tựa keo sơn, tuyệt đối không có khả năng ăn vụng bên ngoài. Nhưng… những tấm ảnh này giải thích ra sao đây ?
« Có khi nào cô ta có bầu trước khi cưới nên mới tìm anh làm cha đứa bé ? Đàn bà muốn giấu diếm này nọ, cái gì cũng có thể làm. » Tạ tổ trưởng
thậm chí còn tìm vợ mình thảo luận, dù sao suy nghĩ của phụ nữ và nam
giới rất khác nhau, mà phụ nữ thông minh hơn đàn ông rất nhiều.
« Đủ rồi, xin đừng nói nữa. » Ý tưởng này quá đỗi âm trầm mưu toan, anh không muốn tin vợ mình lại tâm cơ mưu toan tới thế.
« Anh quen cô ta đủ lâu sao ? Hiểu biết về cô ta đủ nhiều chứ ? »
Phó Lập Đường không thể trả lời hai câu hỏi này, chỉ có thể nói. « Tôi
sẽ tự giải quyết việc này, mong anh đưa hết ảnh và phim cho tôi, chuyện
này xin hãy giữ bí mật đừng để người khác biết »
« Tôi hiểu, tôi sẽ giữ bí mật, chỉ hi vọng chuyện này không xảy ra với anh. » Trong túi giấy ngoài ảnh chụp còn có một cái thẻ nhớ. Tạ tổ trưởng khẽ gật đầu
chào rồi quay người rời đi. Ông tin hiệu trưởng sẽ có quyết định đúng.
(AAAAAAAAAAAAAAAA, ta mún đạp lão già đáng ghét này !)
Trong
phòng hiệu trưởng, Phó Lập Đường như lâm vào một trận gió lốc quay
cuồng, trong lòng khó mà bình tĩnh nổi nữa. Trong ảnh, tại sao vợ anh
lại dịu dàng với gã đàn ông kia tới thế ? Không lẽ sự dịu dàng của cô
không chỉ dành cho anh mà cũng dành cho chồng chưa cưới cũ sao ? Lòng
ghen tị cứ thế đâm chồi nảy lộc không gì ngăn cản nổi, nếu lúc đó anh có mặt ở đấy, đảm bảo anh sẽ đấm thẳng vào mặt gã đàn ông kia, không cho
phép hắn ta chạm vào vợ của anh, người đàn bà của anh !
Còn về
phần vợ mình, anh sẽ phản ứng ra sao đây ? Từ ngày đầu tiên quen cô, tới nay mới hơn bốn tháng, anh quả thật hiểu biết rất ít về vợ mình, rốt
cuộc cô suy nghĩ điều gì ? Cô muốn điều gì ? Anh càng lúc càng mơ hồ…
Sáu giờ tối hôm đó, Phó Lập Đường mở cửa bước vào nhà. Chú Thái đang
lau cửa sổ lập tức khựng lại đầy vui vẻ. « Tiên sinh, hôm nay ông về sớm thế ? »
« Vâng. »
« Hai người từ từ ăn cơm, chúng tôi
về trước. » Thím Thái tháo tạp dề ra, khẽ huých vai chồng. Hai người
liền về trước, trả lại không gian cho cặp vợ chồng son này. Từ sau khi
kết hôn tiên sinh ngày càng về nhà sớm hơn. Hiển nhiên sức hấp dẫn của
phu nhân thật đủ lớn, căn nhà này hẳn sẽ sớm truyền ra tin vui thôi !
« Vâng, mai gặp lại. »
« Lập Đường, anh đói chưa ? Em lấy cơm cho anh nhé. » Liên Dật Linh cầm bát xới cơm mời chồng, hôm nay là cơm gạo lức, vì sức khỏe mọi người,
gia đình họ thường đổi các loại ngũ cốc hoặc ăn cơm gạo lức. Các món
ngon trên bàn trừ chú thím Thái làm phần lớn, cô cũng tự tay vào bếp làm hai món ăn. Hôm nay tâm trạng cô rất vui vẻ, thật muốn dùng thức ăn
chia sẻ niềm vui với chồng.
