Hôm sau, Liên Dật Linh lại một lần nữa bước vào học viện Thanh Truyền. Có điều lần này tâm trạng của cô hoàn toàn khác, ngay cả vẻ ngoài cũng thật sự không giống hôm qua chút nào. Hôm nay, cô mặc một bộ váy âu phục màu hồng điểm vài bông hoa nhỏ, đi đôi giày xăng đan màu vàng nhạt, đeo một bộ trang sức vô cùng trang nhã màu hồng nhạt, toàn bộ từ trên xuống dưới toát ra một sức sống mùa xuân vô cùng mạnh mẽ.

Trải qua một đêm thức trắng suy nghĩ, làn sương mù bao phủ trước mắt cô giờ đã tan biến hoàn toàn, nguy cơ hóa thành thời cơ. Cô phải nhanh chóng tóm lấy cơ hội này, nếu không nhất định cô sẽ hối hận.

Thư ký Liêu Đức Chính có chút sững sờ không nhận ra cô. Nữ thần áo đen hôm qua sao lại biến thành nữ thần mùa xuân thế này ? Có điều dĩ nhiên anh ta vẫn ngoan ngoãn gọi điện vào thông báo. « Hiệu trưởng, vị tiểu thư hôm qua lại muốn tìm anh. »

« Mời cô ấy vào. » Hai ngày hôm nay anh đã trải qua vô vàn sự kiện đáng sợ liên tục, khiến Phó Lập Đường tin tưởng khó mà có điều gì khiến anh bất ngờ hơn nữa, cơ mà anh vẫn không biết nên làm thế nào để bồi thường cho Liên tiểu thư. Đáng ra cô sắp trở thành một cô dâu hạnh phúc, sự việc tốt đẹp ấy lại bị em gái anh cư xử tùy tiện mà phá vỡ, những mất mát của cô ấy không phải chỉ tiền bạc là có thể bù đắp lại được.

Lần này, cửa phòng vừa mở, anh không khỏi há hốc ngạc nhiên. Liên tiểu thư vừa nhìn đã thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ thoải mái, khiến cho người đối diện cảm giác như một làn gió mùa xuân ấm áp phả vào mặt. Anh còn tưởng cô ấy sẽ mất ngủ, sẽ có vẻ mệt mỏi tiều tụy, quả nhiên không hổ là một cô gái trưởng thành, kiên cường mạnh mẽ hơn em gái anh rất nhiều. Dĩ nhiên không phải không có khả năng là thật ra trong lòng cô ấy đang khóc than đi nữa thì cô ấy cũng vẫn không thích biểu lộ sự yếu ớt ra ngoài để tranh thủ sự đồng tình của người khác. Anh càng nghĩ càng thấy khổ tâm thay cho cô, nếu anh là vị Lô tiên sinh kia, tuyệt đối anh sẽ không buông tay cho cô đi như thế.

« Chào cô, Liên tiểu thư. Mời cô ngồi. » Anh rót một chén trà cho cô.

« Cám ơn. » Liên Dật Linh ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi tò mò hỏi. « Trà do chính anh pha ư ? »

« Vâng, mỗi ngày tôi đến văn phòng, việc đầu tiên chính là pha một ấm trà nóng. » Anh không có thói quen uống cà phê, mà thích uống trà như cha mình. Bộ ấm chén pha trà này cũng do cha anh để lại, mỗi lần dùng nó anh lại nhớ tới lúc cha còn sống, thường xuyên vừa pha trà cho hai cha con, vừa dạy anh những kiến thức về cách pha trà và thưởng thức trà.

« Uống ngon lắm. » Ấm áp ẩn chứa hương vị ngọt ngào thuần túy, không đặc quá cũng không nhạt quá, vừa đúng vị, mà cô chờ đợi không phải chính là điểm thật thà vừa đúng này hay sao ?

« Cám ơn cô. Không biết hiện giờ cô quyết định sẽ làm thế nào ? Nếu có điều gì tôi có thể làm để bồi thường bù đắp cho cô, xin cô cứ nói. » Sự thể xảy ra cho tới giờ, trong lòng anh cảm xúc mãnh liệt nhất ngoài sự thất vọng còn có cảm giác áy náy. Em gái anh khiến anh thất vọng, còn Liên tiểu thư khiến anh áy náy khôn nguôi. Mặc cho cô ấy đòi bồi thường là gì, anh sẽ hết sức cố gắng thực hiện.

Bingo, cô đang chờ chính là những lời này a ! Cô buông chén trà trong tay xuống, nhìn anh mỉm cười. « Tôi đã quyết định, sẽ y theo kế hoạch cũ mà kết hôn ! »

« Hả ? » Anh không hiểu lắm, tối qua không phải cô đã nói không cần tiếp tục với Lô tiên sinh kia nữa mà ? Đã tới nước này, cô định tìm một chú rể ở đâu ra kia chứ ? Còn nữa nha, tại làm sao mà cô cứ dùng ánh mắt như sói đói nhìn cừu non, như thợ săn nhìn con mồi mà chăm chú vào anh thế ? Không lẽ… ý cô là…

« Đúng thế, tôi muốn kết hôn với anh ! » Cô chỉ tay về phía anh, nở một nụ cười tươi tắn khiến cả gương mặt bừng sáng. « Anh đã bảo phải bồi thưởng tổn thất bù đắp mất mát cho tôi mà. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy ! » (Há há, chít anh rồi nhá, ai bảo phát biểu sớm quá làm chi… :D)

Cô không biết vì sao anh vẫn chưa bị cô gái nào khác cướp về nhà, nhưng cô tin vào trực giác của mình. Anh chính là đối tượng tốt nhất, có thể giúp cô kết hôn trước năm ba mươi tuổi, có thể đối diện với ba mẹ cùng bạn bè cô mà không vấn đề gì, có thể không cần hủy bỏ áo cưới và khách sạn, tất cả đều sẽ vẫn hoàn mỹ như cũ ! Tuy họ mới gặp nhau lần thứ ba, nhưng anh ta đã khiến cô có một loại cảm giác an toàn, còn có một sự hấp dẫn kỳ lạ nữa. Chuyện xảy ra tới giờ đã phủ định hoàn toàn mọi nguyên tắc từ trước tới nay của cô, chồng chưa cưới yêu nhau ba năm cũng không nhất định có thể tin cậy được. Cuộc sống luôn chứa đựng điều bất ngờ, nếu có thể phóng tay đánh cuộc một phen, không có gì tiếc nuối về sau là được.

« Nhưng mà… nhưng mà chúng ta mới quen nhau có vài ngày… » Lần đầu tiên trong đời bị con gái cầu hôn, trong lòng Phó Lập Đường hoảng hốt không khác gì một thiếu nữ trong trắng e lệ, tim đập mãnh liệt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hai má còn có chút cảm giác nóng bừng. Bình tĩnh mà nói, Liên tiểu thư quả thật là một cô gái rất tốt, từ ngoại hình, khí chất tới tính cách đều khiến người khác không ngớt ngợi khen. Nhưng anh chưa hề có chút nào chuẩn bị về mặt tinh thần, hơn nữa hai người quen nhau chưa lâu, làm sao anh có thể tùy tiện đồng ý cô chứ ?

