Trình Tiêu khϊếp sợ mà phát hiện ra rằng, đừng nói là bắt hải sản, ngay cả những lỗ cát do ốc biển để lại cậu cũng không nhìn thấy.

Rõ ràng trên màn hình chiếu rành rành như vậy……Hứa Vi nhìn Trình Tiêu rồi lại nhìn chiếc thùng rỗng trong tay cậu, hỏi: “Cậu tới đây để… rót thêm nước à?”Khuôn mặt của Trình Tiêu ngay lập tức tối sầm xuống.

Khán giả xem livestream đồng loạt cười “Ha ha ha” không ngớt.

Lăn lộn suốt hơn một tiếng, cuối cùng, hai người mới nhặt được vài con hàu sống và một ít nghêu sò trên bãi biển.

So sánh với Trịnh Diêu mà nói thì thật sự ít ỏi đến đáng thương.

Đúng là không có so sánh thì không có đau thương.

Trình Tiêu càng nghĩ càng thấy bực mình, cuối cùng không nhịn được mà lại lấy điện thoại mở livestream xem Trịnh Diêu.

Lại phát hiện người cách vách đang… Chặt cây???“Cô ta lấy đâu ra rìu…” Trình Tiêu nhíu mày, nhưng nhìn kỹ lại mới thấy đó không phải rìu mà chỉ là cục đá được cột vào một cái gậy gỗ nhỏ.

Không thể không nói, chiếc rìu thủ công này nhìn giản dị là vậy nhưng lại cực kỳ sắc bén, chỉ ngắn ngủi vài phút mà thân cây to bằng bắp chân đã ngã xuống.

Trịnh Diêu bèn kéo thân cây, vận chuyển gỗ đến phía sau một tảng đá lớn ước chừng 3 mét.

Dựa vào hướng gió, nơi này cản gió, lại có tảng đá lớn che chắn, sẽ không bị gió thổi bay.

Trình Tiêu nhìn chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng mới nhận ra: “Mẹ tôi ơi, cô ta đang muốn xây nhà à?”Hứa Vi không nhịn được tò mò mà nhìn qua: “Cho tôi xem với, cho tôi xem với.

”Trình Tiêu đưa điện thoại di động qua, xoay điện thoại sang ngang để điều chỉnh màn hình rộng hơn, thuận miệng càm ràm: “Ngay cả một cái đinh cũng không có, sao mà cô ta……”Còn chưa dứt lời đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ quặc của Hứa Vi.

Trình Tiêu nhớ tới cảnh mình liên tiếp bị vả mặt ngày hôm qua, bỗng dưng lại không nói nên lời nào nữa.

“Khụ.

”Sự thật chứng minh, may mắn là Trình Tiêu im lặng kịp thời.

Trịnh Diêu thật sự không cần đến đinh để xây nhà gỗ.

Bởi vì thời đại mà cô ấy từng sống, hoàn toàn không có đinh.

Trên màn hình, mọi người chỉ thấy cô cắt một chỗ trên thanh gỗ, lại làm tương tự với những thanh gỗ khác, sau đó xếp các thanh gỗ lại với nhau.

Các thanh gỗ thế nhưng thần kỳ mà ráp lại với nhau.

Trình Tiêu và Hứa Vi nhìn mà ngẩn người.

“Cô ấy… Cô ấy…”Trình Tiêu lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi: “Cô ấy gian lận à???”Đều là con người, sao lại có người có thể ưu tú đến như vậy.

Ban đầu, Trịnh Diêu làm rất ổn, lúc làm giàn giáo rất cẩn thận và tinh tế, nhưng lúc sau, không biết là không kiên nhẫn hay sao mà lại làm qua loa ẩu tả.

Một cái nhà gỗ nhỏ vốn nên chỉn chu như bước từ trong sách ra, cuối cùng lại bị cô làm cho rối loạn.

Sự ảo tưởng của Hứa Vi tan biến, không nhịn được mà thốt ra một câu: “…… Đáng tiếc.

”.