Phó Lập Đường ngồi đối diện với vợ, nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, quả thật tìm không ra
chút dấu hiệu ngoại tình nào. Cô đang thật lòng thể hiện ra, hay là đang diễn kịch quá hoàn hảo ? Đàn bà quả thật khó lòng hiểu hết, cũng như cô em gái anh vốn tưởng là một cô gái hoàn toàn thiện lương đơn thuần, nào ai biết con bé là một cao thủ tình trường chứ. Liệu có phải anh cũng đã nhầm về vợ mình hay không ?
« Quế Dung có hoạt động ngoại khóa
chắc phải tối muộn mới về. Anh biết không, con bé ấy vậy mà lại tham gia đoàn Hướng đạo sinh, thật là đáng yêu mà. » Thật không ngờ cô tiểu thư
nhõng nhẽo kia lại có thể tham gia đoàn hướng đạo và học cấp cứu này nọ, người quả nhiên cũng có lúc biến đổi.
« Ừhm. » Nhìn gương mặt tươi tắn trong trẻo của cô, anh không nhịn được bèn hỏi. « Hôm nay em đi đâu ? »
« Em với mẹ ra ngoài có việc, em có tin này muốn nói với anh. » Hôm nay thứ ba cô không phải đi làm, liền nhờ mẹ đi cùng tới khoa phụ sản kiểm
tra, quả nhiên chứng nhận cô đang mang thai ! Do đó trong lòng cô vô
cùng vui sướng, nét cười chưa từng buông lơi trên mặt.
« Tin gì cơ ? » Cô ấy muốn thú nhận việc kia sao ?
« Anh nghe xong đừng quá ngạc nhiên, ngay cả em cũng choáng váng mà.
Hôm nay em đi khám ở khoa phụ sản, bác sĩ nói… em mang thai rồi ! » Cô
không nhịn nổi nữa, nhanh chóng tiết lộ tin vui kia. Vừa rồi bắt cô gạt
chú thím Thái, cô đã đủ khó chịu lắm rồi, nhưng cô muốn chia sẻ với
chồng đầu tiên, cô tin anh sẽ hạnh phúc cao hứng như cô, thậm chí nhảy
lên gào thét cũng không có gì là lạ, dù gì cũng là kết tinh tình yêu của họ nha !
Nhưng mà những gì cô tưởng tượng lại không hề xảy ra,
chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn nghiêm trọng như cũ. Sao thế, anh không có vấn
đề đột ngột về thính giác chứ ?
Im lặng vài phút sau, Phó Lập Đường mới mở miệng thốt. « Có phải con của tôi không ? »
Cô thật sự nghi ngại, hình như chính mình mới có vấn đề về thính giác.
Rõ ràng anh đang nói tiếng Trung mà tại sao cô lại có cảm giác như tiếng hành tinh khác thế này ? « Ý anh là gì ? » Làm ơn đi, kiểu nói đùa này
thật sự rất đáng sợ nha, không buồn cười chút nào hết !
« Tôi đã biết, em với Lô Chí Phàm gặp nhau, không phải hai người vẫn giữ liên
lạc chứ ? » Nếu chỉ là vô tình gặp nhau, tại sao lại có màn quỳ xuống,
tại sao lại ôm nhau, tại sao lại vuốt tóc ôm lưng ? Toàn bộ sự việc
khiến anh vô cùng nản lòng, và cũng nảy lòng nghi ngờ rốt cuộc vợ mình
là người đàn bà như thế nào.
« Sao anh biết được chuyện này ?
Anh tìm người điều tra em ư ? Em chỉ gặp lại anh ta có một lần, nhưng em không hề phản bội anh. » Nghe thấy tên chồng chưa cưới cũ, cô ngạc
nhiên trợn tròn mắt. Mặc kệ thế nào, đó cũng là chuyện của quá khứ, có
liên quan gì tới hiện tại và tương lai của hai người chứ ?
« Vậy còn những tấm ảnh này em giải thích thế nào ? » Anh lấy cái túi ảnh
trong cặp táp ra, bên trong có phim cùng ba tấm ảnh chụp. Ban đầu anh
ghen tị tới mức chỉ muốn đốt sạch chúng, nhưng chứng cớ phải lưu lại
đặng còn đối chất cho tốt.