Sớm đoán được anh sẽ có cách phản đối, không vấn đề gì, cô đã chuẩn bị đâu vào đó cả mới tới chứ, lập tức đưa ra kiểu mẫu của người xưa. « Trước kia không phải mãi tới hôm cưới, cô dâu chú rể mới có thể nhìn thấy nhau sao, nếu họ có thể sống với nhau tới trăm tuổi bạc đầu, không lẽ chúng ta lại thua họ ? »

« Nhưng… nhưng vấn đề có phải là thắng hay thua đâu ? » Anh rất phục sự dũng cảm của cô, nhưng vẫn khó mà theo được.

« Anh có biết, em gái anh có hội chứng ‘yêu anh trai’ không hả ? »

« Trước đây thì không, giờ tôi mới biết. » Nói cũng thật đáng buồn, nếu không phải Liên tiểu thư sáng suốt nhìn ra, chỉ sợ cả đời anh vẫn không hề hay biết ấy chứ.

« Anh mà không mau chóng kết hôn, cả đời cô ấy sẽ vẫn mải miết tìm bóng dáng anh trong đám đàn ông cho mà xem ! » Cô đã nhận ra, ông anh trai này vô cùng có tinh thần trách nhiệm, sẽ không ngồi yên mặc cho em gái đùa giỡn với cuộc đời như thế, sẽ rất thảm thiết nếu cô ấy không tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Lý do này mà đưa ra đảm bảo thuyết phục anh ta dễ ợt.

« Cô nói cũng đúng. » Phó Lập Đường không thể không gật đầu, tính cách em gái anh quá ngây thơ, vốn không hề biết tự bảo vệ, nói không chừng con bé vẫn sẽ tiếp tục chơi trò tìm đàn ông lớn tuổi làm tình nhân, nhỡ ra gặp phải kẻ xấu bụng dạ đen tối, nhỡ bị bán đi hay bị bắt làm việc cho người ta, cha mẹ anh trên trời có linh thiêng cũng sẽ không cách nào chấp nhận nổi.

Càng nghĩ, anh lại càng cuống quít và tự trách bản thân. Tất cả đều do anh không hiểu hết tâm lý của con gái, không biết làm cách nào chữa trị cái chứng quái quỷ này. Nếu có một người ‘chị dâu’ tốt, có lẽ sẽ tốt hơn cho Quế Dung chăng ? Dù sao phụ nữ mới là người hiểu tâm lý phụ nữ nhất, Liên tiểu thư nhìn qua cũng biết là một người thông minh, tinh tế, tuy có chút xúc động, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng quyết đoán. Có lẽ cái ý kiến điên khùng này cũng đáng suy xét kỹ xem sao.

« Anh cứ nhìn mà xem, trước mắt, người thích hợp nhất, có thể kết hôn với anh nhất ngoài tôi còn ai nữa đâu ? Tôi có sức khỏe tốt, đầu óc thông minh, gia đình trong sạch, cần thì biết làm việc nhà, đạo nghĩa quản lý tài chính trong gia đình tăng thu giảm chi cũng tốt, làm việc bảy năm tiết kiệm được ba trăm vạn tệ, trừ việc không biết làm nũng ra thì quả thật không có khuyết điểm nào, anh còn lo cái gì ? »

Liên Dật Linh vỗ ngực, dáng vẻ hoàn toàn tự tin ‘không phải tôi thì ai bằng’. Lần trước khi cô thi vào hãng hàng không làm tiếp viên hàng không cũng không tích cực tự đề cao mình tới thế. Hiện giờ mình đem toàn bộ bản thân, tự đề cử cho người chồng tương lai, việc hệ trọng cả đời dĩ nhiên phải dùng toàn bộ sức lực mà đi tranh thủ, nhưng nhỡ ra anh ta từ chối thì cô biết làm sao bây giờ ? Không được, cô không nên nghĩ đến khả năng bị từ chối, cô phải có lòng tin, nhất quyết cô sẽ làm được !

Bài tự giới thiệu tràng giang đại hải của cô khiến anh rất đỗi ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc mới đặt câu hỏi về một chi tiết trong đó. « Cô không biết làm nũng ? »

« Ơ… đúng thế, chồng chưa cưới cũ của tôi có nói, anh ta ghét nhất việc tôi không biết làm nũng… » Nói tới đây, toàn bộ sự hùng hồn của cô bay đi đâu hết cả. Không thể không thừa nhận, bản thân cô hơi thiếu chút quyến rũ của nữ giới, không biết cách lùi một bước để tiến ba bước, trái phải đúng sai luôn luôn rõ ràng, khiến đàn ông khó tránh khỏi cảm thấy bị áp lực. Nhưng vấn đề là từ nhỏ cô đã sớm có tác phong và kỷ luật của một người điều hành : hết làm lớp trưởng tới làm trưởng phòng, cá tính vô cùng lý trí đã sớm định hình, bảo làm sao cô có thể làm nũng được cơ chứ ?

Nhìn đến vẻ mặt bi thương của cô, Phó Lập Đường bỗng có chút đau lòng thay. Anh còn nghĩ người phụ nữ nào cũng đều nhõng nhẽo nũng nịu, đấy không phải đặc quyền của họ hay sao ? Còn có đám trẻ con học sinh trong trường cũng y hệt, cả gái lẫn trai đều thích làm nũng, anh đã sớm quen bị người khác nhõng nhẽo, vì dù sao anh cũng là hiệu trưởng, là người đứng đầu mấy ngôi trường liền a.

« Quế Dung rất thích làm nũng. » Anh không an ủi cô thế nào, chỉ có thể thốt ra một câu vô thưởng vô phạt.

Liên Dật Linh vừa nghe càng thêm uể oải, ngay cả cô bé kia cũng giỏi hơn cô điểm đó, cô còn có điểm nào có thể kiêu ngạo đây ? Nhưng ở thời điểm quan trọng này, cô vẫn không thể dập tắt uy phong của chính mình được. « Được rồi, lúc nào đó tôi sẽ tìm em ấy học vậy. Nhưng anh nói cho tôi cái đã, anh có định sẽ kết hôn sinh con đẻ cái không đấy ? »

« Có, nhưng mà… » Số đối tượng người khác từng giới thiệu cho anh có thể dùng từ ‘hàng đống’ để miêu tả, tiếc là em gái anh vẫn luôn không thích họ, chọn tới chọn lui rốt cuộc tới giờ anh vẫn chưa thể kết hôn. Nhưng nếu đối tượng là cô cựu tiếp viên hàng không này, dường như sẽ có cách để thu phục lòng của Quế Dung chăng ? Không biết vì sao, anh có lòng tin với Liên Dật Linh trong chuyện này, có thể là chính anh cũng đã bị thu phục rồi chăng ?

« Ít nhất, giờ tuổi tác anh không còn nhỏ nữa, nếu ai cũng như anh không nhanh chóng sinh vài đứa, về sau trường học của anh sẽ có ai đến học nữa chứ ? »

Cuộc tấn công trên mọi mặt trận như thế khiến anh không thể không bội phục, anh sợ nhất chính là không có học sinh tới trường. Quả thật nếu ai cũng không chịu sinh con cái, trường học của anh chỉ có nước đóng cửa. « Cô nói cũng đúng, có điều… »

« Anh muốn sinh mấy đứa, nói tôi nghe xem nào ? » Cô lôi một cuốn sổ từ trong túi ra, thêm một cây bút, sẵn sàng ghi chép như cảnh sát đang thẩm vấn vậy. (ack)

« Ơ… hai ba đứa gì đó… » Anh sợ nhất là mình có vẻ quá đỗi tham lam, phụ nữ bây giờ hình như không thích sinh con cho lắm.

