“Đầu của tôi đâu rồi? Sao lại không thấy, đầu của tôi đâu rồi?”“Không bàn đến những chuyện này, nhưng Trịnh Tú đâu rồi? Tình hình của cô ấy thế nào? Sao vẫn chưa quay lại?” Tuy cười trên nỗi đau của người khác cũng không phải là hành động đáng khen gì, nhưng nghĩ đến việc có người còn thảm hại hơn mình, trong lòng dù sao cũng được an ủi đôi chút.

Huống hồ, danh tiếng của đối phương cũng không tốt, cho nên Hạ Văn Thịnh càng không kiêng nể gì, thẳng thừng hỏi.

“Em cảm thấy, giữa chúng ta và Trịnh Tú hẳn là có hiểu lầm gì đó! ” Trải qua 1 tháng theo dõi qua màn hình, thiếu nữ kia đã để lại cho Hứa Vi ấn tượng khắc cốt ghi tâm.

Càng xem, cô càng cảm thấy đối phương không tệ như những lời nói trên mạng.

Giây tiếp theo, Hạ Văn Thịnh đã nhanh nhảu cướp lời, nói tiếp: “Nếu cô ấy quay lại, vậy thì nhóm của chúng tôi không phải hạng nhất từ dưới đếm lên rồi!”Hứa Vi ngay lập tức hiểu ra, ba người này đúng là không có ý kiến gì với Trịnh Tú, bởi vì họ vẫn còn chờ Trịnh Tú về chót.

Nhưng mà! Đã lên bờ lâu như vậy rồi, chẳng lẽ bọn họ không nhìn di động dù chỉ một chút hay sao?Hứa Vi và Trình Tiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt ngay lập tức trở nên vô cùng kỳ quái.

“Thịnh à, xin hãy nhìn xem hot search đi!”“Đứa nhỏ ngốc này, nếu có nhìn qua, cho dù chỉ nhìn một chút thôi thì cũng không đến mức…Haiz.

"“Vi Vi thật đáng ghét, yêu Vi Vi chết mất!”Sau 2 giây suy ngẫm, Trình Tiêu và Hứa Vi đều nhất trí giữ im lặng, không nói cho họ biết trước.

Sự thật do chính mình đích thân tìm ra mới thú vị, có đúng hay không?Phía bên kia.

Con thuyền chậm rãi rời xa hòn đảo, chứng minh những tháng ngày nhàn nhã kia cũng cách Trịnh Diêu càng lúc càng xa.

Cô chỉ vừa mới sống yên ổn được một tháng mà thôi! Một tháng!Ngẫm lại việc mình đã dành rất nhiều tâm huyết ra để xây một cái nhà to như vậy, Trịnh Diêu đau lòng không thôi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Gặp đả kích trầm trọng như vậy, khiến cho cô uể oải vô cùng.

Có lẽ là vì Trịnh Diêu nhìn chằm chằm mặt biển không nói lời nào, sự buồn bã ủ rũ đã ảnh hưởng đến mấy người trong tổ tiết mục, một người trong đó hơi do dự một chút, hít sâu một hơi rồi nói: “Này! Cô có muốn ăn không! ! ” Ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng?Lúc này, Trịnh Diêu mới bừng tỉnh.

Nếu kết cục đã không có cách nào thay đổi được, vậy thì có một số thứ lặt vặt cũng không cần giữ lại làm gì nữa.

“Tôi còn một ít cầu gai tươi, nếu bây giờ không ăn thì sẽ hư hết, còn có bào ngư khô, hải sâm khô, khô mực, sò điệp! ! Nếu mọi người thích thì lấy ra phân chia đi.

”Vì chuẩn bị cho mùa đông, nên suốt nửa tháng đầu, Trịnh Diêu dành rất nhiều công sức để chuẩn bị lương thực dự trữ, các loại đồ biển đựng đầy mấy thúng.

Nhưng mà bây giờ, giấc mơ tan thành mây khói, những thứ này cũng không thể sử dụng được.

.