Nhìn đến ‘bằng chứng rõ ràng’ này, cả người cô lạnh toát run rẩy. « Anh thật sự tìm người điều tra em ? Anh
không tin tưởng em tới vậy sao ? »
Khi trước cô tìm thám tử điều tra Lô Chí Phàm, là vì anh ta ngày càng lãnh đạm với cô, thường thường
biến mất không tìm thấy khiến cô không thể không nghi ngờ. Nhưng giờ
tình huống hoàn toàn khác mà, cô tự nhận mình đã làm đủ phận của người
vợ tốt, hơn nữa hai vợ chồng đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt,
thật cô không nghĩ ra lý do nào khiến anh làm thế.
« Điều đó
không quan trọng, tôi muốn em trả lời về mấy tấm ảnh ! » Phó Lập Đường
không tiện nói ra chuyện Tạ tổ trưởng, ông ta cũng là có ý tốt. Nếu
chuyện này lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ càng phiền phức lớn.
Trời ơi… nỗi lo lắng sâu thẳm nhất trong lòng cô rốt cục thành sự thật. Cuối cùng cũng có một ngày anh dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn cô.
Anh không quát to, không mắng mỏ, nhưng đấy mới là sự trừng phạt tàn
khốc nhất, bởi vì anh ấy thế nhưng không tin vào cô ! Từ bao nhiêu ngày
nay cô dùng tấm chân tình đối xử với anh, cái giá là anh hoàn toàn không để vào mắt, mà chỉ bằng mấy tấm ảnh chụp lập tức nhận định cô là kẻ có
tội.
« Ảnh chụp là thật, em quả thật có đụng phải anh ta trên
đường. Anh ta muốn quay lại từ đầu, nhưng em không đồng ý. Em chỉ an ủi
anh ta mong anh ta tiếp tục sống cho tốt. » Cô thật sự hi vọng tất cả
vẫn còn có thể vãn hồi, chồng cô hẳn sẽ tin lời cô chứ không phải mấy
bức ảnh này.
« Thật sao ? Tôi giờ quả thật không biết nên tin gì nữa rồi… » Anh lắc đầu, khẽ bóp bóp trán, hy vọng đầu mình thôi không
rối loạn lên nữa. « Hồi trước em vội vã lấy tôi, rốt cuộc vì lý do gì ? »
Cô giật mình hiểu ra, cả người lảo đảo như bị ai đó hung hăng tát cho
một cái, cảm giác nhục nhã và đau đớn tràn ngập đầu óc. « Không lẽ…
không lẽ anh nghĩ rằng em có thai trước khi cưới nên muốn tìm anh để đổ
vỏ thay ? Hóa ra… hóa ra trong lòng anh em chỉ là người như thế sao ? »
Mang thai đáng ra phải là niềm vui sướng, giờ bỗng trở nên đau buồn.
Cha của đứa bé không chắc mình có phải là cha hay không. Đứa bé còn chưa chào đời đã chịu sự khuất nhục như thế, bảo làm mẹ như cô làm sao có
thể không đau đớn bi thương ? (Trời ơi thằng cha này điên rồi hả ? Cưới
bốn tháng rồi, cô í mà có bầu trước khi cưới không lẽ còn giấu được tới
mức này ? Mún đạp quá đi ! >’’
Phó Lập Đường không phủ
nhận cũng không thừa nhận. « Trước kia chúng ta kết hôn quả thật rất vội vàng, đáng ra phải tìm hiểu kỹ hơn rồi hẵng làm quyết định. »
Được lắm, tuyệt lắm ! Tất cả nguyên nhân có thể đều đựơc xâu chuỗi với
nhau, Liên Dật Linh thật sự bội phục chuyện của mình thật quá đầy đủ
tình tiết ly kỳ : do lúc đó cô đã mang thai, nên vội vã tìm một người
đàn ông kết hôn, lại đúng lúc anh ta muốn bồi thường cô, nên đương nhiên trở thành kẻ đổ vỏ thay người ăn ốc. Kết hôn xong cô lại vẫn dây dưa
với Lô Chí Phàm, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cuối cùng bị thám tử
điều tra phát hiện ra. Hiệu trưởng đại nhân quả thật đáng thương, quả
thật bi lụy a !