« Tôi cũng có ý nghĩ như thế, ít nhất hai đứa, nhiều nhất ba đứa, sinh đủ thì đi triệt sản, dĩ nhiên người triệt sản là anh, không phải là tôi. »

« Không thành vấn đề, tôi đồng ý. » Đàn ông triệt sản dễ dàng nhanh chóng hơn nữ giới rất nhiều, không cần nằm viện, ngay trong ngày có thể hồi phục về nhà, sao lại có thể để cho phái nữ chịu khổ sở chứ ? (Tốt bụng quá đi, anh này rất lý tưởng nha !)

Thật tốt quá, hai người có vẻ rất thích hợp nha ! Cô tiếp tục hỏi. « Anh có thói quen gì đặc biệt trong cuộc sống không ? »

« Ack… mười một giờ đi ngủ, sáng sáu giờ rời khỏi gường, thời gian rảnh có thể chạy bộ, không có sở thích nào không tốt, chỉ có thích lưu giữ sách vở và băng đĩa nhạc thôi. »

Sách vở với băng đĩa nhạc ? Liên Dật Linh rất ít khi mua mấy thứ vô dụng này, nhưng ít ra còn tốt hơn nhiều so với hút thuốc cờ bạc rượu chè, cứ để anh ta tiêu tiền thoải mái cũng không sao. Đàn ông mà, luôn có một đứa trẻ ẩn bên trong. « Có loại đồ ăn nào không thích ăn không ? » (đúng là cảnh sát thẩm vấn a =)))

Cơ bản mà nói anh không kiêng cữ ăn uống gì cả, chỉ cần ăn no là được. « Tôi không thích đồ ăn quá dầu mỡ hay quá cay, còn thì không vấn đề gì. »

« Đã biết ! » Bước đầu quen biết đến đây là được rồi, dù sao về sau họ còn ối thời gian tìm hiểu tiếp. Cô cất cuốn sổ đi, đứng dậy thong thả nói. « Mai là thứ bảy, cuối tuần nghỉ, anh có rảnh không ? Chúng ta đi chụp ảnh cưới. » (Tác phong làm việc vô cùng nhanh nhẹn quyết đoán =))=)))

« Tôi cũng rành… mà khoan đã, cô vừa bảo gì cơ ? » Anh có nghe nhầm không ? Bọn họ đã phát triển tới mức đó khi nào vậy ?

« Đây là danh thiếp của cửa hàng áo cưới, anh không cần mang theo gì hết, chỉ cần vác người đến là được. Sáng mai bảy giờ tôi chờ anh ở bên ngoài cửa hàng nhé. » Cửa hàng áo cưới là do chính cô đi chọn, nhân viên chụp ảnh với hóa trang đều không biết mặt chú rể ra sao, nên thay đổi người giữa chừng cũng không cần ngại ngùng xấu hổ.

Theo thói quen anh nghiêm cẩn đứng lên dùng hai tay đỡ lấy tấm danh thiếp, nhưng đôi lông mày lại nhíu lại. « Như vậy có phải quá vội vã hay không ? »

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt có chút mê man của anh, dáng vẻ y như một vị triết gia ngộ đạo. « Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trước giờ cuộc sống của tôi luôn tuân theo kế hoạch cụ thể, sự thật cho thấy kết quả cũng không hay ho gì cả. Thế nên từ giờ trở đi, tôi muốn làm một người tự do thích gì làm nấy ! Mạo hiểm một chút cũng không sao, không ăn ớt làm sao biết ớt cay ? »

Anh có thể hiểu sự biến chuyển trong lòng cô. Có đôi khi người định không bằng trời định, cũng như anh luôn mong em gái mình là một cô gái ngoan hiền đơn giản, kết quả là nhiều năm lo lắng dạy dỗ hoàn toàn không có ý nghĩa, nói đúng hơn là hoàn toàn hỏng bét.

« Nhưng… tại sao lại là tôi ? » Anh vẫn chưa chấp nhận được việc mình có thể khiến một cô gái mê đắm tới mức nhảy tới cầu hôn.

« Bởi vì anh từng nói sẽ bồi thường cho tôi, bởi vì chúng ta rất hợp nhau, bởi vì điều kiện của anh tốt như thế tôi khó lòng tìm được ai khác tốt hơn. Mọi chi tiết về hôn lễ tôi đều đã tổ chức kế hoạch ổn thỏa, chỉ cần anh tới làm chú rể là được. » Có lẽ đã sắp tới ngưỡng cửa ba mươi tuổi, có lẽ là hormone nữ giới cần bạn đồng hành, có lẽ là nhân duyên trời đã định, tóm lại cô chỉ muốn kết hôn với anh ta mà thôi.

« Cám ơn cô đã khen ngợi. » Trước tiên anh trả lời vô cùng lễ phép, sau đó là nhắc tới một vấn đề khác cũng vô cùng quan trọng. « Nhưng chúng ta chưa thử tìm hiểu yêu đương đã nhào vào kết hôn, làm sao biết chúng ta liệu có… ờ… cảm giác đó đó với nhau hay không ? »

Lúc anh thốt ra câu hỏi này, hai má có chút ửng hồng lên. Một gã đàn ông ba mươi hai tuổi đầu đáng ra không nên thẹn thùng như thế, nhưng kinh nghiệm yêu đương duy nhất của anh là từ hơn mười năm trước đây rồi. Từ khi cha mẹ anh qua đời, cuộc sống của anh chỉ có trách nhiệm và áp lực nặng nề, sớm đã quên cái gì là phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn tình tứ, nên dĩ nhiên sẽ có chút sợ hãi khi nói tới chuyện này.

Cô hoàn toàn đồng ý với ý tưởng của anh. Hai người tuy hoàn toàn hợp nhau trên mọi phương diện, nếu nhỡ giữa họ không có ‘phản ứng’ với nhau thì sao, đêm tân hôn mà hai người đều lãnh cảm thì biết làm thế nào ?

« Vậy ta thử một chút xem sao là được. » Cô bước tới trước mặt anh, không nói thêm câu nào nhón chân hôn lên môi anh. Đây không phải cái hôn phớt nhẹ nhàng của thanh niên thiếu nữ mới lớn, mà là một cái hôn nồng nàn giữa đàn ông và đàn bà. Cô cũng chẳng muốn lúc nào cũng phải ngọt ngào chủ động muốn hôn đàn ông. Nếu anh ta trúng tuyển làm chồng cô, lần này phải làm cho anh ta nghiện, từ nay về sau muốn ngừng cũng khó ! (Ha ha ha, càng lúc càng phục chị í !)

Phó Lập Đường như bị ếm bùa, toàn thân cứng đờ không thể động cựa, mãi tới khi cô tiến sâu vào khoang miệng anh mới bắt đầu phản ứng. Đây là một cảm giác không thể kiểm soát được, như thể cô ấn đúng vào một cái nút nào đó trong lòng anh, khiến toàn bộ nghi ngại trong lòng đều bị ném tới ngoài vũ trụ. Hai tay anh bất giác ôm lấy bờ vai cô, khát khao mong mỏi cô tiếp tục, mà cô cũng thể theo nguyện vọng của anh, không ngừng triền miên hôn mạnh, mãi tới khi cả hai người đều hết dưỡng khí không nén nổi hổn hển thở dốc.

Khi anh phát hiện ra cô đang run rẩy, lập tức anh nén không được choàng tay ôm chặt lấy cô. Hẳn là ẩn dưới bề ngoài bình tĩnh thản nhiên của cô, chứa đựng một trái tim bất an lo lắng chăng ? Bị chồng chưa cưới phản bội chưa bao lâu, cô không biết đã phải gom góp bao nhiêu sự dũng cảm mới có thể đi hôn một người đàn ông vừa mới quen biết chưa bao lâu, thậm chí đưa ra một tràng thao thao thuyết phục người kia kết hôn với mình. Thật ra điều này quả thật không dễ dàng chút nào. (Đúng là chỉ anh mới hiểu nàng… *chống cằm mơ màng*)

« Anh… có cảm giác chứ ? » Đầu gối cô nhũn ra cả rồi, anh làm ơn đừng có bảo không có cảm giác. Cô không muốn đè ngay anh ra mà ngấu nghiến ngay trong văn phòng của anh đâu, cô chưa dũng cảm tới mức đó. (Thật sự là rất phục suy nghĩ của chị í mà =)))

« Có… » Anh không thể phủ nhận mình đã hoàn toàn bị rung động. Đây không phải nụ hôn đầu tiên của anh, nhưng là cái hôn nồng nàn nhất anh từng có. Trừ việc đó ra, trong lòng anh ấy vậy lại nổi lên một tình cảm gần như là thương cảm với cô, ngay cả anh cũng không hiểu vì sao.

Câu trả lời này khiến cô dĩ nhiên là hài lòng. Nếu thế hẳn sẽ không có vấn đề gì. « Vậy hẹn gặp anh ngày mai, không gặp không về ! »

Ánh mắt anh không rời đôi môi hồng hồng mềm mại, với nụ cười mê người của cô, khiến anh hoàn toàn quên việc định từ chối tiếp. Anh chỉ biết ngốc nghếch đứng tại chỗ nhìn cô rời đi. Mãi tới khi cánh cửa văn phòng khép lai, anh mới giật mình nhận ra một việc… Hình như anh vừa tự đem nửa cuộc đời còn lại của mình ‘gả bán’ ra ngoài…

Sáng hôm sau đúng bảy giờ, Phó Lập Đường đã tới cửa hàng áo cưới, loanh quanh ở cửa tiến lùi không xong, thật không hiểu tại sao mình lại tới nữa. Cứ nghĩ tới Liên tiểu thư sẽ chờ đợi anh cả buổi, anh lại không thể mặc kệ, tâm trạng này chỉ là vì áy náy hay còn có điều gì khác, hiện giờ anh cũng không rõ lắm nữa rồi.

Cho dù cô nói có lý, hai người vừa hợp nhau vừa lại có ‘cảm giác’ với nhau. Nhưng sự việc phát triển dường như quá nhanh, hoàn toàn nhảy cóc qua giai đoạn yêu đương tìm hiểu mà trực tiếp bước vào cuộc sống hôn nhân, liệu có thể thành công ư ?

Vừa thấy anh, Liên Dật Linh liền bước tới chào. « Chào anh, anh thật đúng giờ. »

« Chào cô, cô chờ lâu chưa ? » Nụ cười của cô quả như ngọn gió mùa xuân tươi mái, hay là anh đến chính vì điều này ?

« Không sao, tôi cũng vừa tới. » Thật ra đêm qua cô không ngủ được, sáu giờ sáng đã mò tới đây. Trái tim cô gái sắp kết hôn quả thật có ngàn điều phức tạp.

« Ack… trước giờ tôi chưa từng chụp ảnh cưới. » Thật là một câu vô nghĩa, anh đã kết hôn bao giờ đâu.

« Anh yên tâm, có người chụp ảnh và người tạo hình sẽ hướng dẫn chúng ta. Lễ phục cũng đã chọn xong xuôi, hi vọng anh sẽ thích. Chờ chúng ta thay đồ xong xuôi là có thể khởi hành đi chụp ngoại cảnh. »

Chụp ngoại cảnh ? Anh thật sự hoàn toàn không có khái niệm gì với việc chụp ảnh cưới, hóa ra lại có chuyện như thế. « Nhưng mà… quả thật chúng ta nên làm như vậy sao ? »

« Anh với tôi đều là người trưởng thành cả rồi. Hôm nay anh tới chứng tỏ anh đã có quyết định trong lòng rồi, không phải sao ? » Đừng nói anh ta tới để từ chối cô nhé. Anh ta không tàn nhẫn thế chứ ?

Nhìn ánh mắt chờ đợi của cô, anh muốn từ chối lại không cách nào mở miệng, muốn nói lại thôi. Cuối cùng anh lại thấy mình thốt ra một câu đến bản thân cũng ngạc nhiên. « Tôi… tôi đã nghĩ kỹ. Hôm qua cô nói quả thật cũng có lý. Tôi đồng ý thử xem sao, hi vọng cô sẽ không bị thất vọng. »

Vừa nói xong những lời đáng kinh ngạc này, bỗng dưng nỗi lo lắng trong lòng anh lập tức tan thành mây khói. Hóa ra trong lòng anh cũng vốn dĩ muốn làm như thế rồi, nhưng sự thể tới quá đột ngột khiến anh sợ hãi, lại rất cố chấp không chịu buông tha anh.

« Cám ơn anh, vô cùng cám ơn anh ! » Anh trả lời khiến suýt nữa cô phát khóc, vội vã cúi đầu nói lời biết ơn.

Anh vươn tay nâng vai cô dậy. « Cô không cần khách sáo thế. »

« Tôi… tôi rất vui… » Cô ngẩng đầu, cố chớp mắt át đi những giọt lệ xúc động. Hôm nay là một ngày vui vẻ kia mà, cô không thể khóc được.

Phát hiện khóe mắt cô long lanh nước, anh vừa ngạc nhiên vừa đau lòng, nhịn không được liền vươn tay ra khẽ vuốt nhẹ lên mặt cô. Cô có biết mình dịu dàng động lòng người tới mức nào không ? Cô bảo mình không biết làm nũng, nhưng lại bất tri bất giác khiến anh động lòng, có lẽ đây mới là nguyên nhân chính khiến anh đồng ý.

Anh chỉ vuốt ve khẽ khàng vài giây rồi lại buông tay. Hai người rõ ràng đã hôn nhau nồng nàn là thế, nhưng giờ vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cả hai đều có thể được coi là những người trưởng thành có lý trí vững vàng, lại có một quyết định mang tính cảm tính như thế, nói không chừng ẩn bên trong bọn họ đều có một sự nổi loạn ngầm cũng nên.

« Người tạo hình đang chờ, chúng ta đi thay quần áo đã ! »

« Được. »

Vào bên trong cửa hàng áo cưới, bọn họ mỗi người bị một nhân viên hướng dẫn lôi đi, trải qua một phen khéo tay trang điểm phục sức, nhanh chóng hóa thành dáng vẻ nên có của cô dâu chú rể, vừa trang trọng, vừa thuần khiết, vừa đầy vẻ vui mừng hạnh phúc. Khi bọn họ ra khỏi phòng thay đồ nhìn thấy nhau, chỉ một thoáng hai người cũng sững sờ.