Trái tim như bị xé nát, đáng ra cô phải khóc,
nhưng chỉ có thể cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm. « Đúng thế ! Giống
như tôi với Lô Chí Phàm yêu nhau ba năm mới phát hiện mình bị bỏ rơi
vậy. Thật ra quen nhau bao lâu cũng thế cả, không thể tin tưởng vào bất
cứ ai, chỉ có ảnh chụp là chân thật nhất. Lần trước tôi cũng mang ảnh
chụp tới tìm anh bắt đền, giờ lại có người đem ảnh chụp tới đưa anh tố
cáo. Giờ là thời đại mọi người ai cũng có thể đòi hỏi chân lý, nhưng tôi nói thật, ảnh chụp là thật hay giả, chỉ phụ thuộc và việc anh nghĩ thế
nào mà thôi. »
« Tôi muốn ra ngoài thư giãn một chút. » Giờ anh
không thể suy nghĩ, cũng không thể bình tĩnh được. Tình huống này không
khác gì hình phạt tra tấn anh. Có lẽ anh nên ra ngoài một chút để suy
nghĩ cho thấu đáo.
« Khoan đã ! » Cô gọi giật anh lại, cảm xúc
hoàn toàn lên tới đỉnh điểm. « Căn nhà này của anh, hiện giờ chỉ có tôi
với anh trong nhà, nếu anh cảm thấy khó thở, nhất định là lỗi của tôi.
Nên anh không cần đi đâu hết, người cần đi là tôi ! »
Không chờ anh trả lời, cô vào phòng lấy áo khoác và túi xách, lập tức
quay ra cửa chính. Cô vốn hi vọng chồng sẽ ngăn cản không để cô đi,
nhưng không hề ! Anh vẫn đứng sững đó như tượng gỗ. Có đôi khi sự trầm
mặc im lặng cũng rất có thể khiến người ta bị thương, bởi vì nó thể
hiện, anh không cần cô nữa.
Cô mở cửa, rồi bỗng quay lại lấy ra
một chiếc chìa khóa đưa cho anh. « Đây là chìa khóa tủ, tôi đã sắp xếp
thu dọn cẩn thận, anh có thể kiểm tra cho kỹ xem có thiếu sót cái gì
không ? Nếu thiếu cái gì, tôi làm trâu làm ngựa cũng nhất định sẽ bồi
thường đủ cho anh. »
Nói xong, cô không nhìn lại lần nào, cứ thế quay đầu rời đi. Phó Lập Đường rất muốn mở miệng gọi tên cô, nhưng cổ
họng lại nghẹn cứng không thốt nên lời. Là anh hiểu nhầm vợ ư ? Nhưng
các tấm ảnh là thế nào ? Hôm nay cô báo tin có thai, là trùng hợp hay là đã có mưu đồ sẵn ? Cô từng yêu Lô Chí Phàm ba năm, lại từng đính hôn,
thật có thể nói buông là buông sao ? Tại sao lại chọn một người hoàn
toàn xa lạ là anh ? Tại sao lại kiên trì đòi kết hôn ngay lập tức ? Lòng dạ đàn bà quả như kim đáy biển, khó mà mò thấy được.
Căn nhà trống rỗng, anh ăn vài miếng thức ăn trên bàn, cơm canh vẫn nóng sốt, mà sao trái tim anh lại lạnh tới cực độ rồi.
Vài lời:
+ Đấy, mọi người tha hồ đâm chém đạp cấu véo rủa xả anh Đường đi nhá! LV vô can, hia hia hia…
+ Cả nhà cuối tuần vui vẻ ^^
+ Xì poi chap sau, đề nghị tiếp tục chuẩn bị tinh thần chửi Mr
Đường!“Giờ tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng. Anh đã không thể tin tưởng tôi
hoàn toàn, vậy chúng ta ly hôn cho rồi!”
“Dật Linh, chúng ta sắp có con, hai chữ ly hôn không thể tùy tiện nói ra thế được!”
“Anh đâu có chắc đứa bé này của anh!”
“Là anh sai rồi, anh nói quá lời!”
“Chả trách… Cưới nhau lâu như thế anh mới chịu ngủ với tôi, là vì sợ
tôi mang thai của người khác cố ý bắt anh đổ vỏ phải không? Thật vất vả
cho anh quá!”
“Không, không phải mà!”