« Anh mặc bộ vest màu trắng này trông… rất đẹp trai. »

« Cám ơn, em cũng vậy… rất xinh đẹp. »

Còn muốn khen ngợi nhiều hơn nhưng đều giữ lại trong lòng, thật ra bọn họ ai cũng ngạc nhiên mát mắt đến không ngờ, nhưng lại không tìm thấy từ nào tốt hơn. Ai bảo họ mới quen nhau mới có vài ngày chứ, còn chưa quen ngọt ngào với nhau.

« Đi thôi. » Thợ chụp ảnh cùng trợ lý đều đã lên xe, quay ra thúc giục đôi vợ chồng sắp cưới chỉ lo liếc mắt đưa tình này. Đều sắp kết hôn đến nơi, hẳn là đã nhìn thấy nhau trong bộ dàng này nhiều rồi mới phải ?

Xe chạy tới thánh địa chụp ảnh cưới : Dương Minh Sơn (1), bao gồm có ao Lãnh Thủy, đường mòn Thất Tinh Sơn, công viên Đại Truân Sơn, đều là những địa điểm có bối cảnh tuyệt vời. Dân chúng chung quanh sớm quen với việc có cô dâu chú rể tới chụp cảnh, mà ở đó cũng không chỉ có đám người bọn họ.

Chỉ một lúc sau, Phó Lập Đường có thể hoàn toàn hiểu rõ, chụp ảnh cưới là một hoạt động yêu cầu có ý chí sắt thép vô cùng. Mặc cho ánh mặt trời chói chang khó mà mở to mắt, mặc cho gió núi thổi bay các đạo cụ, ai cũng vẫn kiên trì để có được những tấm ảnh đẹp.

« Hai người đừng có thẹn thùng thế chứ. Chú rể mau ôm lấy cô dâu chặt một chút nào, thoải mái một chút ! »

Giai nhân trong lòng khiến Phó Lập Đường có chút luống cuống tay chân, nhưng dưới sự giục giã của thợ chụp ảnh, anh cũng không thể không dứt bỏ sự rụt rè của mình. Thế là dưới tán cây, trong gió mát, hai người cùng nhau bày ra đủ loại tư thế thân mật (mà không bị kiểm duyệt ). Vốn đây là những chuyện thuộc loại giữa hai người yêu nhau, không những hai người tận hưởng với nhau mà lại còn phải diễn cho người khác xem, chụp ảnh, giữa họ bỗng có một sợi dây tình cảm kỳ diệu, không có chút nào miễn cưỡng…

« Nếu em cảm thấy không thoải mái, nhất định phải cho tôi biết. » Anh ôm lấy vòng eo thon của cô, hết nhấc bổng cô lên lại ôm ngang cô vào lòng, quả thật rất sợ lỡ tay làm cô gãy vỡ. Cô quả thật là một người con gái thon thả, mảnh mai, lại rất thơm mát, rất mềm mại… rất quyến rũ…

« Tôi không sao. » Hai tay anh rất mạnh mẽ, ôm có lực, nâng có sức, cô hoàn toàn không sợ ngã chút nào, lại có một chút cảm giác nói không nên lời, rằng cô thật sự có lòng tin vào anh.

Dường như có một dòng điện chợt lóe chợt hiện giữa họ khiến ánh mắt họ đuổi theo nhau, lại dường như trốn tránh, không cần ngôn ngữ cũng có thể hiểu biết lẫn nhau. Cái gọi là ‘cảm tình’ quả nhiên thật là huyền ảo, nói tới là tới, mạnh mẽ tới mức khiến người ta khó mà bỏ qua.

Chụp xong cảnh nói, mọi người lại tranh thủ cảnh hoàng hôn mà chạy tới vịnh Bạch Sa (2), để chụp thêm vài cảnh đẹp bên bờ biển. Mắt thấy không khí giữa cặp đôi kia cũng vô cùng tốt đẹp, thợ chụp ảnh cũng vô cùng hài lòng. « Tôi chụp thấy rất có cảm giác của mối tình đầu. Cho hỏi tôi có thể phóng vài tấm trưng bày ở ngoài cửa hàng được không ? »

« Dĩ nhiên, đây là niềm hân hạnh của chúng tôi. » Phó Lập Đường trả lời thay vợ… Khoan đã… anh đã coi Liên tiểu thư thành vợ mình rồi sao ? Làm sao lại có thể trả lời tự nhiên như thế ? Thợ chụp ảnh với thợ hóa trang quả nhiên là nhà ảo thuật mà, tất cả hẳn là do bọn họ thôi miên anh ! (Hic, con cừu lọt vào bẫy sói chăng ? Mà ai là sói ai là cừu thía ? :D)

Nhìn Phó Lập Đường không biết đang nghĩ gì tới mức xuất thần, Liên Dật Linh liền ghé vào tai anh nói khẽ. « Chờ lát chụp xong, tối nay anh đi cùng tôi về nhà cha mẹ tôi ăn cơm nhé. »

« Hả ? » Cô ấy vừa nói gì cơ ? Anh lập tức giật mình tỉnh khỏi giấc mộng ban ngày, phát hiện thế giới hiện thực đang còn tồn tại.

« Con rể dĩ nhiên là phải ra mắt bố mẹ vợ rồi. Anh đừng lo, bố mẹ tôi đều là những người rất dễ chịu. » Cô vỗ vỗ vai anh, thoải mái an ủi.

Sau lưng Phó Lập Đường có một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống. Kết hôn quả là không phải đơn giản như thế. Nhỡ hai vị lão nhân gia nhà họ Liên không chịu gả con gái cho anh thì sao bây giờ ? Đàn ông đến khi kết hôn đều phải trải qua cửa này, nhưng anh chưa từng nghĩ là sẽ nhanh như vậy a ! Anh còn chưa có chuẩn bị tinh thần gì hết mà !!!

***

Chú thích :

(1) Dương Minh Sơn, hay tên đầy đủ là Công viên quốc gia hoặc Rừng quốc gia Dương Minh Sơn, thuộc huyện Song Bài, tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, bên trong có rất nhiều loài cây được bảo hộ cấp I và II của Trung Quốc. Cảnh vật vô cùng đẹp đẽ, trên núi có mười vạn mẫu đất (1 mẫu = 3600m۶ trồng hoa đỗ quyên đỏ, được phong là Thiên hạ đệ nhất đỗ quyên hồng.

(2) Vịnh Bạch Sa : tên một vịnh có bãi biển rất đẹp hình như ở gần Hồng Kông, nhưng có nhiều vị trí khác nhau đều được gọi là vịnh Bạch Sa thì phải, LV không rõ lắm.

Vài lời

+ Nhờ có sự dắt mũi dịu dàng của Linh tỷ tỷ mà Đường ca đã ngoan ngoãn chui đầu vào rọ =))=))

+ Phần sau: gặp cha mẹ vợ và đám cưới, hí hí…

+ Xì poi nà:Bất giác anh ngẩn người choáng váng nhìn cô, nụ cười của cô quả thật vô cùng đẹp, vô cùng sáng lạng, khiến tim anh cũng rộn rã nảy lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

“Xin lỗi, cho tôi thử lại lần nữa được không?”

“Hả?”

Cô còn đang sững sờ, anh đã hôn lên đôi môi màu hoa đào của cô, hai tay quấn chặt quanh vòng eo thon. Lần này không có thợ chụp ảnh ra lệnh, không có người tạo hình hướng dẫn, là anh tự lòng muốn thế. Nghe nói con gái muốn dẫn đối tượng kết hôn về nhà, lại không phải vị chồng chưa cưới ban đầu, vợ chồng nhà họ Liên thiếu chút nữa thì lên cơn đau tim cấp tính, mà kể cả họ không bao giờ bị bệnh tim cũng sẽ sớm lên cơn đau tim cho mà xem !

Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm sinh được ba cô con gái, cô cả và cô hai đều đã sớm lấy chồng sinh con, chỉ còn có cô út Liên Dật Linh vẫn còn độc thân. Từ nhỏ cô đã rất có cá tính riêng, tự lập tự chủ trên mọi phương diện, khiến hai người làm cha mẹ cũng vô cùng an lòng. Nào ngờ lại có sự việc đột biến thế này, khiến cả hai vô cùng choáng váng.

Bảy giờ tối hôm đó, Liên Dật Linh mở cánh cổng lớn nhà mình, hô một câu chào người nhà. « Cha, mẹ, chúng con đã về ! »

« Ừm. » Liên Chấn Chương và Tiêu Nhã Tâm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, cố ý hắng giọng một tiếng, làm ra vẻ vô cùng nghiêm trang nhưng lại không có việc gì quan trọng, có điều hai mắt đều mở to hết cỡ để nhìn xem rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể khiến con gái mình quyết định đột ngột như thế.

Vừa vào cửa, Phó Lập Đường lập tức cúi gập thân mình đủ một góc vuông, thiếu điều muốn quỳ xuống dập đầu ra mắt. « Bác trai, bác gái, cháu chào hai bác. Thật có lỗi, hôm nay vội vã bất ngờ tới chơi nên cháu không chuẩn bị được quà ra mắt gì đặc biệt, mong hai bác thứ lỗi. » (Con rể ngoan dã man !)

Chụp ảnh từ sáng tới tối rất mất thời gian, để không tới muộn, anh chỉ có thể mua tạp vài túi hoa quả trên đường mang tới. Chỉ có vài quả lê vài quả táo đã đòi cưới con gái người ta về nhà, chả có thành ý chút nào, khiến anh còn thấy xấu hổ nữa là.

« À… chào cậu, không cần khách sáo thế. » Liên Chấn Chương không ngờ là anh chàng này lại lễ phép ngoan ngoãn thế, vừa có vẻ hào hoa phong nhã, vừa không mất sự trang trọng có lễ, so với Lô Chí Phàm còn có khí chất đàn ông hơn mấy phần. Xem ra mắt nhìn người của con gái mình cũng không tệ.

Trên bàn cơm, bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Vợ chồng nhà họ Liên dĩ nhiên là hỏi han cặn kẽ cậu con rể tương lai, nào là gia cảnh, công việc, bằng cấp, sở thích. Cuối cùng họ đưa ra kết luận là vô cùng toàn vẹn vô cùng hoàn mỹ, quả thật khó mà tưởng tượng nổi một người đàn ông hàng xịn chất lượng cao như thế còn chưa có gia đình. Không lẽ cậu ta có bệnh kín không tiện nói với ai ? Chưa kể thời gian quen biết cũng là một vấn đề nha, rốt cục hai đứa nó quen nhau bao lâu rồi ?

« Hai con quen nhau từ lúc nào ? Thật sự đã muốn đi đến hôn nhân sao ? » Tiêu Nhã Tâm hỏi thẳng vào trọng tâm.

« Thật ra chúng con quen nhau đã lâu. Từ lúc con vừa vào hãng hàng không Kình Vũ làm việc, anh ấy đã là khách hàng quen trên máy bay, sau đó chúng con trở thành bạn thân, gần đây mới quyết định tiến xa hơn. » Liên Dật Linh khẽ nắm lấy tay anh dưới gầm bàn, ý bảo anh nên phối hợp lời nói dối có ý tốt của cô.

Tay cô vô cùng bé bỏng, vô cùng mềm mại, khiến anh trong thoáng chốc quên phắt mình định nói gì, chỉ có thể gật đầu hùa theo. « Vâng vâng, chính là như vậy ạ. »

Cô cảm thấy anh lật tay lại nắm lấy tay mình, hại cô cũng tim đập chân run mất một trận. Đáng ghét, cô có còn là một cô gái nhỏ e lệ thẹn thùng nữa đâu, mới nắm tay thôi thì đã sao. Có điều không hiểu sao cô vẫn nóng bừng cả người, nhất định anh ta cũng cảm thấy được.

Hai vợ chồng nhà họ Liên thấy đôi vợ chồng son này thật sự có vẻ ăn ý hợp nhau, cũng không giống người lạ mới quen, mà tràn ngập vẻ yêu đương mặn nồng. Thôi thì mình nhắm một mắt mở một mắt cũng được, chỉ cần con gái vui vẻ là tốt rồi.

Ăn tối xong xuôi, Liên Dật Linh tiễn Phó Lập Đường ra cửa, sóng vai anh đi tới chỗ đỗ xe. Cả hai người đều thầm hiểu trong lòng, đêm nay coi như đã được thông qua một cửa.

« Hôm nay anh thể hiện rất tốt. Cám ơn anh. » Từ việc chụp ảnh cưới tới việc ra mắt người lớn trong nhà, anh ta đều thể hiện vô cùng xuất sắc chu toàn, vượt xa mong ước của cô.

« Tôi có thể hiểu, em không muốn làm cha mẹ thất vọng. Nhưng nếu lần này em đặt cược bị thua cả một đời, em không sợ hãi sao ? » Chỉ ở chung với gia đình cô có hai tiếng đồng hồ, anh đã nhận ra Liên Dật Linh ở nhà là một cô con gái khiến người lớn vô cùng yên tâm, việc hay việc dở đều tự mình gánh vác lấy không phiền tới ai. Cô gái này quả thật vô cùng kiên cường mạnh mẽ, có điều mọi người đều yên lòng về cô, nhưng lại có ai hiểu cho những nỗi khổ tâm trong lòng cô ấy chứ ?

« Tôi không sợ, cuộc đời chính là không thể tính toán trước được. Hơn nữa quan trọng nhất là hiện giờ tôi cảm thấy hết thảy đều vô cùng thoải mái. »

Anh lặng lẽ ngắm cô một lúc. « Em quả thật là một cô gái kỳ diệu. »

« Tôi cũng thấy thế nha ! » Trong quá khứ, ai cũng khen cô chân thành, khôn khéo, cẩn thận này nọ, cho tới giờ chưa có ai dùng hai chữ ‘kỳ diệu’ để nói về cô. Hai chữ này như thể ‘kỳ quái’, ‘quái đản’ gì đó, khiến cô nhịn không được cười phá lên.

Anh bất giác choáng váng nhìn, nụ cười của cô hóa ra sáng lạng chói chang như thế, khiến trái tim anh theo đó mà nhảy tưng lên, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt.

« Xin lỗi, cho tôi thử lại lần nữa được không ? »

« Gì cơ ? » Cô còn đang sững sờ, anh đã hôn lên đôi môi như cánh hoa đào của cô, hai tay cũng vòng qua xiết chặt tấm lưng thon thả. Lần này không có thợ chụp ảnh ra lệnh, mà là bản thân anh muốn làm như thế.

Cô từ từ nhắm mắt lại, mặc anh tùy ý chủ động. Nếu lần nào cũng bắt cô chủ động, rất nhanh chóng cô sẽ hết sạch dũng khí dự trữ cho mà xem. Lần này, hãy để anh bổ sung năng lượng cho cô, mà đừng có nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, cô cần cảm giác nồng nhiệt, cảm giác sâu đậm thật nhiều cơ.

Dưới ngọn đèn đường, hai bóng người ôm nhau hôn nồng nàn hơn mười phút, hành động này vô cùng không phải của trẻ con nít ranh, người qua đường đi qua đi lại bàng quan họ không để ý cũng không biết bao nhiêu. Mãi tới khi một chú chó nào đó sủa một tràng xa xăm, anh mới tỉnh lại mà miễn cưỡng buông cô ra.

« Cám ơn em. »

« Không có gì. »

Hai câu trò chuyện vô cùng khách sáo, nhưng lại ẩn chứa một luồng tình cảm dịu dàng vờn quanh, như thể họ vừa nếm được hương vị tình yêu, ngọt ngào ê môi, lại có một chút e lệ ngại ngùng.

Thấy áo anh có chút bị xô lệch, cô vươn tay sửa lại cho chỉnh tề. « Anh đi đường cẩn thận. » (Thích hình ảnh này…)

« Ừhm, chúc em ngủ ngon. » Anh bắt đầu có cảm giác, họ thật sự sẽ kết hôn, thật sự sẽ thành vợ thành chồng.

Nhìn xe của anh dần dần rời đi rồi quay về nhà, cô thật sự không biết mình làm thế nào về được tới nơi, bước chân như đang bay bay, trong lòng ấm áp khôn cùng. Chỉ trong vài ngày, thế giới của cô đã hoàn toàn đảo lộn, từ chức, chia tay chồng chưa cưới, quyết định cầu hôn và kết hôn với người khác, quả thực giống như trong mộng ảo vậy !

Thấy vẻ mặt con gái tươi cười mê mải, hai vợ chồng họ Liên dù có lo lắng trong lòng tới đâu cũng đành thỏa hiệp chấp nhận. Dù sao con gái lớn cũng khó mà giữ lại mãi, con cháu có phúc của con cháu a.

Hai tuần sau, hôn lễ được tổ chức ở một khách sạn rất nổi tiếng, với hai trăm bàn tiệc được chuẩn bị. Nguyên đám thày trò của Học viện Thanh Truyền đã chiếm hơn nửa số đó, ngài hiệu trưởng đáng kính của họ cuối cùng cũng thành hôn, viêc này so ra còn quan trọng hơn ngày kỷ niệm thành lập trường ấy chứ, làm sao mà vắng mặt được.

Đồng nghiệp cũ của Liên Dật Linh cũng tới tham gia. Mọi người nghe nói chú rể là người khác, dĩ nhiên là rất tò mò chạy tới ngắm xem vị chân nhân thần kỳ tới mức nào mà có thể chỉ trong một thời gian ngắn khiến Liên Dật Linh động lòng như thế, dùng đầu ngón chân cũng biết anh ta không phải người thường. Mà Lô Chí Phàm tuy không nhận được thiếp mời, cũng nhờ người đưa tiền mừng cưới tới coi như thể hiện một phần tấm lòng với người cũ.

Trước khi tiệc cưới bắt đầu, trong phòng cưới (cũng ở khách sạn), mọi người đang thay nhau chụp ảnh cùng cô dâu, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ai nhắc lại chuyện cô dâu đã từng đính hôn với người khác, chuyện hôm qua cứ cất nó vào ngày hôm qua, hôm nay là dành cho nam nhân vật chính của hôm nay nha.

Phù dâu Chu Vân An tìm cơ hội rảnh rỗi bèn không nén nổi thì thầm hỏi. « Dật Linh, cậu thật sự quyết định muốn làm thế sao ? »

« Chứ không lẽ giờ này còn hủy bỏ hôn lễ ? Mọi người đều tới cả rồi. » Liên Dật Linh ngắm bóng mình trong gương, vẻ mặt của cô vô cùng chắc chắn và hạnh phúc. Cô tin tưởng sự lựa chọn của mình là đúng, tuy rằng tốc độ tiến hành có vẻ hơi bị nhanh chóng quá, nhưng ai nói nhất định cứ phải y theo kế hoạch định sẵn chứ ? Nói không chừng hạnh phúc nằm ngay tại việc cô phá vỡ kế hoạch đó thôi.

« Phó tiên sinh thoạt nhìn cũng là người tốt, nhưng hai người mới quen nhau chưa tới một tháng nha. » Chu Vân An vẫn không tin nổi loại sự việc này lại có thể xảy ra với bạn thân của mình. Liên Dật Linh là một người luôn y theo thời khóa biểu thời gian biểu định sẵn mà sống, mỗi khoản tiền đều phân chia thu chi rành mạch. Không hiểu thần kinh cô ấy có bị kích thích quá thành có vấn đề tới mức xúc động quá mà kết hôn nhanh chóng hay không ?

« Trước kia tớ lúc nào cũng lên kế hoạch chu đáo tỉ mẩn, kết quả không phải là chuốc lấy thất bại hay sao ? Cuộc đời cũng là một ván cược, hôm nay tớ quyết định đặt cược một phen. » Bất kể là thắng hay thua, cô sẽ không hối hận quyết định hôm nay. Yêu đương cần có sự xúc tác, kết hôn lại càng cần có xúc tác. Cứ quen nhau yêu nhau chán chê cuối cùng chả có kết quả gì, chi bằng có kết quả trước rồi hẵng yêu nhau, nói cho cùng đây cũng là một cách sống mà !

« Tớ thật khâm phục sự dũng cảm của cậu nha ! » Chu Vân An cười khổ. « Nhất định cậu phải thành công đấy, cho tớ còn có cơ hội học theo. »

« Duyên phận là do chính mình theo đuổi, hôm nay nếu cậu có thấy ai vừa mắt thì cũng đừng do dự, cứ thế mà tấn công đi thôi ! »

Chu Vân An nghe thấy liền sửng sốt, lời này mà cũng do Liên Dật Linh thốt ra hay sao ? Mọi người đều sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng cô ấy không phải là thay đổi hơi quá nhiều chứ ?

Giờ lành đã tới, cô dâu chú rể xuất hiện trong tiếng nhạc rộn rã, mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Quả là một đôi thần tiên quyến lữ trời sinh, từ ngoại hình, khí chất tới dáng vẻ đều vô cùng xứng đôi, ai cũng không ngờ họ mới quen nhau hơn mười ngày, mà đều nghĩ thoạt nhìn như thể họ đã bên nhau hơn mười năm.

Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi. Liên Dật Linh từ trước đã thu xếp đầy đủ chu đáo mọi thứ, với những việc cần lên kế hoạch thế này đúng là thế mạnh của cô, Lô Chí Phàm không cưới cô quả thật là quá tiếc. Có điều cũng không sao, Phó Lập Đường cũng vô cùng may mắn, cô tin tưởng mình có thể bình yên mà ‘nâng khăn sửa áo’ cho anh, khiến anh có thể tự hào về mình. Điểm khuyết duy nhất còn lại chính là cô em chồng dường như tới giờ vẫn đang giận dỗi, sao giờ này vẫn chưa thấy bóng cô bé đâu nhỉ ?

Tới khi cô dâu chú rể tới từng bàn chúc rượu, Phó Quế Dung cả người mặc đồ đen bỗng nhiên xuất hiện, khiến toàn bộ người tới dự giật mình, không hiểu cô gái này có chuyện gì. Nhìn vẻ mặt nàng cô đơn não nề như vừa thất tình vậy…

« Anh hai, em chúc anh hạnh phúc. » Phó Quế Dung tiện tay cầm một chén rượu trên bàn cạnh đó lên, cũng không thèm quan tâm xem là chén của ai, đã bị uống dở hay chưa, tóm lại chỉ là tiện tay nhấc lên chúc rượu.

« Cuối cùng em cũng tới. » Phó Lập Đường với em gái đã chiến tranh lạnh được vài ngày. Con bé không chịu nói chuyện với anh, lại càng từ chối chấp nhận chuyện anh sẽ kết hôn.

Cảm thấy giữa hai anh em có chút kỳ lạ, Dật Linh liền mỉm cười nói xen vào. « Cô em chồng thân mến, cám ơn em đã tới uống rượu mừng của anh chị. Về sau chúng ta sẽ là người một nhà, hi vọng sẽ chung sống vui vẻ. »

Phó Quế Dung phớt lờ chị dâu, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào anh trai. « Anh sẽ không hối hận chứ ? »

Nhìn vẻ mặt cố chấp của em gái, Phó Lập Đường hiểu ra anh phải làm cái gì đó. Thế là anh quay sang cúi xuống nói khẽ vào tai cô dâu của mình. « Giờ tôi có thể hôn em không ? »

Chuyện đó cũng phải hỏi sao ? Liên Dật Linh lập tức choàng tay qua vai chồng mình, chủ động dâng lên môi thơm, muốn hôn thế nào thì cứ việc hôn, anh không cần khách sáo nha !

Trước mắt hàng bao nhiêu người, nụ hôn kéo dài tới hơn mười phút, khiến toàn bộ người xem đều choáng váng sôi sục. Không ngờ Phó hiệu trưởng lại nồng nhiệt nóng bỏng thế nha, ai bảo anh ta chỉ có hình tượng nghiêm túc khó gần chứ, phải nói là mãnh nam vừa chuẩn vừa xịn a !

Trong tiếng hoan hô vỗ tay ầm ầm, Phó Quế Dung len lén rời khỏi hội trường. Nàng còn nhớ trước đây từng nói sẽ làm cô dâu của anh hai, anh hai cũng đã đồng ý rồi, nhưng giờ, anh ấy đã quên hết sạch, vậy nàng còn cố giữ lại làm gì ? Buông tay thôi, buông hết cả thôi, nếu không nàng không có cách nào tiếp tục cả.

Phó Lập Đường không có thời gian nghĩ nhiều, anh còn bận đón nhận lời chúc mừng của mọi người. Do ảnh hưởng của nụ hôn nồng nhiệt hồi nãy, đám người lúc đầu còn e sợ ngại ngần vị hiệu trưởng cao quý này, giờ tất cả đều trở nên điên cuồng. Liên Dật Linh mỉm cười nhìn chồng mình trở thành tiêu điểm của đám cưới, cô thật vô cùng vui mừng khi thấy anh được hoan nghênh, nhưng tận đáy lòng cô vẫn đau đáu lo cho cô em chồng kia, không biết giờ này tâm trạng Quế Dung ra sao nhỉ ?

Bất kể là loại tình cảm lưu luyến nào, đã hết nghĩa là đã hết, cũng là cơ hội cho chuyện mới bắt đầu, hi vọng em chồng cô có thể hiểu được để nắm bắt cơ hội trong lúc này nha.

Đêm tân hôn, Phó Lập Đường hoàn toàn say xỉn không biết gì. Vốn tửu lượng anh cũng không tệ, nhưng đêm nay tất cả mọi người đều nhằm vào mình anh, anh cũng chẳng nhớ mình thật ra đã uống bao nhiêu chén, vì từ chén thứ hai mươi anh đã không đếm nổi nữa rồi. May mà đêm nay họ đã đặt phòng cưới ở ngay trong khách sạn, chỉ cần bắt thang máy đi thêm một đoạn là tới.

Dưới sự giúp đỡ của phù dâu phù rể, Dật Linh cuối cùng cũng dìu được chồng mình nằm vật xuống giường. « Cám ơn hai người, thật vất vả cho hai bạn quá ! »

« Đừng khách sáo, mau nghỉ ngơi đi. » Phù dâu và phù rể đều rất có lương tâm, không có ý định nháo động phòng như thường lệ. Trước mắt chú rể giờ đã bất tỉnh nhân sự, muốn nháo cũng hẳn là chả có cách nào nháo cả.

Ra khỏi phòng, phù rể Liêu Đức Chính nhìn đồng hồ. « Cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhà. »

Phù dâu Chu Vân An bỗng thấy tim đập mạnh mộ chút, lại nhớ tới lời cô dâu dặn trước đó. « Ơ… nếu anh không phiền thì nhờ anh vậy. »

Hai người bận rộn quay cuồng cả ngày, thật ra cũng chưa ăn gì nhiều, thế là trước tiên đi ăn bữa khuya cùng nhau, nhân tiện tâm sự tán gẫu, tìm hiểu lẫn nhau.

Trong phòng cưới, Dật Linh rút điện thoại ra gọi tới số di động của em chồng, không ngòai dự đoán là không ai nhấc máy, đường dây nhanh chóng chuyển sang hộp thư thoại tự động, vì thế cô đành để lại lời nhắn. « Quế Dung, là chị dâu của em đây. Dù em có đang ở đâu cũng phải tự lo cho bản thân cho tốt. Có việc gì thì lập tức gọi điện cho chị. Chị cũng như anh hai em, đều rất quan tâm đến em. »

Cô là một người vợ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình, trong điện thoại đã lưu lại đủ hết các số máy có liên quan tới chồng cô : trường học, thư ký, số ở nhà, số của em chồng, số của hai vị quản gia. Buông máy xuống, cô quay sang nhìn chồng mình đang say giấc nồng trên giường. Đêm nay hẳn là không có việc trăng gió mây mưa kích thích mãnh liệt gì rồi, nhưng cô vẫn vô cùng hài lòng. Rốt cục họ đã kết hôn, chuyện tình giữa họ giờ mới bắt đầu nha.

Cô cẩn thận cởi bỏ áo khoác, giày và thắt lưng của anh, để anh mặc áo sơ mi và quần dài đi ngủ vậy. Cô đoán hẳn vị hiệu trưởng đáng kính này sẽ không thích ngủ trần đâu.

« Ông xã thân yêu, ngủ ngon ! »

Tắm xong xuôi, cô nằm xuống cạnh chồng, yên tâm nhắm mắt lại. Cô biết, khi cô tỉnh dậy sáng mai, hai người sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.

Xì poi phần sau như thường lệ: “Từ nay về sau em phải gọi anh thế nào? Lập Đường? Anh yêu? Hay là ông xã?”

“Gọi bằng tên là được.” Anh ngừng lại một chút, rồi thử khẽ gọi cô. “Dật Linh.”

“Lập Đường.” Một cảm giác thật lạ, chỉ là gọi tên lẫn nhau, lại như thể hô một câu thần chú, biến anh thành của cô và cô thành của anh.